Tiêu Chuẩn Cho Mộng Cảnh
Chương 407: Tiêu Chuẩn Cho Mộng Cảnh
Đánh giá bản thân đã thấy mọi thứ cần thấy, Sunny đứng dậy và rời khỏi quán cà phê, rồi đi về nhà. Cái bóng vui vẻ rời khỏi khu trường, không bị ai phát hiện, và nhanh chóng quấn bản thân quanh người cậu...nhưng không phải trước khi cho thấy nó tự hào và thỏa mãn đến mấy với công tác hoàn mỹ của bản thân.
'Ừ, ừ. Mày làm tốt lắm.'
Trên đường quay về, Sunny suy nghĩ về những thứ đã tìm hiểu được về Rain. Em gái cậu có vẻ thông minh và tâm lý ổn định, và nhận được sự rèn luyện mà đa số những đứa trẻ trên đời này chỉ có thể mơ đến.
Nhưng như vậy liệu có đủ?
Cậu không biết. Thật sự thì không ai biết cả.
Sau khi quay lại từ Vùng Đất Lãng Quên, vài người đã nói với cậu là họ sẽ không đời nào sống sót được ở địa ngục đó. Nhưng lời nói của họ thì vang trống rỗng trong tai Sunny, vì làm sao họ biết được? Đến khi người ta bị ném vào một tình huống như vậy, không có cách nào đoán trước được sự quyết tâm của họ còn lại gì sau khi mọi thứ bị tước sạch.
Những người can đảm bị bẻ gãy, còn những kẻ hèn nhát thì tìm thấy sức mạnh mà bản thân họ còn không biết ở bên trong mình. Người tốt bụng trở nên tàn nhẫn, còn người tàn nhẫn thì trở nên lạc lõng. Chỉ khi nhìn vào gương của một ác mộng thì người ta mới có thể thấy được gương mặt thật của mình.
Trước khi Sunny tiến đến Vùng Đất Lãng Quên, cậu đã cho rằng bản thân mạnh mẽ. Nhưng khi đến đó, cậu đã phải học theo cách gian nan là sức mạnh đó của cậu là dễ vỡ và hư ảo, rằng nó có thể vỡ tan với chỉ một áp lực nhỏ nhất. Để sinh tồn, cậu phải xây dựng trong mình một loại sức mạnh mới, một loại mà không thể bị phá vỡ bởi bất cứ thứ gì, hay bất cứ ai.
Đó là cách cậu đã sống sót.
Làm sao cậu có thể biết được Rain sẽ như thế nào khi chống lại những thứ kinh dị của Ma Pháp? Và làm sao cậu có thể khiến cơ hội sống sót thử thách của cô tăng lên?
Bị những ý nghĩ đó nuốt chửng, Sunny quay về nhà và cố thư giãn đầu óc.
Đây không phải việc cậu có thể vội vàng quyết định. Hiện tại, cậu có nhiều việc khác cần làm.
Kích hoạt buồng Mộng Cảnh, Sunny leo vào trong và nhắm mắt.
'Đến lúc thư giãn chút...'
Ít nhất thì ở Mộng Cảnh, mọi thứ là đơn giản. Cậu chỉ phải chiến đấu, học tập, và chiến thắng.
...Công nhận, lần ghé thăm trước đến Đấu Trường hóa ra là cả một vụ tào lao. Nhưng Sunny có hi vọng cao cho những sân thi đấu tinh anh hơn. Cậu chỉ phải có đủ chiến thắng để tiến vào chúng - khoảng bảy mươi chiến thắng nữa để có thể truy cập vào những giấc mơ chuyên nghiệp cấp thấp.
Không quá khó...
Cậu đã mất hết hứng thú cho việc chiến đấu với những người nghiệp dư, và không thể chờ để có thể gặp những đối thủ tốt hơn mà có thể dạy cậu đủ loại phong cách đã được mài giũa.
'Ài, tốt hơn là nên làm nhanh.'
Xuất hiện trên cát của Đấu Trường, Sunny thở dài đằng sau mặt nạ và biến Rắn Linh Hồn thành dạng của thanh odachi buồn bã.
'Hả...kì lạ.'
Vì lý do gì đó, ngày hôm nay, rất nhiều người muốn thách đấu cậu. Cả một đám đông những người Thức Tỉnh đã tập trung quanh Sunny chỉ trong một phút, nhìn cậu chăm chú với sự mãnh liệt khiến cậu bất an. Còn nữa, những người thách đấu này có vẻ nhiều chuyện hơn...
'Đám ngu ngốc này bị gì vậy?'
"Này, Tạp Chủng! Tên thật của anh là gì?"
Sunny nhìn chằm chằm cô gái trẻ tuổi đang thách đấu cậu, rồi trả lời với chút khó chịu:
"Tạp Chủng."
Cô mỉm cười hiểu ý, như thể vừa nhận ra bí ẩn động trời nào đó, rồi hỏi:
"Anh dùng phong cách gì?"
Sunny cau mày sau mặt nạ.
"Ta không dùng phong cách nào cả."
Cô gái mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cậu ngắt lời cô bằng cách tiến lên và kích hoạt lời thách đấu.
Hai giây sau đó, cái xác của cô gái biến thành một cơn mưa tia sáng.
'Tại sao bọn này hôm nay lắm chuyện vậy? Mình không có nhiều thời gian. Nếu muốn tiến vào sàn chuyên nghiệp lần kế tiếp, thì phải nhanh lên...'
Nhìn đám đông người Thức Tỉnh, Sunny thất vọng thở dài và gầm lên:
"Lời nói không có giá trị, im lặng là vàng. Đừng có lãng phí hơi thở của ta!"
Những người thách đấu nhìn nhau với biểu hiện khai sáng kì lạ, rồi trở nên yên lặng.
'Vậy mới tốt! Ít nhất thì đám này biết nghe lời.'
Bây giờ đám người có vẻ mất đi khát vọng tám chuyện vô dụng trước mỗi trận đấu, khiến mọi việc nhanh hơn nhiều. Sunny không có ý định bắt chước những phong cách của những người nghiệp dư tài năng ngày hôm nay, nên cậu có thể hiệu quả nhất có thể.
Nhưng nó thật sự cần cậu phải dùng sức. Dù sao thì họ đều là người Thức Tỉnh...từng người một. Đằng sau mặt nạ đen, Sunny đã chảy mồ hôi như tắm và đang thầm chửi thề.
Nhưng cậu có thể làm gì khác? Phải làm cho xong thôi.
Vì cậu không hề nghỉ ngơi giữa những trận đấu, lượng dự trữ tinh túy bóng tối đã thấp đến nguy hiểm từ lúc nào đó. Sunny bị buộc phải ra lệnh cho Rắn Linh Hồn quay trở lại cơ thể để tăng tốc quá trình tích lũy tinh túy và làm giảm đi sự tiêu hao.
Thấy cậu hủy kiếm đi, những người thách đấu đã cho rằng cậu không định chiến đấu nữa và thất vọng thở dài.
Liếc nhìn họ, Sunny nghiến răng và rít lên:
"Kế tiếp!"
Cậu đã không còn cách quá xa để đạt đến mục tiêu, và Áo Choàng Địa Ngục cũng như một món vũ khí. Đặc biệt là nếu cậu thao túng trọng lượng của nó để khiến mỗi cú tấn công mang cân nặng của cả ngọn núi...nói ẩn dụ...
Cơ bắp mệt mỏi phản đối, nhưng cậu chịu đựng sự đau đớn đó và tiếp tục.
'Vài trận nữa thôi...'
Trong lúc người thách đấu tiếp theo tiến lên, Sunny lao về phía hắn, làm chệch đòn tấn công của một thanh chùy gai với giáp tay, và đánh vào mặt chàng trai trẻ tuổi kia với toàn bộ sức mạnh. Cái găng tay đen mã não trở nên nặng nề khủng khiếp trong lúc bay trong không khí, và chạm rất chính xác...khiến đầu của gã kia nổ tung, đại khái.
Sunny thầm thở dốc và chửi thề.
'Đó...ờ...không thể duy trì quá lâu nữa...'
May mắn là cậu chỉ cần thắng thêm vài trận đấu nữa.
Khoảng một giờ sau khi tiến vào Đấu Trường, Sunny cuối cùng đến được con số chiến thắng đủ cho tiêu chuẩn của một sân thi đấu tốt hơn. Đến lúc này, cậu đã mệt đến mức muốn nôn mửa.
'Chết tiệt thật...khó phi thường. Một ngày làm việc, chắc vậy...'
Ném một ánh mắt cuối cùng sang đám đông Thức Tỉnh im lặng, Sunny lắc đầu.
'Đúng là một đám kì quặc...'
Với ý nghĩ đó, cậu ra lệnh cho Mộng Cảnh và thoát khỏi ảo ảnh, vừa kiệt sức vừa thỏa mãn với tiến độ của mình.
...Còn lại một mình trên cát của Đấu Trường, những người thách đấu yên lặng trong vài phút.
Sau một lúc, có người lên tiếng:
"Ngài ấy lắc đầu."
Lại một người Thức Tỉnh khác thở dài nặng nề, rồi nói bằng giọng nghiêm trang:
"Đúng vậy. Chúng ta không đủ xứng đáng..."
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 144 |