Đền Tội
Chương 410: Đền Tội
Sunny đi về phía tây bắc, cố đi xa nhất có thể vào ban đêm. Cậu phóng ngang qua sợi xích khổng lồ như một cái bóng siêu tốc, bay lên một hòn đảo, di chuyển trên chân, và lại chìm vào bóng tối khi đến phía bên kia.
Cậu di chuyển giữa những Đảo Xiềng Xích với tốc độ đáng ghen tị...nhưng vẫn không nhanh bằng một người có khả năng bay. Dùng Bước Bóng Tối tiêu hao quá nhiều bóng tinh, nên cậu phải thường xuyên bổ sung nó để tiếp tục lướt trên sợi xích thiên đường.
Nhưng mà việc đó lại khiến cậu gặp rất nhiều nguy hiểm. Những hòn đảo đầy nhúc những Sinh Vật Ác Mộng đủ loại, và những mối đe dọa tự nhiên...ừ thì, không tự nhiên, chết chóc. Sunny phải cảnh giác mọi lúc, giữ một cái bóng quấn quanh cơ thể còn cái còn lại thì dò đường phía trước.
Cậu núp trong bóng tối để tránh không phải chiến đấu với những con vật lang thang hoặc, nếu không có lựa chọn, dịch chuyển đi. Nhưng những cú nhảy này thì chỉ càng ăn thêm tinh túy của cậu, buộc cậu phải nghỉ ngơi và tuần hoàn nó thông qua cơ thể uốn éo của Rắn Linh Hồn và chờ đợi tâm đầy lại.
Đa số thời gian, cậu không cảm thấy có mối đe dọa đến tính mạng. Kết hợp giữa Thuộc Tính và Kĩ Năng của Sunny khiến cậu là một con mồi rất khó săn. Cho dù có thứ kinh dị nào cố thử, thì cậu vẫn đã có thể luồn lách đi - ít nhất là đến hiện tại.
Miễn sao cậu không đi vào địa bàn của những Sinh Vật Ác Mộng đặc biệt khủng khiếp, như là những quỷ dữ Đồi Bại mà chiếm vài đảo hay là những vật sống ở bên tối, cậu sẽ ổn miễn sao dùng tinh túy cẩn thận. Chống lại những thứ hùng mạnh đó thì ngay cả việc biến thành cái bóng cũng không bảo đảm sự an toàn.
Cậu vẫn còn nhớ hai ngọn đuốc ma quái trong căn hầm bên dưới nhà thờ đổ nát của Thành Phố Hắc Ám...
Trên đường, Sunny đi đến nhiều hòn đảo mà cậu đã khám phá trước đây, và vài nơi cậu chưa từng ghé thăm. Mỗi đảo đều chết chóc theo cách của nó, và ẩn giấu những bí ẩn hấp dẫn...đa phần là dẫn đến những cái bẫy không thể thoát được, đương nhiên rồi. Cậu đè nén sự tò mò và di chuyển tiếp tục.
Với hai bầu trời đầy sao, Đảo Xiềng Xích về đêm thật sự rất ấn tượng. Ngay cả khi đang lao về phía trước và núp khỏi những thứ sống ở nơi choáng ngợp và tồi tệ này, Sunny vẫn không nhịn được mà trầm trồ với vẻ đẹp hắc ám của nó.
Nhưng những thứ xinh đẹp...thứ xinh đẹp thường là nguy hiểm nhất. Đến hiện tại, cậu đã biết bài học đó quá rõ.
Vào bình minh, Sunny rốt cuộc đến được hòn đảo mà cậu định dùng làm điểm dừng chân đầu tiên cho hành trình. Nó là một nơi hoang vắng mà không có gì sống, với mặt đất đầy đá và nhiều hố va chạm nhỏ để lại bởi những mảnh vụn từ những hòn đảo xung quanh.
Những sợi xích giữ hòn đảo này đúng vị trí từ lâu đã bị vỡ, lâu lắm rồi. Kết quả là, không bị gì cố định, nó dâng lên thật cao về phía bầu trời và dần bị hủy hoạt, xé thành nhiều mảnh bởi Nghiền Ép.
Những hàng xóm còn lại của nó cũng không khiến Sunny quá để ý, nhưng nó là một nơi tốt để nghỉ ngơi và hồi sức.
Núp trong một cái hố va chạm, Sunny ăn bữa sáng tiết kiệm và uống từ Suối Vô Tận. Rồi, cậu nhìn mặt trời mọc, quan sát bản đồ vài phút và triệu hồi Thánh.
Trong lúc ác ma trầm mặc bước ra từ cái bóng của cậu - đương nhiên là ở khoảng cách đủ xa để không khiến cậu phải chịu hiệu ứng ăn mòn linh hồn của Lời Thề Vỡ -Sunny liếc sang cô, mệt mỏi xoa mặt, và nói:
"Tôi ngủ đây. Làm ơn canh gác giùm."
Cái Bóng hờ hững nhìn cậu chăm chú một giây, rồi đặt một mũi tên lên cung và quay đi.
Sunny thở dài.
Cậu có thể không ngủ trong vài ngày, nhưng tốt hơn là nên giữ bản thân ở trạng thái tốt nhất. Người ta không bao giờ biết được chuyện gì có thể xảy ra ở thế giới Mộng Ảo.
Dùng túi xách làm gối, Sunny nằm xuống và nhắm mắt.
'Chỉ vài giờ thôi...'
Một ngày sau đó, cậu đến Đền Tội.
Hòn đảo không lành mà rất nhiều người ở Thánh Địa sợ hãi là nơi to lớn, bề ngang không ít hơn một chục cây số. Tệ hơn nữa, nó được củng cố bởi chỉ hai sợi xích, nằm gần như chính xác đối diện nhau. Để đến hòn đảo tiếp theo, Sunny không có lựa chọn khác ngoài đi cả độ dài của hòn đảo.
Có cỏ phủ mặt đất, với một khu rừng những cây xanh ở phía xa. Cậu có thể nhìn thấy một ngọn đồi đá ở rất xa, với thác nước lao xuống từ một cái vực phong hóa. Cũng như những nơi khác của Đảo Xiềng Xích, không rõ nước đến từ và đi đến đâu. Sunny đã quen với sự kì lạ này nên không quá để ý.
Đền Tội có vẻ như là một nơi yên tĩnh và xinh đẹp. Thậm chí là lý tưởng.
Nhưng mà, nhìn nó qua mắt của cái bóng, Sunny không kiềm được mà có cảm giác bất an sâu đậm. Có gì đó...có gì đó rất sai về nơi này.
Nó như một bức tranh, nhưng mà, cậu lại không thể nhìn hay nghe thấy bất cứ sinh vật nào sống trên đảo. Không có âm thanh nào khác ngoài tiếng gió thổi, không chuyển động nào khác ngoài tán cây chậm rãi đung đưa. Không thú, không côn trùng, không...gì cả.
Không có một Sinh Vật Ác Mộng nào ở cả hòn đảo yên bình rộng lớn này.
Thứ gì mà tồi tệ đến mức ngay cả Sinh Vật Ác Mộng cũng không dám đến đây? Hay là chúng đã bị tàn sát bởi chủ nhân của hòn đảo này? Nếu vậy, thì xương đâu? Hay tối thiểu là bụi xương.
'...Không thích chút nào.'
Ban đầu, Sunny đã định đi trên Đảo Đền Tội bằng cách thông thường, bằng chân. Nhưng giờ, cậu đổi ý. Tốt hơn là lãng phí thêm lượng bóng tinh và không phải đối mặt chủ nhân của nói bất tường này.
Nếu nó có mặt...
Cau mày, Sunny dùng Bước Bóng Tối để rời khỏi sợi xích thiên đường và xuất hiện trên bề mặt của đao, gần cái bóng mà cậu đã cử đi quan sát. Sunny không biến thành dạng vật chất, chọn lựa giữ trạng thái hư ảo này.
Cách này, cậu sẽ có thể đến được bên kia của Đền Tội mà không bị nhìn thấy.
'Mà con vật tồi tệ kia ở đâu được chứ?'
Cậu không thấy chút dấu vết nào của nó cả.
Đầy sự dè chừng âm u, cậu chậm rãi di chuyển qua những cái bóng sâu đậm mà được chiếu bởi những cây cao của khu rừng thường xanh.
Cho dù cố gắng quan sát đến mấy, cậu vẫn không thể phát hiện chút chuyển động nào gần mình.
Như thể con vật Ngã mà đã cho hòn đảo cái tên, Đền Tội, đã biến mất.
'Có lẽ nó không thể bị người khác nhìn thấy...'
Sunny ngắt đi thị giác và tập trung vào Giác Quan Bóng.
Khả năng quan sát bóng của cậu tập trung vào, đi xa và rộng.
Và ở đó...
'Cái gì đó?!'
Có một cái bóng cụ thể mà không thuộc về thứ gì cả, lại gần cậu với tốc độ khủng khiếp.
'Con...con khốn kia tàng hình!'
Sunny đóng băng, trở nên hoàn toàn bất động. Ở trạng thái này, cậu không chỉ là một trong những cái bóng, mà còn không thể phân biệt được với cái bóng to hơn mà cậu đang núp trong. Cậu không có cơ thể vật chất, nên không gì có thể tổn thương cậu ở trạng thái này. Ít nhất là tổn thương vật chất...
Sinh vật tàng hình tiếp tục di chuyển về phía cậu, thậm chí còn nhanh hơn cả trước đó.
'Đợi chút...không, có gì đó không hợp lý...'
Kể cả nếu vật khủng khiếp kia là vô hình, tại sao không có âm thanh? Tại sao cỏ không bị chân nó đè?
Gần như là Sinh Vật Ác Mộng mà sống ở Đền Tội...thật sự là...
Một cái bóng.
Trước khi Sunny kịp phản ứng, chủ nhân của Đền Tội đã đến trước cậu.
Và rồi, cậu học được...
Bóng, cũng biết đau.
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 157 |