Cổng
Chương 484: Cổng
'Cổng...có một cánh Cổng...'
Trước khi Sunny thậm chí có thể tiêu hóa những từ đó, cậu run rẩy, một nỗi sợ hãi lạnh giá vươn lên từ sâu trong tim và nuốt chửng lấy cậu. Đây không phải một phản ứng tỉnh táo, mà là một thứ phản ứng bản năng - một thứ mà cơ thể cậu đã học được cách làm trong quá khứ, sự khủng hoảng mà mọi người thời nay đều đã có trong tận xương tủy.
Cái tiếng chuông vang vọng, inh ỏi kia chỉ có nghĩa là một thứ - chạy! Chạy nếu muốn sống, nếu không muốn chết trong cách đáng sợ đến mức từ ngữ còn không thể miêu tả nổi.
Nhưng mà Sunny không còn là người bình thường nữa.
Bóp nghẹt cái nỗi sợ hãi bản năng kia, cậu ném nó sang một bên và nhìn chăm chú màn hình của thiết bị liên lạc với vẻ mặt u ám.
Thông báo này là tương tự với những cái mà cậu đã thấy vài lần trong quá khứ. Trước kia, khi sống ở ngoại ô, cậu đã tự mình thấy được sự hủy diệt khi một cánh Cổng mở ra. Cho dù sống ở đâu, thì người ta đều phải nghe thấy âm thanh đó một lần vài năm.
Mặc dù phải thừa nhận là cơ sở hạ tầng ở ngoại ô kém phát triển hơn nhiều so với những phần đàng hoàng trong thành phố, và không có quá nhiều người Thức Tỉnh gần đó. Nên kết quả thường là thảm họa.
Bây giờ thì cậu đang ở một quận rất đáng kính.
Nhưng trớ trêu là mọi việc lại tệ hơn nhiều.
Sunny không rành những công nghệ mà chính phủ dùng để phát hiện Cổng từ trước, nhưng cậu biết là lần này nó đã thất bại. Thường thì, người ta sẽ nhận được thông báo ít nhất mười phút trước, nửa tiếng trước, thậm chí có khi là cả ngày trước sự kiện đáng sợ kia.
Như vậy cho họ đủ thời gian để sơ tán khỏi khu vực chạm trán, và cũng cho phép lực lượng chính phủ đến trước khi cơn lũ Sinh Vật Ác Mộng phá ra khỏi Cổng và cắt xuyên qua hàng ngũ những người Thức Tỉnh tình cờ ở gần và cố kiềm chân chúng.
Hai trăm giây...không là gì cả. Ít hơn không có gì. Nó không đủ thời gian để người ta bỏ chạy, và cũng không gần đủ để giúp đỡ có thể đến. Một thời gian ngắn như vậy chỉ có một ý nghĩa...
Trừ khi có gì bất ngờ xảy ra, sẽ có thảm sát.
Nhưng cậu thì an toàn. Cậu có thể dùng Bước Bóng Tối để rời khỏi bất cứ lúc nào.
Trong lúc người ta nhảy đứng dậy và chạy về phía lối thoát với biểu hiện hoảng loạn, Sunny thở dài và nhấn vào thông báo.
Ngay lập tức, bản đồ mở ra, cho thấy vị trí của cậu và nơi mà Cổng sẽ xuất hiện, cũng như những lối sơ tán hiệu quả nhất.
'Quá gần...'
Không có cách nào để trường học của Rain có thể sơ tán cả ngàn học sinh kịp thời. Nếu như những phương án thoát hiểm của họ được thành lập tử tế, thì họ thậm chí sẽ không cố thử. Họ sẽ chỉ tập trung đám trẻ vào phần được bảo vệ kĩ lưỡng nhất của trường, kích hoạt hệ thống phòng ngự, và cố giữ đến khi có giúp đỡ đến.
Trường học lại nằm ngay ở khu vực cánh Cổng mở ra. Sunny không chắc là phòng ngự đó sẽ hiệu quả đến bao nhiêu, cho dù chúng có đáng gờm đến mấy. Kể cả nếu như có vài người Thức Tỉnh ở đó làm nhân viên an ninh hay là giáo viên cho đúng hoàn cảnh này, họ cũng sẽ không làm được gì nhiều. Dù sao thì những tinh anh thật sự sẽ không ở những vị trí như vậy.
'Làm gì đây...'
Lần này, giao diện của thông báo là khác với những cái mà Sunny đã thấy trong quá khứ.
Có thêm một biểu tượng khẩn cấp nhấp nháy trên bản đó. Nó rất tương tự cái phù hiệu mà Bậc Thầy Jet mặc trên tay áo, chỉ là cái này có hai ngôi sao chứ không phải ba.
Biểu tượng ở đó vì thiết bị liên lạc biết Sunny là người Thức Tỉnh.
...Có một trăm chín mươi hai giây đến khi Cổng mở ra. Ở cái phòng học mà một trong hai cái bóng của cậu đang ẩn núp, đám trẻ và giáo viên đang nhìn chăm chú thông báo với biểu hiện kinh ngạc, vẫn chưa hiểu được chính xác tình huống. Hoặc đơn giản là không chịu thừa nhận nó...
Không để ý quá nhiều đến sự hỗn loạn xảy ra quanh mình, Sunny nhấn vào biểu tượng, và có thêm thông tin hiện lên màn hình.
CHÚ Ý MỌI NGƯỜI THỨC TỈNH
YÊU CẦU HÀNH ĐỘNG NGAY LẬP TỨC
CHÚ Ý MỌI NGƯỜI THỨC TỈNH
YÊU CẦU HÀNH ĐỘNG...
Bên dưới đó, vài dòng chữ lung linh:
Cấp Cổng: 2 (89%), 3 (10%), CAO HƠN (Không xác định).
ETA Lực Lượng Tấn Công: 16 phút, 14 giây.
'Mười ba phút!'
Khóe miệng Sunny hơi giật giật, một vẻ mặt nhăn nhó tiếc hận.
Thời gian nhanh nhất mà có lực lượng nào của chính phủ đến đây là mười ba phút sau khi Cổng mở ra. Mười ba phút...chẳng khác gì vĩnh cửu.
'Quá lâu!'
Và bây giờ, Sunny phải làm ra quyết định.
Cậu phải bỏ chạy hoặc là đáp lại lời kêu gọi chiến đấu trước Cổng Ác Mộng, hi vọng có thể sống sót đợt lũ quái vật cả mười ba phút.
Ừ thì...không hẳn là quyết định khó khăn. Sunny đã biết là bản thân sẽ ở lại - không phải vì nghĩa vụ đạo đức gì đó, mà chỉ vì cậu muốn.
Cậu cũng miễn cưỡng không kém về việc cụp đuôi bỏ chạy và cho phép Ma Pháp xâm lấn thế giới của mình, so với việc nhìn thấy vô số những người bình thường, tốt lành chết trong hàm của những Sinh Vật Ác Mộng. Cũng như nữ phục vụ lịch sự mà đưa cậu món bánh ngon kia, hay là thợ làm bánh đã làm ra chúng.
Đây là thế giới của cậu, thành phố của cậu, và đồng loại của cậu. Trước kia, Sunny đã luôn yếu ớt và không có lựa chọn khác ngoài chạy, trốn, và run rẩy trong sợ hãi.
...Cậu đã chán sống cái cuộc đời trong sợ hãi đó từ lâu rồi. Cậu đã chán việc cho phép bất cứ ai - bất cứ thứ gì - lấy đi thứ thuộc về cậu mà không có một trận chiến đẫm máu.
Cậu đã chán việc yếu ớt.
Nhưng ngay cả đó cũng không phải nguyên nhân thật sự. Sunny có lẽ sẽ cân nhắc việc tiếp cận thảm họa này là quá rủi ro và rút lui...nhưng mà Rain ở đây, rất gần trung tâm cái bản đồ cho thấy khu vực va chạm của Cổng.
Nên thật sự, bỏ chạy không phải là một lựa chọn.
Một trăm tám mươi giây.
Bây giờ chỉ còn mình cậu trong quán cà phê, Sunny đứng dậy và vươn mình. Một tiếng thở dài nặng nề thoát khỏi môi.
"Đây sẽ là...một chuyến rất hoang dại..."
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 133 |