Diễn Biến Bất Ngờ
Chương 497: Diễn Biến Bất Ngờ
Cuối cùng, Sunny leo ra khỏi bồn tắm, mặc đồ, và đi đến nhà bếp để làm gì đó ăn.
Sau cuộc chiến liên hoàn mãnh liệt ở Cổng, cậu đói như con chó sói. Thật là rỗng hết cả bụng...
Nấu ăn khiến cậu hơi bình tĩnh lại, và cái mùi hương dễ chịu khiến tâm trạng cậu hơi cải thiện. Bây giờ Sunny đã có chút thời gian suy nghĩ, cậu nhìn nhận cả tình huống trong ánh sáng mới.
Đúng vậy, hi vọng của cậu cho việc Tạp Chủng bị quên lãng là hoàn toàn tan nát. Nhưng mà cũng có một mặt sáng cho cả vụ lộn xộn này - bây giờ khi mà cậu đã hoàn toàn thất bại trong việc giữ bản thân không quá nổi tiếng...thì không còn lý do gì phải cố nữa. Có nghĩa là cậu lại có thể luyệt tập Khiêu Vũ Bóng trong Mộng Cảnh, và hi vọng có thể làm chủ bước thứ hai trước khi mùa đông đến.
Cậu chỉ phải suy nghĩ lại cách mà cậu nhìn danh tính Tạp Chủng.
Ban đầu, Sunny đã có ý định khiến nó không bị để ý và ẩn danh, chỉ là một thứ ngụy trang để cậu có thể hoàn thành vài thứ - những thứ quá bất tiện hoặc quá nguy hiểm để có thể bị liên kết đến tên cậu.
...Ừ thì, thuyền đó đã rời bến. Cậu khá chắc là kể từ bây giờ, mọi việc có liên quan đến Tạp Chủng đều sẽ là tiêu điểm chú ý của nhiều người.
Nhưng đó không hẳn là xấu. Có những cách để núp ngay trong ánh đèn. Thật ra đôi khi nó còn dễ hơn - mọi nhà ảo thuật đều biết bí mật để thực hiện một màn biểu diễn hoàn hảo là không phải trở nên vô hình, mà là chuyển sự chú ý của đám đông đến một thứ bắt mắt, cách xa bàn tay thực hiện động tác tráo đổi.
Sunny không phải nhà ảo thuật, nhưng cậu lại tự công nhận bản thân là một thằng lừa gạt giàu kinh nghiệm. Quy tắc trên cơ bản thì cũng như nhau.
Nên nếu cậu tận dụng tốt, thì sự chú ý mà Tạp Chủng nhận được càng nhiều, thì cậu lại càng có nhiều tự do để di chuyển ẩn thân trong bóng tối, hoàn thành những mực tiêu ngay dưới mũi người ta mà không ai hay biết.
"Có lẽ..."
Một việc như vậy thì khó hoàn thành và ẩn giấu nhiều rủi ro hơn, nhưng cũng hứa hẹn phần thưởng lớn hơn. Nên không phải là lỗ cả.
Hơn nữa, cậu đã bảo vệ được Rain. Và thật sự thì chỉ có thứ đó là quan trọng. Những thứ khác nếu so ra thì không là gì.
Sunny làm xong bữa tối thịnh soạn và đi ra ngoài hiên. Ngồi trong bóng râm, cậu thư giãn, và hơi nhăn nhó vì đau, rồi uống một ngụm trà.
Cậu đột nhiên thấy tâm trạng mình thật tuyệt. Và tại sao lại không chứ? Rốt cuộc đã đến lúc xem chiến lợi phẩm. Trận chiến đã rất khó khăn và suýt khiến cậu mất mạng, nhưng mà không phải không nhận được gì lại.
Triệu hồi kí tự, Sunny liếc qua dòng chữ quen thuộc và mỉm cười.
Mảnh Bóng: [1814/2000].
'Phi thường...'
Chỉ trong khoảng mười phút, Sunny kiếm nhiều mảnh bóng hơn cậu thường kiếm được trong cả tuần.
Từ những gì nhớ được, Sunny đã tàn sát khoảng một trăm Sinh Vật Ác Mộng trước Cổng. Dù đa số chỉ là Ngủ Say và không thêm được mảnh bóng nào cho tâm, nhưng mà đó vẫn là một thành tựu vĩ đại.
Nó khiến cậu nhớ lại thứ đầu tiên mà cậu giết, Ấu Trùng Vua Ngọn Núi. Trận chiến đó đã căng thẳng và khiếp đảm đến mấy, cậu đã tin chắc thứ sinh vật biến thái kia sẽ giết mình đến bao nhiêu. Ai lại nghĩ đến có ngày không quá xa trong tương lai, cậu sẽ có thể tàn sát cả trăm Sinh Vật Ác Mộng tương tự và mạnh hơn nữa mà không bị chúng xé xác?
Sunny đã đi rất xa...
Cúi ánh mắt, cậu liếc qua kí tự miêu tả Ký Ức và không nhịn được mà nở một nụ cười.
'Ôi, hôm nay may mắn thật...'
Không cần đếm cây giáo hắc diện thạch mà cậu có rồi mất vì con bạo chúa, có sáu món Ký Ức mới trong kho của cậu, đa số đều là Cấp Bậc Thức Tỉnh.
Sunny quan sát một chút, rồi đưa ra kết luận không có thứ nào tốt hơn những thứ hiện tại hoặc là có thể làm việc gì mà cậu vốn không thể. Vậy nên cậu chìm vào Hồn Hải.
Cho Thánh ăn những Ký Ức đó và nhìn kí tự của cô, thỏa mãn với thứ nhìn thấy:
Mảnh Bóng: [179/200].
'Gần lắm rồi...'
Với tốc độ này, cậu có lẽ sẽ khiến nó đầy hai trăm trước trận chiến với sinh vật dây leo sống trong con thuyền đắm cổ đại kia. Nếu như Thánh trở nên mạnh mẽ hơn nữa trước lúc đó, thì sự góp mặt của cô sẽ thay đổi rất nhiều thứ.
Sunny uống trà trong sự im lặng bình yên của quận sân vườn, đôi lúc nhăn nhó vì cơn đau từ cơ thể bầm dập. Nhưng ngay cả đau đớn cũng không làm hỏng tâm trạng của cậu được.
"A, hôm nay là một ngày tốt..."
Cậu nhìn thấy Rain được đón về bằng một PTGTCN, đảm bảo con bé ổn...ừ thì, ổn đến mức mà một cô gái nhỏ tuổi có thể ổn sau khi trải nghiệm cận kề một cái Cổng...rồi đi vào nhà.
Cậu xứng đáng được nghỉ ngơi.
Vào buổi tối, khi mà mặt trời núp sau đường chân trời và những ngọn đèn đường thắp cả thành phố với ánh sáng trắng mờ nhạt, Sunny đang nghỉ ngơi trong phòng khác, không làm gì cụ thể cả. Cậu chỉ lười biếng lướt qua những trang truyện tranh phổ biến và thích thú những diễn biến bất ngờ của câu chuyện đơn giản.
'Điên rồ. Người ta thật sự nghĩ đến mấy thứ như này?'
Dòng suy nghĩ của cậu đột nhiên bị gián đoạn bởi một âm thanh kì lạ. Mất Sunny vài giây để nhận ra âm thanh đó là gì, vì cậu chưa từng nghe nó trong căn nhà này bao giờ.
Có ai đó đang gõ cửa.
'Cái quái gì...'
Ai lại đến nhà cậu vào giờ này?
Đặt thiết bị liên lạc sang một bên, Sunny cử cái bóng đi xem và gãi gãi sau gáy.
...Đứng ở mái hiên không ai khác mà chính là Rain, mặc một bộ đồ ở nhà ấm cúng và trông hồi hộp khác lạ so với tính cách thông thường của con bé.
'Nó làm gì ở đây?'
Trong một lúc, Sunny cân nhắc đến việc giả vờ không có nhà, nhưng rồi thở dài và đứng dậy. Không có lý do gì phải núp, vì họ gần như sống ngay cạnh nhau. Đi về phía cửa, cậu chần chừ một hai giây, đảm bảo không có vết bầm nào lộ ra ngoài, rồi mới mở cửa.
"Ừm...ờ? Có chuyện gì?"
Không biết rằng Sunny đã thấy cô bé hồi hộp đến mức nào, Rain giả vờ bình tĩnh và nở nụ cười lịch sự.
"Chào Sunny. Em...cái hộp thức ăn? Mẹ em bảo em qua mang nó về."
Cậu nhìn chằm chằm cô bé vài giây.
"Ồ. Đợi ở đây..."
Cậu đi vào nhà bếp, lấy ra cái hộp đựng từ bên trong máy rửa chén, rồi quay lại hiên nhà.
"Đây. Nói với mẹ em là thức ăn ngon lắm. Bọn anh rất thích!"
Rain nhận lấy cái hộp, nhưng không rời khỏi. Thay vì vậy, cô bé đứng đó trong im lặng, nhìn cậu với biểu hiện căng thẳng.
Sunny cau mày.
"Anh giúp..."
Nhưng vào đúng lúc đó, cô bé đột nhiên nói ra:
"Em biết anh là ai!"
Nếu Sunny có cầm ly nước trong tay, thì có lẽ cậu đã uống một ngụm rồi phun cả ra.
'Gì cơ?!'
Tim suýt ngừng đập, cậu nhìn Rain với biểu hiện đơ đơ. Nhưng mà giữ cái mặt đơ đó đã tốn cậu rất nhiều.
'Con bé nghĩ nó biết gì?!'
"...Ờ thì, đương nhiên em biết anh là ai. Anh đã giới thiệu mình lần đầu tiên chúng ta gặp, phải không?"
Cô bé mở miệng, rồi lại ngậm miệng. Sau chút im lặng ngượng nghịu, Rain nói:
"Không, ý em là...em biết anh là một người Thức Tỉnh."
Sunny chớp mắt vài lần, những trước khi cậu kịp nghĩ ra thứ gì để đáp lại, cô bé vội vã tiếp tục:
"Xin lỗi! Chỉ là...bố em làm việc cho chính phủ, nên ông ấy biết những việc như vậy. Anh còn quá trẻ, và không có bố mẹ, nhưng lại có thể mua một căn nhà ở khu phố này. Hơn nữa, anh không đi đại học hay đi làm. Nên...anh là người Thức Tỉnh, phải không?"
'Lập luận hợp lý...'
Cậu lưỡng lự, rồi đơn giản nhún vai.
"Chắc rồi. Cũng đâu phải bí mật gì to tát lắm."
Rain im lặng vài giây, rồi hỏi:
"...Anh có giỏi lắm không?"
Sunny nhìn chăm chú cô bé một chút. Rồi, một nụ cười dần hiện lên mặt.
"Anh ư? Ồ...tinh anh trong tinh anh! Có lẽ là người Thức Tỉnh mạnh nhất thế giới này, thật sự. Không ai thậm chí có thể so sánh được."
Rain hơi cau có.
"Em đang nói nghiêm túc! Anh có giỏi hay không?"
Sunny chần chừ vài giây, rồi thở dài.
"Ừ, anh khá ổn. Em hỏi làm gì?"
Rain nhìn cậu một lúc, như thể lấy can đảm.
Rồi, cô bé nắm chặt tay và nói như kiểu buột miệng:
"Anh...anh có thể dạy em không?"
Sunny ngớ người nhìn con bé.
'Ừ thì, bất ngờ chưa. Đúng là không tính đến diễn biến này...'
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 168 |