Bát công chúa lại nói: “Sẽ không đâu! Đây là lần đầu tiên ta tự tay làm! Ta đã có kinh nghiệm rồi! Lần sau nhất định làm rất đẹp!”
“Ta không muốn! Ta không tin!” Ôn Nhiên nói xong chạy nhanh như chớp!
Bát công chúa nhìn về phía những người khác, những người khác đều lui về phía sau!
“Các ngươi thật là, một chút cũng không tin tưởng ta!” Bát công chúa chỉ có thể kéo nha hoàn của mình tới làm!
Nha hoàn kia giận mà không dám nói gì ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc!
“Noãn noãn, mau trang điểm cho Ôn Hinh! Ta muốn tiếp tục học!”
Ôn noãn cười cười: “Nhị tỷ, muội giúp tỷ trang điểm trước!”
Nghe vậy, Ôn Hinh cười nói: “Được, nhưng mà muội phải giúp nhị tỷ hóa trang thật đẹp! Ngươi làm đại tỷ trở nên xinh đẹp, cũng không thể làm ta xấu đi được, nếu không ta cũng không tha cho ngươi!”
“Được, ta trang điểm ngươi còn đẹp hơn cả ta!”
Ôn Hinh bật cười: “Được rồi, ta vẫn có chút tự mình hiểu lấy, không dám so với ngươi! Đẹp như đại tỷ là được rồi!”
Ôn Hinh nhìn thoáng qua Ôn Noãn!
Ai dám so sánh với nàng!
Nha đầu này thật khôn, đem tất cả ưu điểm của cha nương đều lấy hết!
Phương Phương nhìn Ôn noãn một chút, Tuệ An quận chúa quả thực là mỹ nhân trời sinh, 360 độ hoàn toàn không có góc chết, vô luận từ góc độ nào nhìn qua, đều đẹp đến làm cho người ta quên hô hấp!
Thứ nhất là bởi vì dung mạo của nàng, thứ hai là bởi vì biểu lộ của nàng, cho dù là trợn trắng mắt cũng đẹp ah!
Còn có khí chất toàn thân nàng phát ra, tĩnh như mặt hồ, xuất trần thoát tục, ung dung nhàn nhã; động như thỏ chạy, tư thế hiên ngang, quý khí bức người!
Dù sao Phương Phương ở trên người nàng nhìn thấy siêu trần thoát tục, thanh nhã ung dung, nhìn thấy thong dong không vội, tự nhiên hào phóng, nhìn thấy xinh đẹp, đoan trang tao nhã, cũng nhìn thấy phóng khoáng không kiềm chế được, vênh váo hung hăng, nhìn thấy không câu nệ tiểu tiết, tư thế hiên ngang!
Dường như khí chất gì cũng có thể phát ra từ dung nhan tuyệt mỹ của nàng, không có chút cảm giác không hài hòa nào!
Ngược lại mỗi lần đều làm cho người ta kinh diễm!
Đẹp đến kinh diễm!
Cho nên người ở đây ai hoá trang, cũng không sánh bằng Tuệ An quận chúa!
Cuối cùng Bát công chúa cũng không có học được hoá trang tốt, trang điểm cái thứ hai còn thê thảm hơn cái thứ nhất, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, nàng liền từ bỏ!
Tiếp theo, Ôn Nhu và Ôn Hinh phải thay quần áo cưới, trang điểm mặt, chải đầu, tất bật cả buổi, trời đã tờ mờ sáng.
Đoàn người đón dâu của Lâm gia và Ninh gia đã đến.
“Đến rồi! Đến rồi! Đoàn đón dâu đến rồi!”
Bát Công chúa phấn khích hỏi: “Nhà ai đến vậy?”
“Đều đến rồi! Đều đến rồi!”
Nghe vậy, bát Công chúa liền nói: “Nhanh lên, đóng cửa lại! Đóng cổng viện lại! Đóng hết cửa phòng!”
Nha hoàn nhanh chóng đóng cửa.
Ôn noãn lại chạy đến bên cạnh Ôn Nhu và Ôn Hinh, quỳ xuống, trực tiếp nhấc một chiếc giày thêu hoa trên chân của họ ra.
Bát Công chúa nhìn thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên: “Noãn noãn, ngươi làm gì vậy?”
Những người khác cũng nhìn Ôn noãn đầy ngạc nhiên.
Sao lại đột nhiên cởi giày ra thế này!
Ôn noãn cầm hai chiếc giày, vừa nhìn ngó xung quanh, vừa đáp: “Giấu giày!”
Mọi người trong phòng: "..."
Ôn Nhiên tò mò hỏi: “Tam tỷ, giấu giày làm gì?”
Mọi người nhìn Ôn noãn, trong lòng đều thắc mắc.
Lúc này, Ôn noãn mới nhớ ra rằng khi tiểu cô kết hôn, cũng không có việc giấu giày!
Nhưng mà giấu một chiếc giày để chú rể tìm, thì ở hiện đại có đấy!
Có lẽ vì người thời đại này khá bảo thủ, nên không cho phép cô dâu để lộ chân như vậy, nên không có tục lệ này.
Ôn noãn nói: “Một thử thách khó khăn! Đến lúc đó, nữ tế phải tìm được đôi giày mới có thể đón được tức phụ về nhà! Hơn nữa, khi nữ tế đang tìm giày, chúng ta có thể gợi ý, mỗi gợi ý một phong bao lì xì!”
Bát Công chúa nghe vậy liền nói: “Ý kiến này hay! Nhưng không chỉ giấu giày, mà phải giấu nhiều thứ!”
Ôn Nhiên lấy một chiếc trâm cài trên đầu Ôn Nhu: “Trâm cài! Giấu một chiếc trâm cài!”
Bát Công chúa lập tức lấy một chiếc trâm cài trên đầu Ôn Hinh!
Ôn noãn giấu đôi giày dưới váy của Ôn Nhu và Ôn Hinh, rồi đứng dậy: “Không được, phải che khăn voan, sao có thể để nữ tế thấy bộ dạng của tức phụ chứ?”
“Đúng vậy!” Ôn Nhiên cắm lại chiếc trâm vào đầu Ôn Nhu.
“Vậy thì giấu vòng tay!” Ôn Nhiên lập tức lấy chiếc vòng vàng trong tay ra!
Bát Công chúa cũng cắm lại chiếc trâm vào đầu Ôn Hinh, rồi lấy chiếc vòng vàng trong tay nàng ra.
Bát Công chúa phấn khích nói: “Đúng! Mười cái! Không đúng, hai mươi cái! Phải lấy hết tất cả mới được ra ngoài! Quyết định như vậy! Khăn voan đâu? Mau tìm khăn voan đến đây!”
Nha hoàn Ôn Nhu, Thiền Y, lập tức nói: “Nhưng không có nhiều khăn voan như vậy! Chỉ có vài cái thôi!”
Loại đồ này thường không được chuẩn bị nhiều.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |