"Ta cảm thấy rất thật, thật vô cùng! Ta muốn thử, nếu là giả thì thôi, nhưng nếu là thật thì sao? Sau này nhà chúng ta có thể kiếm được rất nhiều bạc, xây nhà lớn, mua đất, mở tiệm, và đại ca bọn họ có thể đi học, làm rạng danh tổ tiên, đại tỷ và nhị tỷ cũng có thể trở về nhà."
Lời của Ôn Noãn chạm đến lòng Ôn Nhiên, nàng cũng muốn kiếm bạc. Nhìn đáy sông nông đầy ốc bươu, nàng nghĩ thử cũng không mất mát gì.
"Được, chúng ta thử bắt một ít ốc bươu về, dù sao cũng không tốn bạc."
Ôn Noãn cười: "Đúng vậy, dù sao cũng không tốn bạc, chúng ta bắt thật nhiều!"
Ôn Noãn cúi người xắn quần lên.
"Được rồi. Tâm tỷ, tỷ đừng xuống sông! Để muội làm!" Ôn Nhiên ném con gà rừng xuống bờ sông, thành thạo xắn quần, đá đôi giày đã rách lỗ, rồi xuống sông bắt ốc.
"Được." Ôn Noãn đáp, ở bờ sông có rất nhiều ốc, chỉ cần khom người là có thể bắt được. Nàng không cần phải xuống sông cũng được.
"Ta đi hái vài chiếc lá để đựng." Ôn Noãn đi đến chân núi, hái hai chiếc lá cây tròn lớn để đựng ốc.
Chưa đến nửa khắc, Ôn Nhiên đã bắt được hai bọc ốc, hai người vui vẻ trở về nhà.
Đại hắc trên núi thấy các nàng vào nhà an toàn, mới quay đầu rời đi.
Hai người về đến nhà, thấy nhà cửa vẫn trống vắng, chưa ai trở về.
“Tam tỷ, mấy con ốc này phải xử lý thế nào?"
Ôn Noãn lấy một chậu nước sạch, ngâm ốc đã được rửa sạch bùn bên ngoài vào chậu: "Ngâm như vậy suốt một ngày một đêm, đừng động vào, nó sẽ tự động nhả sạch bùn trong bụng."
Ôn Noãn cũng muốn thêm chút muối, nhưng nghĩ muối rất đắt, ở thời cổ đại nước sông không bị ô nhiễm, ốc chỉ cần nhả sạch bùn là có thể yên tâm ăn được.
"Ôn Nhiên, chúng ta giết con gà rừng rồi nấu cháo gà, hôm nay chúng ta ăn cháo gà thơm ngon!"
"Được, giết một con, giữ lại một con cùng với thỏ mang lên trấn bán."
"Không bán, giết hết, bán rồi cũng phải mua thịt! Ăn hết thôi..."
Ôn Nhiên nghĩ lại thấy cũng đúng. Bây giờ, nhờ mỗi ngày ăn cháo thịt băm, thân thể của tam tỷ đã khá hơn nhiều, trong nhà tiền ông nội cho đều dùng để mua thịt.
Hai đứa trẻ bắt đầu đun nước và giết gà. Hai chị em đều biết cách giết gà, nhưng không biết cách lột da thỏ, nên để lại chờ Ôn Gia Thụy về xử lý.
Một tấm da thỏ nguyên vẹn có thể bán được hai mươi văn. Những tấm da thỏ đã qua xử lý thậm chí có thể bán được năm mươi văn, nhưng cũng phụ thuộc vào màu sắc của lông.
Sau một canh giờ, một nồi cháo gà sánh mịn, thơm ngon đã được nấu xong. Trước khi ăn, rắc thêm chút hành lá, không chỉ tăng thêm hương vị mà còn làm cho cháo gà thêm phần thơm ngon và đẹp mắt.
"Thơm quá!" Ôn Nhiên ngửi thấy mùi thơm, nhìn vào nồi cháo, đói bụng đến mức bụng kêu ọc ọc.
Ôn Noãn cũng đói, nàng liếc nhìn ra ngoài, thấy mặt trời rực rỡ giữa trời trưa: “Tổ mẫu và mẫu thân sao vẫn chưa về?"
Buổi trưa, Ôn Gia Thụy cùng hai huynh đệ không về ăn cơm, chỉ có Vương Thị và Ngô Thị về ăn.
Hôm nay từ sáng sớm, Vương Thị và Ngô Thị đã sang thôn bên giúp gia đình địa chủ Phùng giặt giũ quần áo.
"Hôm nay hơi trễ, có lẽ công việc nhiều hơn. Nhưng chắc cũng sắp về rồi." Tình huống này đôi khi cũng xảy ra, Ôn Nhiên thản nhiên nói.
Lúc này, ngoài cổng viện truyền đến tiếng gọi của một phụ nữ: "Nhiên tỷ nhi, Nhiên tỷ nhi, có ở nhà không? Mau mở cửa, có chuyện lớn rồi!"
"Có đây!"
Ôn Nhiên hoảng sợ, vội vàng chạy ra mở cửa tre.
Ôn Noãn cũng đứng dậy.
Ôn Nhiên nhìn thấy người gõ cửa là một thím trong cùng làng, liền cất tiếng trong trẻo:
"Thím Vĩnh Phúc có chuyện gì vậy?"
"Chuyện lớn rồi! Mẫu thân và tổ mẫu của con làm hỏng quần áo của tiểu thư nhà địa chủ Phùng, phải bồi thường bạc, con mau mang ít bạc qua đó! Nếu không, e rằng họ sẽ bị đánh gãy chân!"
Bị đánh gãy chân? Ôn Nhiên nghe vậy thì mặt tái mét, giọng nói không khỏi run rẩy: "Phải, phải bao nhiêu bạc?"
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 115 |