Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1039 chữ

Bốn nước kia sắp san bằng Nạp Lan Quốc rồi, bà lo lắng không biết đến bao giờ con trai bà mới cưới được vợ!

Vậy mà hoàng thượng lại rảnh rỗi đến xem lễ, có phải là quá rảnh không?

Hoàng thượng cười ha hả nói: "Trẫm đến góp vui thôi."

Ừm, thật ra hắn đến là để ăn, tiện thể góp vui.

Đồ ăn trong lễ cập kê của Nạp Lan quốc, thường do người làm lễ tự tay làm các loại bánh trái.

Đồ do Tuệ An quận chúa tự tay làm, hắn là hoàng thượng cũng đâu phải muốn ăn là được!

Chờ mỏi cả cổ cũng không nếm được miếng nào.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn lén nhìn một chút, nhưng lén nhìn phiền phức quá!

Sao hắn phải lén nhìn chứ?

Hắn có làm gì sai trái đâu!

Nên dứt khoát quang minh chính đại ngồi xuống luôn. :)))

Thái hậu cũng chẳng thèm để ý đến Hoàng thượng nữa, ai mà không biết hắn, nói góp vui là giả, tham ăn mới là thật!

Thái hậu liếc nhìn Ninh Vương phi.

Ninh Vương phi lập tức nói: "Bắt đầu hành lễ!"

Ôn Gia Thụy đứng lên, bước lên phía trước nói với những người đến xem lễ: "Hôm nay là ngày tiểu nữ Ôn Noãn hành lễ cập kê, cảm tạ các vị tân khách đã nể mặt đến tham dự. Bây giờ, lễ trưởng thành của tiểu nữ Ôn Noãn chính thức bắt đầu! Mời Ôn Noãn vào sân bái kiến các vị quý khách."

Ngô Thiên Mỹ bước ra trước, rửa tay rồi đứng ở bậc thềm phía tây chờ đợi.

Lúc này, Nạp Lan Cẩn Niên ôm một cây cổ cầm, nhảy lên nóc nhà, ngồi xếp bằng xuống, ngón tay thon dài khẽ gảy dây đàn.

Tiếng đàn du dương, linh động từ đầu ngón tay dịu dàng của hắn tuôn trào, tựa ánh ban mai rọi vào tim, dịu dàng, tĩnh lặng, ấm áp và an nhàn.

Tiếng đàn tuyệt diệu theo gió nhẹ nhàng lọt vào tai mọi người, trong trẻo, du dương, khiến lòng người rung động.

Tiếng đàn này...

Thật là âm thanh của thiên nhiên!

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.

Chỉ thấy Nạp Lan Cẩn Niên một thân ngân y đang ngồi xếp bằng trên những mái ngói san sát, nhẹ nhàng lướt tay trên cây cổ cầm, tư thái thoát tục, cử chỉ tao nhã vô song!

Rất nhiều phu nhân và tiểu thư đều trợn tròn mắt kinh ngạc!

"Cẩn Vương!"

"Quả nhiên là Cẩn Vương!"

"Lại là Cẩn Vương!"

Không ngờ sau nhiều năm không gảy đàn, Cẩn Vương lại cất tiếng đàn!

Người tấu nhạc trong lễ cập kê của Tuệ An quận chúa lại chính là Cẩn Vương!

Lễ cập kê lần này thật sự quá sức tưởng tượng!

Thái hậu làm chính khách, Hoàng thượng đến xem lễ, hai vị thân vương phi, còn có một vị vương gia!

Những người đến xem lễ, thân phận thấp nhất cũng là gia quyến của các đại thần tam phẩm!

Lúc này, giữa tiếng đàn du dương, Ôn noãn, một bóng hình uyển chuyển bước ra từ phía đông.

Nàng mặc một bộ y phục màu xanh lam nhạt, gương mặt không trang điểm, đôi mày tinh tế như tranh vẽ, xinh đẹp, linh động, khiến người ta kinh diễm!

Đôi mắt băng giá của Nạp Lan Cẩn Niên không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, mà ánh lên sự dịu dàng khi nhìn nàng.

Tiểu nha đầu cuối cùng cũng đã trưởng thành!

Giờ phút này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.

Biết bao cô nương đã và chưa cập kê đều không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ trong mắt.

Lễ cập kê của các nàng, nếu có thể mời được một vị vương phi đến tham dự, đã là vô cùng vẻ vang rồi!

Huống chi, Thái hậu và Hoàng thượng cũng đều có mặt.

Tuệ An quận chúa thật là có số hưởng!

Xuất thân nông thôn mà còn cao quý hơn cả những thiên kim tiểu thư nhà quan kia!

Thái hậu nhìn Ôn Noãn với ánh mắt đầy từ ái.

Đôi mắt ấy giống hệt như của Nạp Lan Cẩn Niên!

Thái hậu trong lòng vui vẻ thầm nghĩ: "Ôi chao, cuối cùng cũng đợi được đến ngày con dâu trưởng thành rồi!"

Ôn Noãn dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, không nhanh không chậm bước đến giữa sân, hướng về phía nam, cúi người hành lễ với các tân khách.

Sau đó nàng quay mặt về phía tây, quỳ xuống trên bồ đoàn.

Ngô Thiên Mỹ tiến lên chải tóc cho nàng, rồi đặt lược xuống phía nam của chiếu.

Ninh Vương phi lúc này lại lên tiếng: "Tẩy rửa!"

Thái hậu đứng dậy trước, Ôn Gia Thụy và Ngô thị đứng dậy theo hầu.

Thái hậu đi đến bên cạnh chậu rửa dưới thềm phía đông, đưa tay vào, Lâm Đình Nhã hầu hạ bà rửa tay, Hàn Canh Du lấy khăn vải lau khô tay cho Thái hậu.

Ôn Gia Thụy và Ngô thị hành lễ với Thái hậu để tỏ lòng cảm tạ.

Sau đó ba người trở về chỗ ngồi.

Ninh Vương phi nói: "Gia quan!"

Nghe vậy, Ôn Noãn xoay người, ngồi đối diện về hướng đông.

An Thân Vương phi bưng khay tiến lên dâng khăn lụa và trâm cài tóc.

Thái hậu đi đến trước mặt Ôn Noãn, mỉm cười với nàng, rồi cao giọng ngâm lời chúc: "Tháng tốt ngày lành, gia quan thêm phúc, thái bình an khang."

Sau đó Thái hậu bắt đầu chải tóc, cài trâm cho Ôn Noãn.

Ôi chao!

Tóc của Noãn Noãn thật sự mềm mượt như tơ, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay!

Thằng nhóc thối tha nào trên nóc nhà kia thật có phúc!

Thái hậu vừa oán thầm vừa chải tóc, cài trâm cho Ôn Noãn, xong xuôi thì trở về chỗ ngồi.

Sau đó, Ngô Thiên Mỹ lại tượng trưng chỉnh trang trâm cài một chút.

Xong xuôi, Ôn Noãn đứng dậy.

Bạn đang đọc Nông nữ làm giàu danh chấn thiên hạ của Tiệm Tiến Đạm Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Emilyuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.