Chỉ trong vài ngày rau đã lớn, nhà chúng ta chỉ cần ăn rau xanh cũng không lo đói nữa!
Ôn Gia Thụy có chút không tin, nhưng ngoài lý do này ra, ông cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
Vương thị: "Chuyện này đừng để lọt ra ngoài! Sau này cổng viện nhất định phải đóng kín, không để người khác phát hiện ra vườn rau!"
Ôn Gia Thụy nghiêm mặt thêm vài phần, vết sẹo trên mặt ông trông càng thêm đáng sợ: "Ngày mai ta sẽ chặt thêm tre để rào vườn rau lại."
Như vậy khi mở cổng viện, người ngoài sẽ không nhìn thấy rau mọc tốt thế nào.
Vương thị gật đầu: "Chuyện này không thể trì hoãn."
"Chuyện này các ngươi tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, ngay cả trẻ con cũng không được, nếu không chúng ta sẽ chẳng còn chỗ trú thân bằng tre này nữa, hiểu chưa?" Ôn Gia Thụy không nhịn được lại dặn dò một lượt.
Các huynh đệ tỷ muội đều gật đầu, hứa sẽ không nói ra!
Sau đó, Ôn Gia Thụy tranh thủ trời chưa tối hẳn, lại đi chặt tre để rào thêm.
Trong bữa tối, cả nhà vui vẻ quây quần bên nhau ăn cháo gà, con thỏ rừng mọi người đều tiếc không dám ăn, nói để dành cho ngày mai, Ôn Gia Thụy liền làm sạch, ướp muối bảo quản, bây giờ thời tiết lạnh cũng không sợ bị hư
Vương thị nhắc đến việc giặt giũ, sau này không còn làm việc này nữa, rồi nhân tiện nói về việc bán ốc xào để kiếm tiền.
Nhà họ không có ruộng đất, không có nhà cửa, ăn uống thì bữa đói bữa no, còn phải đón Ôn Nhu làm con dâu nuôi từ bé và Ôn Hinh làm người rửa bát, rất cần kiếm tiền!
Cả nhà nghe chuyện của Tiền bà bà đều phẫn nộ, không làm thì không làm!
Ôn Gia Thụy suy nghĩ một lúc, thấy việc bán ốc xào trong mùa vụ là khả thi. Ông từng là người đọc sách, ra ngoài làm việc cũng gặp nhiều biết rộng, đối với những thứ mới mẻ dễ chấp nhận hơn, nếu ốc xào làm ngon, họ có thể nhân cơ hội này kiếm thêm chút bạc, rồi có thể đón hai cô con gái về nhà, còn mua lại được mảnh đất phúc địa này.
Vì vậy ông nói: "Ta thấy cách này có thể thử được. Đúng lúc công việc ở trấn đã làm xong, vốn định mùa vụ đi giúp người ta gặt hái, bây giờ chúng ta đi bán ốc xào! Ngày mai, Thuần ca nhi và Hậu ca nhi cùng ta xuống sông mò ốc."
Tiếp theo, cả nhà bàn bạc xong về việc ngày mai phân công hợp tác mò ốc kiếm tiền, rồi ai nấy đều đi ngủ.
Ôn Gia Thụy và Ngô thị không ngủ, hai người ngồi bên đống lửa, ở trong sân gọt tre làm hàng rào đến tận nửa đêm mới nghỉ.
Trong nhà, đây là đêm ngủ ngon nhất của bọn trẻ, vì đã ăn no, lại nghĩ đến thân thể Ôn Noãn đã khá lên, phát hiện ra phúc địa, tìm ra cách kiếm tiền, ai nấy đều thấy tương lai tươi sáng.
Sáng hôm sau, cả nhà dậy từ lúc trời còn mờ tối, Ôn Gia Thụy còn dậy sớm hơn, lấy nước đổ đầy bể, sau đó dùng hàng rào tre làm từ đêm qua để vây quanh vườn rau, hai anh em và Ngô thị cũng cùng nhau giúp vây hàng rào.
Ôn Nhiên phụ trách tưới rau, qua một đêm, rau đã lớn hết, đều có thể ăn được rồi!
Phát hiện này khiến mọi người càng vui mừng hơn!
Ôn Noãn và Vương thị thì phụ trách rửa ốc và làm bữa sáng.
Việc rửa ốc khá phiền phức, phải rửa sạch bùn đất bám trên vỏ và cắt bỏ đuôi ốc.
Khi Ôn Noãn xào xong ốc và nấu xong cháo trắng, những người khác cũng đã hoàn thành công việc.
Ôn Noãn bưng lên một đĩa lớn ốc xào thơm nức, đặt lên bàn. Vì trong món ốc xào có thêm ớt xanh đỏ, hành, tía tô, mọi người nhìn thấy màu sắc đỏ xanh tím ánh lên trên vỏ ốc xanh lục đậm, trông như ngọc bích, ai nấy đều chảy nước miếng.
Ôn Hậu không nhịn được hít hà, nói: "Thơm quá! Nhìn đã thấy ngon rồi."
"Vậy mau ăn thôi!"
Bữa sáng là một nồi cháo trắng sánh mịn, kèm ốc xào cay thơm, và rau cải ngọt ngào tươi non hái từ vườn. Cả nhà ăn đến khi bụng căng tròn.
Ôn Lạc xoa xoa cái bụng tròn xoe, nói: "Ngon quá, ăn xong lại muốn ăn nữa! Món ốc xào cay này chắc chắn sẽ có người mua”
“Hôm nay cải ngọt đặc biệt giòn, ngọt và tươi, quả thật là đất lành.” Vương thị càng mong muốn mua mảnh đất này hơn.
Hiện trong tay còn hai lạng bạc và ba trăm văn, đủ để mua hai mẫu đất hoang.
Chỉ lo thân thể của Noãn nhi, bất chợt cần dùng đến bạc, nên vẫn đợi bán ốc xem có kiếm được bao nhiêu rồi mới tính.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 9819 |