Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1407 chữ

Vụ việc hù doạ cáo trạng đã được nhị phu nhân giải quyết từ nửa ngày trước, vụ việc này không phức tạp hay khó khăn gì chỉ là nha đầu Manh suy nghĩ quá phức tạp, làm việc thì hấp tấp, chuyện này giao lại cho nhị phu nhân là hoàn toàn thoả đáng.

Nhị tẩu vốn đã thông trong vụ kiện tụng lần này từ lúc tử phu vừa mới bước vào cửa.

Cô ta nghe phong thư được đặt ở cổng phủ phía sau, liền biết chuyện này ắt còn nguyên nhân. Người gửi thư này không muốn làm lớn chuyện, nếu làm lớn thì phải kéo đến cổng chính, không thì là gửi phong bì qua tay của lính gác thân phận thấp, hắn chỉ để ở phía sau cổng phủ vắng vẻ vì muốn ít người để ý, chỉ muốn người nên chú ý cần chú ý.

"Chắc chỉ mong một phần bồi thường từ Triệu gia, biết Triệu gia giàu có nên có thể sẽ thẳng tay chi tiền lớn. Bức thư cũng đã nói rõ, hắn bảo sẽ đi kiện hù doạ kiểu này, có thể một số lời hắn ở trong thư có phần không đúng."

" Tam thiếu gia tuy là người ngang tàn nhưng cũng không phải kẻ dở hơi, nhà có món gì mà hắn muốn ăn lại không nấu được... Lại đi đến quán nào đó mua ăn, lại còn ăn hẳng tám bữa, theo tính cách của thiếu gia, cậu ta chắc chắn đã ghé lại ở tửu lầu nào đó, vừa ăn vừa ở bên mấy vị mỹ nữ. Nhưng vì hôm đó say khướt, trả tiền rồi thì cũng không nhớ, cậu ta là người lúc nào cũng mang rất nhiều tiền theo bên mình, nghe mấy tiểu nha đầu kia nói, lần nào về cũng không còn một xu nào."

Đều là số tiền lớn, cậu ta mua mấy căn trọ cũng còn được, làm sao lại cứ luôn nợ tiền? Chưa kể rất nhiều lính hầu đi theo, cũng không thể là bị trộm mất hay đánh rơi. Chỉ còn là bị vu khống. Vì vậy mà tửu lầu này có lẽ không muốn làm to chuyện, sợ bị vạch trần khi tra ra. Tám bữa ăn, số tiền cũng không là bao nhiêu, nghe cách viết hù doạ... loại người này, chắc chắn là đã có chuyện gì khiến hắn sạt nghiệp, đang kiếm từng đồng nhỏ để sống qua ngày... Hừ."

-"Đúng là sâu bọ"

Đại tẩu cầm một túi ngân lượng vài đồng bạc ít ỏi đặt lên tay gia nhân, dặn dò hắn tới nơi được nhắc đến trong thư. Coi như là giải quyết xong vấn đề, hơn nữa chỉ cần tiện miệng nhắc lại chuyện này trước mặt lão thái thái... không chừng sẽ có được thiện cảm trong mắt bà ấy.

Suy ngẫm xong thì cười một cái, nhị phu nhân này có nghe tin về tam thiếu gia đột nhiên bị ngu ngốc đần độn nhưng lão gia gia và lão thái thái vẫn đến thăm thường xuyên chứng tỏ trong mắt họ đứa cháu trai này thật sự quan trọng. Chi bằng lúc còn hưng thịnh lấy lòng họ một chút.

.

.

.

.

Lúc này bên phía của Bách Điền phủ, tam thiếu gia quỷ không biết thần không hay đang lò mò khắp nơi trong thư phòng, cậu ta tìm kiếm thứ gì đó, ánh mắt sáng lên khi phát hiện được vật mình muốn tìm. Đó là sấp giấy cỏ trắng chưa sử dụng và mấy cây cọ bút nằm ở góc tủ.

Triệu Yên này bình thường chỉ thích đọc mấy loại sách dân gian, truyện kể, không thích viết chữ, không thích cầm bút nên những vật dụng như này đã rất lâu cậu không chạm vào.

Tam thiếu gia lôi hết giấy cọ ra rồi đặt lên chiếc bàn gỗ, kế bên có một nghiên mực, đèn lồng lưu ly chưa được thấp sáng, còn có rất nhiều sách kể chuyện xàm lớ. Nha hoàn không dọn sách cho cậu ta mà chỉ lau chùi bàn ghế, có lẽ đã từng bị cậu ta mắng khi tự ý dọn dẹp sách của cậu.

Triệu Yên ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng bỏ một chút nước vào nghiên mực rồi dùng mực thỏi cà nhẹ qua lại, từ từ mực đậm ra hắn đưa cọ chấm vào chỗ mực di dời vào giấy viết rất nhiều chữ, toàn là dùng chữ kiếp trước được học, bởi vì hắn chưa thể viết được chữ của nơi này, cũng không đọc được.

Tam thiếu gia hắn cậm cụi viết qua rất nhiều tờ giấy, đó chính là nội dung của quyển tiểu thuyết này sợ một ngày bản thân quên mất nên thận trọng ghi lại.

Một hồi chấm bút một hồi viết, cậm cụi mấy canh giờ cuối cùng cũng xong xuôi. Tam thiếu gia nhẹ phất phất tờ giấy đầy chữ, bên trên là nội dung của quyển sách kì lạ đó, được hắn viết bằng ngôn ngữ mà trước đây từng học ở kiếp trước.

Ngắm nghĩa lại chữ một hồi lầu, đột nhiên tiếng giày ở đâu lộp cộp đằng sau khoan tiến đến.

Triệu Yên nghe thấy lập tức cuống cuồng thu dọn đống giấy lại thành một sấp, lại giật mình nhìn sang trái thấy một cô nha hoàn đang to mắt ngạc nhiên nhìn mình.

Thiếu gia lo lắng ra mặt, mồ hôi đổ nhẹ trên gò má.

-"Thiếu gia... Thiếu gia sao lại ở chỗ này?!"

-"a...um..."

Triệu Yên hắn nhìn sắc mặt của nha hoàn kia rồi ậm ừ không biết phát âm như nào đành lánh mặt đi.

Nha hoàn tên là Hồng Hồng cũng là nô tỳ đi theo cậu ta từ bé nhưng tính cách khép kín đầy lo ngại, sợ bị cậu mắng nên việc gì cũng không dám ra mặt ngăn cản, chỉ dám ở đằng sau, cậu sai gì thì làm cái đó. Huống hồ với kẻ khốc liệt như Triệu Yên, Hồng Hồng lại thêm chín mười phần nhút nhát.

-"Th... Thiếu gia thấy khoẻ hơn chưa?"

Triệu Yên bậm môi dưới một cái rồi gật đầu, ánh mắt lo lắng không dám nhìn nha hoàn kia chỉ đánh mắt không chủ ý vào nghiên mực.

Hồng Hồng trong đầu nghĩ hắn bị làm sao mà cứ im lặng không chịu nói gì, có phải vì bị điên rồi nên cứ như người mất hồn?

-"Nô tỳ đi lấy đồ ăn cho ngài nha?"

Cậu nghe thấy tiếng rồi thì đứng dậy lắc đầu nhẹ, rời khỏi ghế và mang sấp giấy cất vào hai miếng vải tre sần sần.

Triệu Yên cất mấy tờ giấy vào đó rồi ôm cộp sách vào lòng, chốc đưa người qua nhìn Hồng Hồng kia. Tay hắn chọt vào chỗ sách trong tay mình như đưa ám hiệu hình ảnh với Hồng Hồng, đây là "sách". Tay lại di chuyển chỉ chỏ vào người mình ý như muốn nói "sách của ta".

Hồng Hồng cũng hiểu một chút nhưng lại nghĩ thiếu gia có phải bệnh điên này không hề nhẹ? Lại làm cái gì mà không chịu mở miệng.

Triệu Yên hắn lại đưa tay ám hiệu lên cổ, ánh mắt bén ngước nhìn Hồng nha đầu, sẹt nhẹ một cái ngang cổ ra ám hiệu, nghĩa của toàn bộ ý hắn là "sách của ta, động vào là ta chém"

Hồng Hồng chợt nhớ lại cảm giác đối diện với Tam thiếu gia của trước, sợ hãi gục đầu gối xuống tại chỗ, run rẩy hai tay.

-"Thiếu... Thiếu gia! Nô tỳ hiểu rồi! Nô tỳ không động vào nó!"

Triệu Yên giật mình lo lắng nhìn xuống nha hoàn, hắn chỉ định nêu chủ quyền một chút mà lại khiến cô ta run rẩy đến toát cả mồ kê, không nghĩ cách làm của mình khiến người ta sợ hãi như vậy.

Hồng Hồng lại suy nghĩ ngay trong đầu có lẽ là vì sợ nhục mà tam thiếu gia cô đã giả điên giả ngốc chứ thật ra hắn vẫn giống trước đây. Cô sợ hãi cúi đầu chạy nhanh rời đi, để lại Triệu Yên lòng đầy hoang mang lo lắng ôm khư cộp sách, lo sợ một khởi đầu không ổn về sau.

Bạn đang đọc Nữ Nhân Xuyên Thành Tam Thiếu Gia sáng tác bởi Chanhpp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chanhpp
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.