Vào lúc so đấu ‘trù nghệ’, thường không nói lời nào, nề hà ta là tay mới, vừa bước vào đời, cách làm mỗi món đều phải để cẩu hoàng đế dẫn dắt từng chút một.
Nhưng không nghĩ tới hắn ‘làm ăn’ cũng chẳng ra gì.
Ta trong đầu bắt đầu điên cuồng thoáng hiện những cảnh thịt văn mà ta đã từng xem.
Cái gì đem tiếng rên rỉ của nàng nuốt vào.
Cái gì đụng vào đầu giường, phá thành mảnh nhỏ.
Nhưng mà ta không nghĩ tới, ta nghĩ như thế nào, cẩu hoàng đế liền bắt đầu làm như thế đó, giống như có thuật đọc tâm.
Mấu chốt là hắn vừa làm vừa đỏ mặt.
Lúc dùng lửa nhỏ từ từ hầm thịt, ta có hơi không nhịn được.
Ta hơi kích động “Bang” một tiếng, vỗ vào trên mông hắn.
Ta xin lỗi, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thần thiếp không phải cố ý.”
Nội tâm: 【 Ta liền đánh, thế nào, muốn giết ta à? 】
【 Đừng nói, tên này cũng khá linh hoạt nha!!】
【 Làm nhanh lên, làm nhanh lên, rốt cuộc cẩu hoàng đế được hay không vậy.】
Sau đó cẩu hoàng đế giống như đột nhiên cắn thuốc vậy.
Bắt đầu điên cuồng tiến công, dùng lửa lớn mãnh liệt xào mấy món ăn kèm.
Ta bắt đầu trầm mê nam sắc, khẩu thị tâm phi.
Ngoài miệng nói, “Từ bỏ, từ bỏ, thần thiếp chịu không nổi.”
Nội tâm: 【 chớt tiệt, cảm giác thật tuyệt. Lại đến lại đến. 】
Về sau ta dần dần trở nên nghĩ sao nói vậy, cẩu hoàng đế thật là mạnh mẽ nha.
Cứu mạng, quá mịa nó tuyệt cú mèo!
Chờ đến khi phiêu lên thiên đường một khắc kia, cẩu hoàng đế nằm ở trên người ta, nhẹ nhàng hôn sườn mặt của ta.
Ta bởi vì sảng nên tâm tình sung sướng, ta vừa lễ phép hôn đáp lại, vừa không tự giác được ở trong lòng cất tiếng hát.
【 Bạn người thuần hóa ngựa uy vũ hùng tráng, tuấn mã chạy như bay giống như gió cuốn……】
【 Ô ô, là ai đang ca hát, ấm áp và tịch mịch……】
Giây tiếp theo, giọng cẩu hoàng đế mang theo trầm khàn sau khi xong việc mở miệng.
“Đừng hát nữa!!”
n? Chuyện gì vậy?
Hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của ta sao?
Sau khi làm như không có việc gì đối diện nhau ba giây, cẩu hoàng đế nói anh vũ ở ngoại điện quá ồn, bảo Tô công công lấy đi trước.
Con anh vũ kia tên là Tiểu Kỳ, là hai ngày trước Thái Hậu bạn thưởng, nói là cho ta giải buồn.
Ta ngẫu nhiên sẽ chơi với nó một chút.
Lúc Tiểu Kỳ bị lấy đi, trong miệng còn kêu kêu quát quát: “Ngươi có thể nói sao? Ngươi có thể nói sao? Ngươi nói một câu nghe một chút.”
Cẩu hoàng đế nhìn ta đăm đăm, gằn từng chữ, “Đầy miệng điểu ngữ, ríu ra ríu rít khiến người ta thật phiền.”
Nga, thì ra không phải đang nói ta, mà đang nói anh vũ.
Nhưng mà vừa rồi Tiểu Kỳ có kêu sao?
Thôi, không sao cả.
Ta mệt mỏi xoa xoa cái rổ đau nhức.
Hệ thống đa nghi đề nghị ta thử một chút xem có phải cẩu hoàng đế có thể nghe được tiếng lòng của ta hãy không.
Ta kéo chăn phủ lên người.
【 Nghe thấy thì nghe thấy, ta hát thì thế nào, muốn lộng chớt ta? 】
Ta cuốn chăn lăn vào phía trong giường, cẩu hoàng đế ở phía sau túi hai ba cái tượng trưng.
Ta gắt gao nắm chặt góc chăn.
Trong lòng mặc niệm, 【 Hắn thật phiền, còn đoạt chăn của ta, đêm nay ta liền thắt cổ. 】
Cẩu hoàng đế thu hồi tay, bất lực thở dài một tiếng, phân phó cung nữ đi lấy thêm một tấm chăn.
Ngày hôm sau lúc ta tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Trợn mắt liền nhìn thấy Liên Chi vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn ta.
“Nô tỳ có câu nói không biết có nên nói hay không.”
“Không nên nói.”
“Nô tỳ có câu nói không biết có nên nói hay không.”
“Không nên nói.”
“Nô tỳ có câu nói không biết có nên nói hay không.”
Ta:???
“Liên Chi, ngươi bị táo bón à?”
Khóe miệng của Liên Chi giật giật, ngược lại đem những lời nàng ấy lo lắng nó ra.
Thì ra sáng sớm khi cẩu hoàng đế thượng triều, theo lý thì ta phải hầu hạ hắn mặc quần áo, sau đó lại dùng ánh mắt không nỡ nhìn theo hắn.
Nhưng hôm nay ta lại cuộn tròn ở trong chăn, trùm đầu nói ta đau bụng quá, chớt sống không chịu rời giường.
Cuối cùng cẩu hoàng đế dùng ánh mắt u oán nhìn rúc ở trong ổ chăn ngủ yên, oán khí ngập trời đi vào triều sớm.
Nghe nói cả triều văn sợ tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Quả nhiên, không có người nào là thích đi làm nha.
Ta chép chép miệng, “Liên Chi a, bữa sáng hôm nay ăn cái gì? Ta muốn ăn bánh sủi cảo tôm, canh gạch cua, thịt thăn.”
Không đợi ta nói xong, Liên Chi khó thở ngắt lời ta.
“Nương nương, nô tỳ muốn nói không phải cái này! Nô tỳ muốn nói là hậu cung đến nay vẫn không con, chỉ cần người ân cần một chút, Hoàng Thượng nhớ thương người, tới nhiều hơn vài lần, tranh thủ mang long thai, thì địa vị của người trong hậu cung sẽ ổn định!”
Ta kinh nghi nhìn Liên Chi.
Liên Chi cả người run lên chuẩn bị quỳ xuống, ta lại mở miệng nói, “Liên Chi, có phải gần đây ngươi ăn nhiều bánh cuốn quá hay không?”
Cuốn như vậy?
Quá nhiệt tình với sự nghiệp.
Nhưng mà ngại quá, nương nương nhà ngươi chỉ muốn buông xuôi.
Hoặc là buông xuôi, hoặc là chớt.
Vì thế ta mắt điếc tai ngơ: “Có thể mang đồ ăn sáng lên cho ta không?”
Liên Chi:………
Thái Hậu miễn cho ta đi thỉnh an, cẩu hoàng đế bận rộn công việc không thường lui tới hậu cung.
Ta thoải mái dễ chịu buông lơi hai tháng, chỉ chớp mắt, đã tới lễ trừ tịch.
Trừ tịch năm nay, hoàng đế ở trong cung mở tiệc chiêu đãi quần thần, là phi tần có phân vị tối cao ở trong cung, vốn dĩ tiệc cung yến này phải do ta chuẩn bị, nhưng mà ta nói với hắn thân thể ta không thoải mái, làm không được.
Hệ thống bảo ta nhân cơ hội triển lãm năng lực tổ chức trác tuyệt của mình, để cẩu hoàng đế nhìn thấy ưu điểm của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn nhìn xà nhà, nó nháy mắt im bặt.
Làm việc là không có khả năng, một chút cũng không.
Cung yến hôm nay, ta bọc thành một cục, vừa ăn vừa ngáp, vừa nghe cẩu hoàng đế và nhóm thần tử của hắn thổi phồng nhau.
Chán gần chớt, ta đem ánh mắt phóng tới trên người cẩu hoàng đế.
Có thể là vì hợp với tình hình, hôm nay mặc long bào màu đỏ, bên ngoài khắc áo khoác thêu sợi chỉ màu đen ánh kim tuyến, cổ áo được may thêm lông cùng màu, càng thêm tô điểm cho khuôn mặt như quan ngọc.
【 Không thể không nói, tên cẩu hoàng đế lớn lên còn khá soái. Ngươi nhìn hắn đi, lúc cười còn rộ lên lúm đồng tiền. 】
Ta chống cằm, ánh mắt không chút nào che giấu. Cẩu hoàng đế tựa hồ mịt mờ liếc ta liếc mắt một cái.
Ta không thèm để ý, tiếp tục ở trong lòng cùng hệ thống nói chuyện phiếm.
【 Hầy, nhưng mà ai có thể nghĩ đến, người lớn lên trông văn nhã như vậy, ở trên giường còn rất hung mãnh, nhưng mà chỉ biết làm bừa, không có kỹ thuật. 】
Ta vừa nghĩ như vậy, đột nhiên một trận ho khan kinh thiên động địa từ chủ vị truyền tới.
Nguyên lai là cẩu hoàng đế uống rượu bị sặc.
Nhưng hắn đỏ mặt hung hăng trừng mắt liếc ta một cái là có ý gì?
Thần kinh.
Vừa vặn lúc này cung nữ bưng đồ ăn lên.
Vì tạo hình đẹp, đại đa số đồ ăn đều chiên qua dầu, gió lạnh vừa thổi, tất cả đều không thể bỏ vào miệng.
Ta buông chiếc đũa, sờ sờ chiếc bụng đang kêu vang.
【 Ăn không đủ no, căn bản ăn không đủ no. 】
【 Đồ ăn nhìn còn không ngon bằng đồ ăn trên bàn cẩu hoàng đế, có phải hắn muốn ta đói chớt hay không, như vậy thì không cần phiền toái, buổi tối trở về ta liền thắt cổ. 】
【 không được quá đói bụng rồi, đợi không được buổi tối, nếu không hiện tại liền đâm đầu vào cột chớt đi. 】
Ta nhìn xung quanh, đợi khi tìm được vị trí chuẩn bị đứng dậy, thì có một tiểu thái giám bưng hai cái nồi chạy tới, nói là hoàng thượng thưởng.
Ta ngẩng đầu, đối diện với anh mắt phức tạp của cẩu hoàng đế.
Ta nở nụ cười ngọt ngào với hắn, hắn không chớp mắt.
Còn rất ngạo kiều.
Lúc cung yến tiến hành đến một nửa, các đại thần uống có điểm say.
Đột nhiên một ông lão râu ria xồm xoàn đứng lên đề nghị hoàng đế lập hậu.
Ta vốn dĩ không có hứng thú, nhưng lão già ngươi vừa nói vừa nhìn về phía ta là có ý tứ gì?
Ta hỏi hệ thống, lão già không biết sống chớt này là ai đó?
Hệ thống nói, “Cha ngươi.”
Ta trầm mặc chớp mắt cái, nội tâm bắt đầu điên cuồng phun tào.
【 Làm Hoàng Hậu cái gì?! Ta mới không muốn làm Hoàng Hậu, làm Hoàng Hậu mỗi ngày phải dậy sớm, còn phải tính sổ kiểm toán. 】
【 Cái gì mà quản lý lục cung? Ta không làm! 】
【 Bắt ta làm Hoàng Hậu, mỗi ngày ta đều xin nghỉ. 】
【 Gặp phải việc khó mất ăn mất ngủ, giải quyết không được ta liền thắt cổ. 】
Nghĩ đến đây, ta không đợi cẩu hoàng đế lên tiếng, lập tức đứng dậy nói: “Thần thiếp đề nghị ai sinh được hài tử người đó làm Hoàng Hậu.”
Cha ta hơi khó hiểu nhìn ta.
Nhưng Cẩu hoàng đế lại nở nụ cười: “Quý phi nói đúng.”
Trong vô hình trừ khử một hồ phong ba, ta bưng lên rượu uống một ngụm lớn, thăng chức nào có thoải mái bằng thất nghiệp.
Rượu trái cây này cũng khá dễ uống.
Một lát sau, Tô công công tới mời ta ngồi bên cạnh cẩu hoàng đế.
Ta lung lay đứng dậy, trong đầu đã bắt đầu thiên mã hành không.
【 Họp thường niên chuẩn bị kết thúc rồi à? Phải kính rượu cho lãnh đạo ư? 】
【 Hôm qua ta xem thoại bản đến đâu rồi? Hình như là nữ chủ bảo hộ nam chủ? 】
【 Ô Mông Sơn kết hợp với Sơn Ngoại Sơn, ánh trăng rơi xuống dòng nước! 】
Đăng bởi | Nhannhungoctruc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |