Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (9)

Phiên bản Dịch · 2292 chữ

Chương 309: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (9)

Lâm Đạm lúc tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường trong bệnh viện, mu bàn tay cắm kim, bên người không có ai. Cô lập tức sờ mạch đập của mình, sau đó lắc đầu cười khổ. Tục ngữ nói, thầy thuốc không biết tự chữa, cô vẫn luôn xem thường lời này, hiện tại rốt cuộc được trải nghiệm một lần, thân thể này mang thai đã hơn hai tháng, mà cô quá bận rộn học tập, ngay cả thời gian uống nước cũng phải tính toán, cho nên chưa từng phát hiện.

Cô quy trạng thái không muốn ăn, tinh thần uể oải cho nguyên nhân áp lực học tập lớn, chưa từng cân nhắc qua phương diện sinh lý. Lúc cô nhận cơ thể này nguyên chủ chưa chia tay với Uông Tuấn, hai người đã xảy ra quan hệ, dính chưởng là chuyện không thể tránh khỏi.

Lâm Đạm không có trí nhớ, nhưng cô hiểu được, muốn dưỡng dục một đứa trẻ thành người, để nó được khỏe mạnh, là chuyện khó khăn và mang trách nhiệm lớn lao biết nhường nào. Nếu cô yêu Uông Tuấn sâu đậm, nguyện ý bỏ ra hết thảy vì y thì thôi, sinh đứa bé cũng coi như một phần an ủi, bầu bạn với cô vượt qua quãng đời còn lại. Song trên thực tế, cô không có chút tình cảm nào với Uông Tuấn, hơn thế nữa, còn bị y phản bội vứt bỏ. Y ném cô vào tình cảnh lúng túng như vậy, lưu lại quá nhiều rắc rối cho cô, bảo cô cam tâm sinh con ra thế nào đây?

Cô có sự nghiệp học tập cần hoàn thành, có con đường tương lai rộng mở đón chờ, cô hoàn toàn có thể thoát khỏi màn sương mù tên Uông Tuấn mà tận hưởng cuộc sống rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Đứa bé này là gông xiềng, cột cô tại chỗ, đánh phá toàn bộ hi vọng của cô. Cô đúng là thiếu nợ mẹ Dao rất nhiều, cũng đang liều mạng hồi báo, nhưng không có nghĩa cô sẽ vì thế hủy diệt cuộc đời còn lại của mình.

Đây không phải đứa trẻ được mong đợi, Lâm Đạm sờ cái bụng bằng phẳng của mình, chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với con vậy.

Đúng lúc này, Hàn Húc cầm một túi thuốc vào phòng bệnh, nhìn thấy Lâm Đạm như khóc như cười, không khỏi ngẩn người.

"Em tỉnh rồi à, cảm thấy khá hơn chưa?" Anh ngồi xuống cạnh giường, châm chước nên nói tin tức mang thai thế nào cho cô.

"Em mang thai đúng không?" Lâm Đạm chủ động mở miệng.

"Đúng vậy." Hàn Húc biểu tình ngưng trọng: "Đứa bé này của A Tuấn phải không?"

"Là của anh ấy." Lâm Đạm không hề giấu giếm. Người theo đuổi nguyên chủ rất đông, nhưng cô chưa từng chơi trò mập mờ với người khác, người duy nhất từng thích chỉ có Hàn Húc, người duy nhất qua lại chỉ có Uông Tuấn, cuộc sống cá nhân rất sạch sẽ. Nếu không phải quá mê muội Hàn Húc, sai lầm đồng ý lời tỏ tình của Uông Tuấn, cô tuyệt sẽ không rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế.

Hàn Húc khàn giọng hỏi: "Em định làm thế nào, có muốn sinh đứa bé này không?"

Lâm Đạm nói thẳng: "Đương nhiên phải phá."

Hàn Húc há miệng, như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng không thể mở miệng. Đứa bé này là giọt máu cuối cùng bạn tốt lưu lại trên cõi đời, nếu chú Uông và dì Tiết biết, họ nhất định sẽ nhận được sự an ủi lớn lao. Sâu trong lòng, anh hi vọng Lâm Đạm lưu con lại. Nói một câu không hề phóng đại, nhà họ Uông giờ đây đã kế cận cửa nát nhà tan, đoạn tử tuyệt tôn, đứa bé này là hi vọng duy nhất của nhà họ Uông.

Nhưng lí trí lại nói với anh, sinh hạ đứa bé là không công bằng với Lâm Đạm. Không đề cập tới chuyện Uông Tuấn chết là việc không vinh dự gì, chỉ nói đến tình trạng bây giờ của Lâm Đạm đã không thích hợp có đứa bé. Cô vừa mới được Harvard nhận, ba tháng sau phải tới trường báo cáo, phía trước là con đường xán lạn quang đãng, mà cô chỉ cần vỗ nhẹ cánh là có thể bay về chân trời bát ngát.

Cô có năng lực vươn tới trời cao, có dã tâm tranh thủ tương lai, mà đứa trẻ xuất hiện đột ngột không mong đợi này, giống như cánh tay của ma quỷ, hung hăng bẻ gãy đôi cánh cô. Nếu Uông Tuấn đối xử với Lâm Đạm khá hơn, thì Hàn Húc còn có lí do khuyên cô giữ đứa nhỏ, nhưng Uông Tuấn hết lần này tới lần khác phản bội cô, thương tổn cô, mà cô đã bất kể hiềm khích lúc trước, trả lại mọi thứ cho nhà họ Uông, Hàn Húc còn gì để nói? Cho dù là thánh nhân cũng không thể chỉ trích Lâm Đạm dù một câu.

Sau một phen giãy giụa, Hàn Húc thở dài nói: "Em chuẩn bị phẫu thuật lúc nào? Anh bồi em."

Lâm Đạm đang mang giày chuẩn bị xuống giường thiếu nữa thì hoài nghi mình bị lãng tai. Cô không quá chắc chắn hỏi: "Anh vừa nói cái gì cơ?"

Lời đã ra khỏi miệng, Hàn Húc sẽ không quấn quít thêm nữa, giọng điệu trở nên thản nhiên: "Anh bồi em đi phẫu thuật."

"Bị người khác bắt gặp thì sao? Anh không sợ người khác chỉ trích quan hệ hai ta sao?" Lâm Đạm không nhịn được nhắc nhở anh.

"Bị người nói mấy câu thôi, chẳng phải chuyện gì lớn." Hàn Húc kiên định khoát tay. Chuyện này anh không biết thì thôi, biết rồi sao để mặc thế được? Để một cô gái như Lâm Đạm cô đơn đi phẫu thuật, sau khi thuốc tê hết tỉnh lại cô phải đối mặt thế nào? Tâm tình cô sẽ thê lương biết bao? Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, một người đàn ông như Hàn Húc cũng thấy chua xót.

"Cảm ơn anh." Lâm Đạm không nhịn được cong cong môi, không từ chối ý tốt của Hàn Húc. Cô yên lặng nói với nguyên chủ trong lòng: Cô không yêu sai người đâu, Hàn Húc rất tốt, chỉ là không thể bỏ ra cảm tình như thế với cô thôi. Biết rõ cô muốn bán nhà, biết rõ cô muốn phá đứa con duy nhất của bạn tốt, Hàn Húc vẫn không ngăn trở, không khiển trách dù chỉ một câu, bởi anh biết giữ đúng khoảng cách giữa người với người, biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.

Lâm Đạm không nhịn được thay đổi đánh giá về Hàn Húc, anh không kiểu ngoài nóng trong lạnh, cũng chẳng phải ngoài lạnh trong nóng, anh là người lúc nên lạnh thì lạnh, lúc nên nóng thì nóng.

"Cảm ơn anh, em bây giờ tốt hơn nhiều rồi, trước xuất viện đi." Lâm Đạm lần nữa nói cảm ơn.

"Đây là phim siêu âm bác sĩ cho em, tự em xem đi, trừ áp lực lớn quá dẫn tới thể hư, cơ thể em cái gì cũng tốt. Anh đỡ em tới chỗ bác sĩ, để cô ấy xem xét lúc nào phẫu thuật cho em thì thích hợp." Hàn Húc dè dặt đỡ tay Lâm Đạm.

Hai người tới phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ biết Lâm Đạm muốn phá thai, biểu tình lập tức trở nên lạnh lùng, giọng điệu đầy ý khiển trách, còn luôn dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Hàn Húc. Lâm Đạm vốn không muốn giải thích, thấy bác sĩ hiểu lầm Hàn Húc, không thể làm gì khác hơn nói rằng bạn trai cô chết rồi, mà mình thì sắp đi du học, không có cách dưỡng dục đứa bé.

Biểu tình lạnh lùng của bác sĩ lập tức bị lúng túng và đồng tình thay thế, dịu dàng an ủi Lâm Đạm một hồi mới quyết định thời gian phẫu thuật.

Ba ngày sau, Hàn Húc đúng giờ đón Lâm Đạm tại cổng trường, nhẹ giọng nói với cô: "Phẫu thuật xong cơ thể em sẽ yếu ớt một đoạn thời gian, cứ ở lại phòng thí nghiệm không thích hợp. Anh giúp em thuê một nhà trọ nhỏ, ngay gần trường học, ăn ở thuận tiện, đợi xuất viện anh đưa em đi."

"Không cần đâu, phòng thí nghiệm có máy điều hòa, có chăn nệm, tốt vô cùng." Lâm Đạm lập tức từ chối.

"Phòng thí nghiệm có nhà bếp sao, có phòng vệ sinh và phòng tắm sao? Ở phòng thí nghiệm làm sao thoải mái bằng ở nhà trọ được? Khoảng thời gian này em mà không bảo dưỡng cơ thể cho tốt sẽ lưu lại mầm bệnh, đợi già rồi khổ do em chịu thôi. Em đừng cứng đầu, anh vì tốt cho em thôi." Hàn Húc sau khi trở về đã tra cứu rất nhiều tài liệu phương diện này, tự nhiên cân nhắc hết các vấn đề. Anh là người rất có trách nhiệm, nếu đã vác việc này lên vai thì phải nhất định chăm sóc tốt cho Lâm Đạm. Làm người không thẹn với lòng, đây là nguyên tắc sống của anh.

"Em học sinh vật học, cũng dính dáng đến bên y học đúng không? Chẳng lẽ em không biết tháng ở cữ quan trọng bao nhiêu sao? Em đừng có mà học người phương Tây, không bao giờ ở cữ, tùy tiện uống nước đá, người ta từ nhỏ ăn thịt lớn lên, thể chất thuộc hỏa, uống nước đá với họ chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Người Hoa chúng ta ăn ngũ cốc hoa màu, thể chất thiên hàn, thời điểm ở cữ ngay cả hóng gió cũng không được, làm không tốt tất lưu mầm bệnh về sau. Em đừng có sính ngoại, thể chất không giống nhau thì cách dưỡng thân cũng khác nhau."

Hàn Húc dõng dạc nói hết những gì mình tra được một lần. Anh là một người đàn ông, ngày nào cũng dùng di động tra mấy thứ này đã tận lực lắm rồi.

Lâm Đạm vừa gật gù vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng không nhịn được cong cong. Mặc dù cô rất độc lập, nhưng ở thời khắc thế này có người bầu bạn, đối với cô mà nói thật sự rất an ủi.

Hai người chạy xe tới bệnh viện, ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật. Hàn Húc ghé vào tai Lâm Đạm nói: "Anh vừa hỏi qua rồi, trước em còn năm người nữa, thời gian còn sớm, anh đi mua bữa sáng giúp em, ăn no mới có thể lực."

"Được, cảm ơn anh." Lâm Đạm sờ bụng mình, trên mặt không có biểu tình gì.

Đúng lúc này, di động của cô reo lên, định thần nhìn lại hóa ra do viện an dưỡng gọi đến. Lần trước lúc đóng tiền cô đã dặn họ kịp thời thông báo tình trạng của mẹ Dao cho mình, y tá đã nhận tiền của cô tự nhiên miệng đầy đáp ứng. Cùng lúc đó Hàn Húc cũng nhận được một cú điện thoại, biểu tình bỗng nhiên thay đổi.

Hai người đồng thời để di động xuống, đồng thời đứng lên, hấp tấp nói: "Anh/ Em phải đi." Sau đó trố mắt nhìn nhâu, lại đồng thời hỏi: "Em/ Anh định đi đâu?"

Hàn Húc tựa hồ biết cái gì, mệt mỏi nói: "Đi thôi, em cũng nhận được tin phải không?"

"Đúng vậy, chúng ta đi nhanh đi." Lâm Đạm một câu giải thích dư thừa cũng không.

Hai người chạy xe tới trụ sở chính của Điện khí Thụy Phong, thấy một đám người đứng trên mảnh đất trống trước cửa, ngước đầu lên nhìn. Trên tòa cao ốc chọc trời cao đến mấy trăm thước đỉnh ẩn trong mây, từng tấm thủy tinh khúc xạ ánh ban mai, tỏ ra nguy nga lộng lẫy, quả thực không nhìn ra sân thượng xảy ra tình huống gì, chỉ loáng thoáng nghe người nói: "Phía trên có người muốn nhảy lầu, nghe nói là nhân vật lớn, cảnh sát và phóng viên đều đã lên, phong tỏa đường lên sân thượng rồi."

"Hẳn là tổng giám đốc Điện khí Thụy Phong Uông Triệu Khôn. Nhà có công ty số một số hai trong nước đấy, không nghĩ tới về già lại thê lương đến thế..."

Lâm Đạm đã không còn thời gian nghe thêm gì nữa, cô liều mạng chen vào trong cao ốc, muốn đi thang máy lên, thì bị mấy cảnh sát chặn lại.

"Tôi là bạn từ nhỏ của Uông Tuấn, cô ấy là bạn tốt của Uông Tuấn, phiền các anh cho chúng tôi đi lên, nói không chừng sẽ giúp được chú Uông." Hàn Húc chạy tới sau một bước, vội vàng giải thích với cảnh sát, lấy di động của mình ra, mở hình mình chụp chung với Uông Tuấn, chú Uông và dì Tiết.

Lâm Đạm cũng mở di động, đưa cho cảnh sát ảnh chụp chung thân mật giữa mình và Uông Tuấn. Cảnh sát giờ mới tin, phái người đưa họ lên.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 524

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.