Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (20)
Chương 320: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (20)
Hàn Húc nhìn chằm chằm người đàn ông cằm mọc đầy râu, vóc người tiều tụy trước mắt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Người đàn ông nọ cởi mũ, tháo râu giả, nói giọng khàn khàn: "Hàn ca, là tớ, tớ không chết."
Gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa xuất hiện trước mắt Hàn Húc, khiến ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, "Cậu thật sự không chết? Vậy tại sao cậu không trở lại?" Giọng anh khô khốc.
"Chân Tiểu Tuyết bị gãy, tớ lo lắng Tăng Trấn Uyên bắt cô ấy về hành hạ, cho nên mang theo cô ấy chạy trốn." Uông Tuấn mặt đầy tang thương và mệt mỏi.
"Chuyện của nhà họ Uông gần đây cậu biết không?" Hàn Húc lấy lại bình tĩnh, tiếp tục truy hỏi.
"Tớ đều biết cả." Uông Tuấn cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng mắt bạn tốt.
Hàn Húc cố gắng đè nén ưu tư dời sông lấp biển, cắn răng nói: "Cậu biết rồi tại sao không về?"
"Mới đầu tớ sợ Tiểu Tuyết bị Tăng Trấn Uyên làm tổn thương, liền muốn mang cô ấy chạy trốn, sau đó Thụy Phong xảy ra chuyện, tớ dẫn cô ấy quay trở về, lúc thấy ba muốn nhảy lầu, tớ sợ đến mức hồn vía bay mất! Về sau Lâm Đạm xuất hiện, em ấy cứu ba, cứu Kim Đỉnh, xử lý tốt một đống rối rắm, tớ muốn về cũng không có mặt mũi mà về. Tớ thật sự không dám đối mặt với em ấy, không dám đối mặt với ba mẹ." Uông Tuấn hối hận khó nén, chỉ có thể không ngừng kéo tóc mình.
Y thời thời khắc khắc đều muốn trở lại, nhưng y không có dũng khí. Người thật sự không thể đi sai đường, một khi bước sai một bước, muốn tiếp tục đã không còn cơ hội nữa.
Hàn Húc chất vấn: "Vậy tại sao cậu bây giờ lại về?"
Uông Tuấn có chút khó mở miệng, nhìn ngoài cửa một chút, lại khó nhọc nói: "Tớ thấy tin Lâm Đạm định bán cổ phần nên về. Số cổ phần này là hi vọng đông sơn tái khởi của nhà họ Uông, tớ không thể trơ mắt nhìn em ấy hủy nó. Hàn ca, tớ biết cậu vội vã muốn số cổ phần này, tớ có thể bảo đảm với cậu, chờ công ty đưa ra thị trường rồi tớ sẽ bán cổ phần cho cậu, tuyệt không bán cho người khác. Nhà họ Uông có một công ty về nhiên liệu ô tô tại Mỹ, chỉ cần tớ lấy đủ tiền sang Mỹ vận hành, nhà họ Uông có thể đông sơn tái khởi tại nước ngoài. Hàn ca, cậu có thể thông cảm cho tớ không?"
Hàn Húc từ từ đứng lên, đi tới cạnh Uông Tuấn, tháo cà vạt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xin lỗi, tôi không thể thông cảm cho cậu." Dứt lời một quyền đấm tới. Anh đã sớm nói qua, chỉ cần Uông Tuấn dám xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ đánh nát lỗ mũi cậu ta, lời này vĩnh viễn có hiệu lực.
Uông Tuấn tự biết đuối lý, hoàn toàn không dám đánh trả.
Một cô gái thân thể gầy yếu từ ngoài cửa xông vào, khóc lóc hô: "Đừng đánh, anh Hàn xin anh đừng đánh! Hết thảy là lỗi của em, anh muốn đánh thì cứ đánh em đi!"
Trợ lý của Hàn Húc đứng ngoài cửa, mắt lạnh nhìn xem, một tí ý khuyên can cũng không có. Dù sao không phải boss nhà mình bị đánh, cô ngăn cản làm gì? Nhớ năm đó cô còn coi Uông Tuấn là bạch mã hoàng tử cơ, không ngờ y cặn bã tới mức độ này. Nếu không phải hôm nay cô mặc váy công sở, không tiện hành động, cô cũng muốn đi lên hung hăng đạp Uông Tuấn mấy phát. Thằng đàn ông cặn bã hại khổ Lâm tổng này còn mặt mũi trở lại cơ à?
Hàn Húc hất Âu Dương Tuyết ra, tiếp tục đánh Uông Tuấn, qua nửa giờ mới thu lại nắm tay đã đỏ bừng, trầm giọng nói: "Đó là tôi đánh thay Lâm Đạm. Cậu hại khổ cô ấy cậu biết không?"
"Tớ biết!" Uông Tuấn lúc bị đánh không né không tránh không giãi bày gì, giờ phút này chảy xuống hai hàng nước mắt: "Tớ thật sự không nghĩ tới Tiểu Đạm sẽ hi sinh nhiều như vậy vì tớ. Tớ sai rồi, những ngày qua tớ từng giây từng phút đều đang hối hận, tớ có lỗi với ba mẹ, có lỗi với em ấy. Tớ nợ em ấy quá nhiều quá nhiều."
Khoảng thời gian này, trái tim Uông Tuấn giống như ngâm trong chảo dầu, thời thời khắc khắc đều thống khổ. Một bên là Âu Dương Tuyết y thích thật tâm thật ý, một bên là Lâm Đạm y mắc nợ, y thật sự không biết nên chọn lựa thế nào. Lâm Đạm vì y hi sinh quá nhiều, bỏ ra quá nhiều, buồn cười ở chỗ trước đó, y còn nghi ngờ cô yêu mình chỉ vì tiền. Sao y có thể ích kỉ nhỏ mọn như vậy cơ chứ?
Nhìn thấy người mình yêu giãy giụa trong thống khổ và hối tiếc, Âu Dương Tuyết trong lòng không dễ chịu gì. Trước khi về, cô ta từng hỏi Uông Tuấn: "Nếu sớm biết Lâm Đạm tốt như thế, anh có còn ở bên em không?"
Uông Tuấn không có ý giấu diếm cô ta chút nào, nói thẳng: "Anh sẽ không, anh nhất định sẽ yêu cô ấy, nhưng giờ đã muộn rồi, anh đi lầm đường, tính tình cô ấy mạnh mẽ, chắc chắn không tha thứ cho anh."
Âu Dương Tuyết thiếu chút nữa khóc ngất tại chỗ, bởi cô ta ý thức được Uông Tuấn đang hối hận, nếu Lâm Đạm có thể tha thứ y, y nhất định sẽ buông tha đoạn tình cảm không nên có này. Nhưng cô ta thì luân hãm quá sâu, cô ta không thể buông tay, vì vậy cô ta chỉ có thể ôm chặt người yêu, khóc lóc tỉ tê trong ngực y, định dùng tư thái nhu nhược khơi gợi lòng thương tiếc từ y.
Uông Tuấn vỗ lưng Âu Dương Tuyết theo thói quen, trên mặt là một mảnh chết lặng.
Hàn Húc mắt lạnh nhìn đôi tình nhân, từng câu từng chữ nói: "Uông Tuấn, từ nay về sau chúng ta không còn là bạn bè nữa. Cổ phần của cậu nên xử lý thế nào cậu tự mà đi hỏi Lâm Đạm đi."
Uông Tuấn thân thể cứng đờ, y còn chưa chuẩn bị xong để đối mặt với Lâm Đạm, Hàn Húc đã lấy di động ra, gọi điện cho Lâm Đạm: "Alo, Tiểu Đạm, anh có chuyện muốn nói với em, em đồng ý với anh là nhất định phải giữ tỉnh táo nhé? Là chuyện liên quan tới Uông Tuấn."
"Chuyện gì? Thi thể của anh ấy tìm được rồi?" Giọng Lâm Đạm rất vững vàng.
"Không phải." Hàn Húc lạnh lùng liếc Uông Tuấn một cái, trong lòng không ngừng cân nhắc cách lựa lời.
Lâm Đạm đã đoán được, chậm rãi nói từng từ: "Anh ấy còn sống trở về phải không?"
"Đúng vậy, em đừng kích động, bọn họ đang ở phòng làm việc của anh, anh đi qua đón em, em đừng tự lái xe tới." Hàn Húc nóng nảy mở miệng.
"Không cần rắc rối thế đâu, anh mang họ tới đi, em ở phòng làm việc chờ." Lâm Đạm thở ra một hơi.
Hàn Húc trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại. Lâm Đạm nhìn chằm chằm màn hình di động tối om, tâm tình không ngừng lên xuống. Lúc cảnh sát tìm mãi mà không thấy thi thể Uông Tuấn và Âu Dương Tuyết, cô đã từng nghĩ qua —— hai người này liệu còn sống? Nhưng cô rất nhanh bỏ qua suy đoán này. Nếu người không chết, thấy công ty phá sản, thấy ba mình nhảy lầu, thấy mẹ mình bị kích thích mạng không còn lâu, tại sao y không trở lại? Y thật sự có thể nhẫn tâm tới trình độ này?
Song sự thật chứng minh Uông Tuấn thật sự ác đến thế, đến khi tất cả đã trần ai lạc định, y lại trở về. Y muốn làm gì? Trong đầu Lâm Đạm xẹt qua rất nhiều ý tưởng, sắc mặt không khỏi càng ngày càng lạnh. Ngay tại lúc này, Tăng Trấn Uyên đẩy cửa phòng làm việc, nghênh ngang đi vào. Hắn bây giờ là cổ đông lớn thứ hai Kim Đỉnh, ra vào phòng làm việc của Lâm Đạm giống như ra vào nhà mình vậy.
"Sắp ăn cơm tối rồi, còn nghĩ cái gì đó?" Hắn đặt một hộp đựng thức ăn tinh xảo lên bàn. Những ngày qua, hắn đã quen tới Kim Đỉnh thăm Lâm Đạm, đã quen mang theo cho cô chút thức ăn giàu dinh dưỡng. Cũng thật lạ, cô gái này mang theo đứa con của tình địch hắn, hắn vốn nên chán ghét thậm chí chèn ép cô, nhưng luôn không nhịn được quan tâm cô, chăm sóc cô.
Lâm Đạm lấy lại bình tĩnh, nói thẳng: "Cảm ơn, chờ lát nữa tôi có khách, anh hay là đi trước đi?" Trước khi chưa xác định được thái độ của Tăng Trấn Uyên, cô phải ngăn họ đụng mặt.
Tăng Trấn Uyên cười lạnh nói: "Uông Tuấn và Âu Dương Tuyết muốn tới đúng không?"
Lâm Đạm kinh ngạc nhìn hắn: "Anh biết rồi?"
"Họ vừa bước chân lên địa giới thành phố B tôi liền biết." Tăng Trấn Uyên lấy ra một điếu xì gà, lại chậm chạp không đốt lửa. Lâm Đạm đang mang thai, hắn không dám để cô hít phải khói thuốc. Hắn nguyên tưởng rằng biết được tin Âu Dương Tuyết còn sống, mình sẽ kích động, giận dữ, hoặc mất khống chế. Nhưng hắn chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, trong lòng không có lấy một tia dao động. Thật ra sớm từ một tháng trước, hắn đã ngừng tìm kiếm Âu Dương Tuyết, cô ta còn sống hay chết cũng chẳng sao.
Tiếp xúc với Lâm Đạm lâu như thế, nhìn đủ sự mệt mỏi và không biết làm sao của Lâm Đạm, hắn đã sớm nghĩ thông một chuyện, yêu có thể bất luận đúng sai, nhưng không thể không suy xét xem có xứng đáng không. Một bên luôn bỏ ra, một bên luôn đòi lấy, đây là tình yêu ư? Trong đoạn tình cảm này, Lâm Đạm chính là bên luôn trả giá ấy, hắn đau lòng cô, tự nhiên cũng hiểu được thương lấy mình.
"Ăn cơm trước đi, mặc kệ họ." Tăng Trấn Uyên ngậm xì gà vào miệng, dành ra hai tay mở hộp đựng thức ăn.
Lâm Đạm không đói bụng, miễn cưỡng ăn nửa bát, Tăng Trấn Uyên liên tục gắp thức ăn cho cô, mình thì chưa ăn miếng nào, xong thì lấy khăn giấy cho cô lau miệng, giống như hoàn toàn không có chuyện gì.
"Uông Tuấn bỗng nhiên xuất hiện nhất định là vì cổ phần của Khoa học kỹ thuật Lĩnh Hàng. Em có thể lấy khoản tiền này đi làm từ thiện, nhưng cậu ta thì không." Tăng Trấn Uyên tiêm một mũi dự phòng cho Lâm Đạm trước, sau đó hỏi: "Em chuẩn bị làm thế nào?"
Lâm Đạm cười khổ: "Còn có thể làm sao, dĩ nhiên là trả cổ phần Khoa học kỹ thuật Lĩnh Hàng cho anh ta."
Tăng Trấn Uyên sớm đoán được cô sẽ làm thế, nghĩ ngợi hồi lâu mới hỏi ra vấn đề kia: "Em cảm thấy đứa trẻ trong bụng nên xử lý thế nào?" Hắn nắm chặt nắm tay, cảm thấy có chút khẩn trương, lại không biết mình khẩn trương cái gì. Đứa nhỏ trong bụng Lâm Đạm liên quan gì tới hắn? Hắn dựa vào đâu mà quan tâm đứa nhỏ đi hay ở?
Trong nháy mắt này, Lâm Đạm nghĩ rất nhiều, không nhịn được vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, lộ thần sắc giãy giụa.
Tăng Trấn Uyên cảm giác hô hấp của mình sắp dừng lại, chỉ có thể gắt gao nhìn bờ môi đạm bạc của Lâm Đạm, lo lắng chờ đợi câu trả lời từ cô. Sâu trong tâm, hắn tự nhiên hi vọng cô có thể phá thai, song không thể trắng trợn khuyên như vậy. Lần đầu gặp mặt, hắn có thể tùy ý nói lên ý kiến của bản thân, mà bây giờ, hắn không nói ra được nửa câu khiến Lâm Đạm thương tâm hoặc không thích.
Khi Tăng Trấn Uyên đang quấn quít với ưu tư khác thường của mình, Hàn Húc gõ cửa phòng làm việc, Uông Tuấn và Âu Dương Tuyết cải trang đi sau lưng anh, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Hai người làn da vàng vọt, tóc khô héo, khóe mắt chân mày nhuốm đầy phong sương, nhìn là biết thời gian này chịu khổ không ít.
Tăng Trấn Uyên hôm nay vừa lấy được tin tức liên quan tới hai người, Âu Dương Tuyết gãy xương chân, vừa tháo thạch cao mấy ngày trước, Uông Tuấn không dám dùng tiền trong thẻ ngân hàng, sợ bị hắn tìm được, mấy ngày nay một mực ra ngoài tìm việc lặt vặt. Hai người thuê một căn phòng cũ nát không tới mười thước vuông, ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc, thiếu chút nữa bị ép điên. Rời khỏi nhà họ Tăng và nhà họ Uông, hai người họ cái gì cũng không phải, mà Lâm Đạm cho dù cái gì cũng không có, vẫn có thể tỏa ra ánh hào quang chói mắt.
Tăng Trấn Uyên gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Tuyết, thấy cô ta hơi ngẩng đầu lên, dùng con ngươi ướt nhẹp khẩn cầu nhìn mình, không khỏi lắc đầu bật cười. Không có đau lòng, không có chán ghét, càng không có sự mừng rỡ khi mất rồi lại có được, trông bộ dáng gầy yếu tiều tụy của Âu Dương Tuyết, tâm tình hắn xa xa không khó chịu bằng thấy Lâm Đạm mệt mỏi. Cho đến giờ phút này, hắn rốt cuộc chắc chắn rằng mình đã buông xuôi.
Đăng bởi | dngoc0168 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 572 |