Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (hoàn)

Phiên bản Dịch · 2913 chữ

Chương 329: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (hoàn)

Lâm Đạm rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh mới, nhập học không bao lâu, cô liền trình bày báo cáo nghiên cứu của mình cho tiến sĩ Darren. Cô luôn muốn chữa khỏi bệnh của dì Tiết, nhưng hai loại thuốc mang tên "Đại tạo hoàn" và "Bổ thiên hoàn" trong óc cô có rất nhiều dược liệu đã tuyệt tích, vì thế, cho dù cô biết trên lý thuyết bệnh của dì Tiết chữa được, nhưng thực tế lại không có hi vọng.

Hai toa thuốc này có hiệu quả với việc trị bệnh nan y và chống lão hóa, nếu nghiên cứu ra được, tất nhiên có thể mang lại phúc lành cho toàn thế giới. Điều Lâm Đạm muốn làm chính là tìm được vật thay thế cho số dược liệu tuyệt tích kia, tái tạo lại toa thuốc. Nhưng động thực vật trên thế giới có hàng nghìn hàng vạn, cô phải đi tìm từng loại một, kiểm tra từng loại một, thời gian hao phí đúng là một ẩn số. Nếu có đủ may mắn, có lẽ năm sáu năm có thể có thành quả, trái lại, cô cả đời cũng không cách nào đạt mục tiêu.

Tiến sĩ Darren có hứng thú nồng hậu với đề tài nghiên cứu của cô, chẳng những đặc chuẩn cho cô một phòng thí nghiệm, còn chuẩn bị cùng cô hợp tác. Song vấn đề nghiêm trọng họ gặp phải không phải độ khó nghiên cứu chuyên môn, mà là không có kinh phí nghiên cứu khoa học.

Nhìn hóa đơn dự tính rậm rạp chằng chịt, rồi kiểm tra số dư tài khoản, Darren buồn cười nói: "Cục cưng, bây giờ em thấy hối hận vì quyên góp tài sản của mình chưa? Chúng ta nghèo rớt mồng tơi rồi."

Lâm Đạm lắc đầu nói: "Không hối hận." Sau khi thông qua kiểm tra, cô đã hiến phần tài sản còn lại của mình cho UNICEF, thật sự một đồng tiền cũng không lưu.

Darren biết trước cô sẽ nói vậy, trong lòng có chút buồn cười, nhưng càng thưởng thức nhiều hơn.

Lâm Đạm cầm hóa đơn dự tính hỏi: "Tiến sĩ, hiện tại nghiên cứu cái gì kiếm tiền nhanh nhất?"

Darren trầm ngâm nói: "Mỹ phẩm, nó không giống thuốc men, chỉ cần thí nghiệm lâm sàng lặp đi lặp lại, xác định không có thành phần có hại cho thân thể con người là có thể rất nhanh tiến vào đường dây tiêu thụ."

"Vậy chúng ta nghiên cứu mỹ phẩm trước đi." Lâm Đạm đánh nhịp.

Darren từ chối cho ý kiến. Ngưỡng cửa mỹ phẩm đúng là rất thấp, nhưng nếu muốn đạt tới hiệu quả sử dụng cực tốt trong thời gian ngắn để kiếm lời cũng rất khó khăn. Thôi thôi, ánh mắt Lâm sáng như thế, hắn cần gì phải dội gáo nước lạnh.

Xế chiều hôm đó, sở nghiên cứu nghèo khổ không ngờ nhận được hai khoản tài trợ kếch sù, một đến từ Tăng Trấn Uyên, một tới từ Hàn Húc. Người đại diện hai bên bày tỏ, sau này mỗi năm, chỉ cần boss của họ không phá sản, sẽ kéo dài không ngừng tài trợ cô Lâm nghiên cứu, hơn nữa hoàn toàn không cần cô đưa báo cáo nghiên cứu khoa học.

Lâm Đạm tin tưởng nghiên cứu của mình nhất định có thể mang tới lợi nhuận kinh doanh khổng lồ cho Tăng Trấn Uyên và Hàn Húc, vì vậy nhận lời. Đêm đó, di động của cô nhận được một tin nhắn ngắn, mở ra thì phát hiện dì Tiết gửi vào tài khoản của cô năm triệu, dặn dò cô ở nước ngoài phải tự chăm sóc mình cho tốt.

Nếu là trước kia, dì Tiết cầm ra năm triệu thật sự không đáng là bao, nhưng bây giờ, sợ rằng đây chính là toàn bộ vốn lưu động của nhà họ Uông, dì Tiết có thể cũng biết tin mình thiếu tiền, nên dốc sức tương trợ. Lâm Đạm nhìn chằm chằm tin nhắn, trong lòng ấm áp cực kỳ.

---

Cùng lúc đó, Uông Tuấn đang lái xe đưa Uông Triệu Khôn về viện an dưỡng, bọn họ vừa tham gia một tiệc rượu kinh doanh, ăn mặc nghiêm túc, Âu Dương Tuyết ngồi hàng sau, cũng mặc một bộ dạ phục xa hoa. Xe chậm rãi đi lên đường núi, Tiết Dao và một y tá đang đứng trước cửa chờ đợi.

"Tôi gửi tiền trong tài khoản cho Bé Trứng rồi, nó thành lập một sở nghiên cứu tại Mỹ, bây giờ đang trong giai đoạn cần tiền gấp." Sau khi trở lại phòng, Tiết Dao nói với chồng.

Uông Triệu Khôn mắt cũng không nháy lấy một cái, trầm ngâm nói: "Năm triệu nhân dân tệ đổi thành đô la Mỹ không tính nhiều, Tiểu Đạm có đủ dùng không? Qua mấy ngày tôi tìm bạn cũ nghĩ cách xem."

Khoản tiền này là tiền đáy hòm của hai ông bà, Uông Tuấn muốn mượn để quay vòng họ cũng không đáp ứng, hiện tại không chút nghĩ ngợi đưa hết cho Lâm Đạm, còn định chuẩn bị ra ngoài vay nợ. Lòng quan tâm của họ với Lâm Đạm cũng quá đáng quá đi chứ? Âu Dương Tuyết nhìn lễ phục đi thuê của mình, trong lòng mùi vị khó tả.

Uông Tuấn vội vàng nói: "Ba, để con nghĩ cách đi."

"Chuyện của Tiểu Đạm thì liên quan gì tới mày? Mày đừng quấy rối con bé." Uông Triệu Khôn không chút lưu tình mắng một câu, sau đó thở dài nói: "Aiz, ba thật sự hối hận không dạy dỗ mày cho tốt."

Uông Tuấn cúi đầu không nói, có lúc nào là y không hối hận?

Âu Dương Tuyết lúng túng, vội vàng vào bếp đun nước pha trà cho nhị lão, thuận tiện gọt một đĩa hoa quả.

Uông Triệu Khôn tiếp tục nói: "Nếu không phải Tiểu Đạm nói chuyện với Tăng Trấn Uyên, công ty con tại Mỹ cũng không được giải lệnh cấm nhanh như thế. Hiện tại chúng ta đã nộp đủ tiền phạt, sau này phải đưa công xưởng vào hoạt động, nên cần món tài chính khổng lồ. Trước đó mày chạy đông chạy tây kéo đầu tư khắp nơi, người ta không thèm quan tâm, tối hôm nay có liên tiếp ba chủ đầu tư tới tìm, biết nguyên nhân không?"

Uông Tuấn thấp giọng nói: "Bởi vì Đạm Đạm bán cổ phần Chế tạo Kim Đỉnh cho con, họ biết con có vốn liếng, cho nên nguyện ý hợp tác với con."

"Đấy là một nguyên nhân, nguyên nhân thứ hai là: Lúc Đạm Đạm sắp đi có lấy danh nghĩa của mày trả lại ba mươi triệu tiền lương, người ta nhìn, cảm thấy mày là người đáng tin, nên chủ động tìm mày. Làm ăn cái gì quan trọng nhất? Chữ tín. Mày xem Tăng Trấn Uyên, người như hắn ai nguyện ý chủ động hợp tác? Tất cả hạng mục của hắn đều dựa vào cướp đoạt mà có, vì uy tín của hắn đã sớm phá sản. Nếu hắn có bản lĩnh vĩnh viễn đứng ở vị trí cao thì chẳng làm sao, một khi hắn thất bại, mày xem ai nguyện ý giúp hắn. Ba coi như phá sản vẫn mượn được mấy chục triệu hòng duy trì Kim Đỉnh, là nhờ nhân phẩm và uy tín của mình. Tiểu Đạm đang giúp mày tích đức đấy hiểu không? Bàn về làm người, mày có quá nhiều thứ không bằng con bé."

Uông Tuấn mắt đỏ bừng gật đầu: "Con biết. Em ấy sợ ba mẹ sống không tốt, cho nên mới lấy danh nghĩa nhà họ Uông trả tiền lương. Những người đó dám đến giết con, tự nhiên cũng dám gây tổn thương ba mẹ, em ấy không yên tâm."

Nghe tới chỗ này, Tiết Dao cũng không nhịn được nữa, che miệng khóc lên. Uông Triệu Khôn vội vàng ôm bà vào ngực vỗ vỗ, rù rì nói: "Đừng thương tâm, Tiểu Đạm bất kể đi nơi nào cũng sẽ sống tốt, chúng ta xa xa nhìn con bé là được, đừng liên lụy nó, cũng đừng trói buộc nó."

"Tôi thật sự xin lỗi cô bé ấy, tôi hổ thẹn trong lòng." Tiết Dao nức nở nói.

Uông Tuấn cúi đầu rất thấp, xấu hổ không đất dung thân. Âu Dương Tuyết bày trà nóng và trái cây lên bàn, mềm giọng khuyên giải nhị lão. Nhưng Uông Triệu Khôn và Tiết Dao đều không để ý tới cô ta, Uông Tuấn trực tiếp đứng lên ra ngoài rót hai cốc nước.

Âu Dương Tuyết nhìn chằm chằm bốn chén trà trên bàn, cảm giác mình phải chịu nỗi sỉ nhục cực lớn. Uông Triệu Khôn và Tiết Dao không trách mắng cô ta, song chưa từng phản ứng cô ta lấy một lần. Quà cô ta tặng họ không nhận, thức ăn cô ta làm họ không ăn, thật sự coi cô ta như không khí, loại coi thường và tha mài này khiến người ta thấy nghẹt thở. Nhưng cô ta có cách gì đâu? Trừ nhà họ Uông, cô ta đã không còn nơi nào để đi.

Càng khiến cô ta thấy bất an hơn là, Uông Tuấn bắt cô ta ký đơn hiệp nghị tài sản trước khi cưới, nói cách khác vô luận kết hôn hay li dị, cô ta cũng đừng hòng lấy đi một phân tiền nào từ Uông Tuấn. Cách làm như thế hoàn toàn khiến cõi lòng cô ta rét lạnh, cô ta thật sự không biết tương lai nên sống tiếp thế nào...

Thế nhưng tính nhẫn của con người là không có giới hạn, nhất là phụ nữ. Âu Dương Tuyết vốn tưởng rằng mình khẳng định không cách nào nhịn được sự lạnh lùng của người nhà họ Uông, nhưng cô ta vừa nhẫn liền nhẫn mười lăm năm, nhẫn đến khi Uông Triệu Khôn và Tiết Dao song song qua đời, nhẫn đi khi con trai trưởng thành thành thiếu niên tuấn tú, mà Uông Tuấn đã trở thành chủ xí nghiệp thành công nhất Trung Quốc, tài sản trên danh nghĩa hơn trăm tỉ, đứng top 20 bảng xếp hạng tỉ phú thế giới, đứng ngay sau y là Hàn Húc.

Những năm này Hàn Húc mở một công ty mỹ phẩm, tất cả sản phẩm đều do Lâm Đạm nghiên cứu ra, mỗi một sản phẩm đều bằng hiệu quả thần kỳ phổ biến toàn thế giới. Mỗi một người phụ nữ đều mơ ước có một bộ mỹ phẩm dưỡng da do Lâm Đạm nghiên cứu, song lại phải dừng bước trước giá cả đắt đỏ.

Âu Dương Tuyết không thiếu tiền, nhưng cô ta chưa từng mua sản phẩm của Lâm Đạm. Trong lòng cô ta cất giấu ghen tị với người phụ nữ này, theo thời gian dần trôi càng ngày càng sâu hơn. Song Lâm Đạm đứng quá cao, cao đến mức cô ta nhón chân thế nào cũng không tới, cho nên cô ta chỉ đành nhẫn nhịn.

Hôm nay cô ta không thể nhẫn nổi nữa, gào khóc với Uông Tuấn nằm trên giường bệnh: "Sao anh có thể lập ra di chúc như thế? Lâm Đạm có tiền, chỉ tiền hoa hồng mỗi năm cô ta nhận được đã mấy tỉ đô, nếu cô ta không quyên góp, cô ta còn giàu có hơn cả anh! Anh đem hết tiền cho cô ta, em với con trai phải làm sao? Em và con mới là người cần anh chiếu cố nhất! Lúc mẹ qua đời đã để hết tài sản lại cho Lâm Đạm, lúc ba qua đời cũng để hết tài sản lại cho Lâm Đạm, anh thử tính xem cô ta cầm bao nhiêu tiền của nhà họ Uông! Cả nhà các người điên rồi!"

Uông Tuấn đã sớm quen việc cô ta cuồng loạn, tất nhiên không thèm nghe cô ta nói gì, tiếp tục nói với luật sư: "Đúng, tất cả đều quyên góp cho quỹ từ thiện của Lâm Đạm, bao gồm cổ phiếu, động sản, bất động sản, hoa hồng công ty trên danh nghĩa của tôi, toàn bộ." Gần đây y bệnh nặng một đợt, bỗng sinh ra ý niệm lập di chúc.

"Ngài chắc chắn không lưu lại gì cho cậu Uông?" Luật sư xác nhận lại lần nữa.

"Quỹ năm đó tôi thành lập đủ cho thằng bé dùng." Uông Tuấn nhìn con trai đang ngồi trong góc, thành thục cứ như người lớn, từ từ nói: "Ba làm như thế, con có hận ba không?"

Thiếu niên kiên định lắc đầu: "Không ạ, ông bà nội dạy con không được nằm không thu lợi, tự có năng lực thì tương lai cái gì cũng có, không thể dựa vào người khác. Ba, con sẽ học cho giỏi, sau này gây dựng sự nghiệp giống ba với ông nội."

"Rất tốt." Uông Tuấn sờ đầu con trai, mặt đầy vui vẻ yên tâm. Âu Dương Tuyết trừ khóc chẳng biết làm gì, y sợ cô ta dạy xấu con trai, từ khi con trai rất nhỏ đã đưa sang chỗ ba mẹ, bản thân mình cũng không buông lỏng việc giáo dục con trai. Mười lăm năm trôi qua, con trai trưởng thành vô cùng ưu tú.

"Ba lúc còn trẻ đã làm sai chuyện, giờ ba đang chuộc tội, con có hiểu được không?" Y hỏi tiếp.

"Con hiểu ạ. Bà nội nói, nếu không có tiến sĩ Lâm, ba bây giờ đang trên đường ăn xin." Thiếu niên ngay thẳng nói.

Uông Tuấn không những không giận, ngược lại bật cười: "Đúng vậy, nếu không có tiến sĩ Lâm thì không có ba bây giờ, cô ấy dạy ba trưởng thành. Con trai, sau này con lớn rồi, muốn yêu đương, nhất định phải thận trọng lựa chọn. Dung mạo cô gái đó không quan trọng, gia thế không quan trọng, thứ quan trọng là nhân phẩm, đừng để phù hoa bên ngoài che mờ ánh mắt con. Cưới được một cô gái tốt, con sẽ hạnh phúc cả đời."

Đương nói chuyện, trên ti vi phát hình ảnh Lâm Đạm nhận giải thưởng Nobel. Cô phát minh một loại thuốc chống lão hóa, còn chữa được bệnh nan y, tỉ lệ thành công cao đến 75%, vì loài người đóng góp cống hiến lớn lao. Cô giơ cúp cảm ơn thầy cô, bạn bè, học sinh của mình, còn đặc biệt cảm ơn những người đã tài trợ mình, trong đó tự nhiên bao gồm Uông Tuấn. Điều cô tiếc nuối nhất chính là không thể phát minh ra loại thuốc này trước khi mẹ Dao qua đời, dù cô đã hết sức tranh thủ thời gian. Nói tới đây, cô hôn cúp, trong mắt đầy nước mắt nhớ nhung.

Nghe thấy tên mình và mẹ được Lâm Đạm nhắc tới, Uông Tuấn thỏa mãn thở dài. Con trai y không nháy mắt nhìn ti vi, mặt đầy vẻ sùng bái.

Âu Dương Tuyết thật sự sắp bị Lâm Đạm ép điên rồi, tại sao trong cuộc sống cô ta luôn tràn ngập bóng dáng ả đàn bà này? Tăng Trấn Uyên yêu ả, Hàn Húc vì ả cả đời không lập gia đình, ngay cả Uông Tuấn cũng đối ả nhớ mãi không quên, vậy y năm đó kết hôn với mình làm gì? Nghĩ vậy, Âu Dương Tuyết đã cất giọng hỏi ra.

Uông Tuấn để luật sư mang con trai mình đi, lúc này mới cười lạnh nói: "Tại sao? Bởi cô uổng công vô ích cản dao thay tôi, nếu tôi vong ân phụ nghĩa, không phụ trách với cô, tôi sợ Đạm Đạm sẽ xem thường mình."

"Anh cưới tôi là bởi anh sợ Lâm Đạm xem thường anh?" Âu Dương Tuyết không dám tin lặp lại.

"Bằng không thì sao?" Uông Tuấn mỏi mệt nhắm hai mắt lại.

Âu Dương Tuyết chán nản ngã ngồi trên salon, liều mạng nhớ lại ngày hôm đó. Khi người nọ đâm dao về phía Uông Tuấn, trong mắt y có giải thoát, căn bản không sợ! Y nắm thật chặt bả vai cô ta, không ngừng chất vấn cô ta tại sao phải làm vậy, trong mắt lại không có cảm kích, chỉ có giãy giụa thống khổ và vô lực. Khi đó Âu Dương Tuyết cho rằng mình đã hòa tan được trái tim y, thu được sự tha thứ và tình yêu của y, hóa ra y căn bản không cần cô ta cứu! Y tình nguyện mình ngay lúc ấy bị thọt chết!

Phần lĩnh ngộ lững thững tới chậm này như cái chùy nặng nề, đập tan tất cả ảo tưởng của Âu Dương Tuyết. Cô ta che mặt vừa khóc vừa cười, lúc này mới thấy hối hận vì lựa chọn năm đó của mình. Nếu cô ta có thể kiên cường bước ra như Lâm Đạm, mà không phải phụ thuộc vào người đàn ông nào đó, có lẽ cô ta sẽ có nhân sinh hoàn toàn khác chăng?

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 638

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.