Nữ hoàng sàn catwalk (20)
Chương 349: Nữ hoàng sàn catwalk (20)
Chiếc rương kim loại màu bạc mở ra, vô số kim cương dưới ánh đèn tỏa sáng chói lòa, cướp đi hô hấp của tất cả mọi người, ngay cả Lâm Đạm thường thấy tràng cảnh lớn cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Trước khi tới, nhân viên ngân hàng đã dùng máy kiểm tra số lượng của kim cương, chờ sau khi chụp xong, họ phải kiểm tra lần nữa, hơn nữa còn phải giám định thật giả từng viên một, xác định không ai đánh tráo chúng.
Từ khi kim cương rời kho, kiểm tra, đến lên đường, chụp ảnh, xong rồi thu gom, kiểm tra, cất vào kho, đây là một công trình lớn, mỗi một khâu đều phải dốc sức lực và tâm huyết của nhiều người, mà hết thảy chỉ vì chụp một bức ảnh.
Ánh mắt trợ lý nhìn Baird đã thay đổi hoàn toàn, anh cho rằng ông chủ mình là một thương nhân trầm ổn, khôn khéo, lạnh lùng, đến tận bây giờ mới phát hiện, hắn mà điên lên thì hoàn toàn có thể giết chết mấy tên quần là áo lượt ăn chơi trác táng trong nháy mắt.
Vì lấy lòng một người phụ nữ, đáng giá không? Trợ lý yên lặng dùng ánh mắt tố cáo ông chủ, phát hiện ánh mắt hắn một mực dừng trên người Lâm Đạm, không nỡ dời đi dù chỉ chốc lát. Không nghi ngờ chút nào, hắn cảm thấy đáng giá, nếu không môi hắn sẽ không kìm lòng không đặng mà mỉm cười.
Lâm Đạm chân trần đứng trên thảm đen mềm, biểu tình tỏ ra rất bình tĩnh, vành tai lại nóng đỏ. Cô không phải người mù, tự nhiên không thể phớt lờ ánh mắt nóng bỏng của Baird.
Auston đi tới đứng trước người Baird, chặn lại tầm mắt hắn, sau đó xưa nay chưa từng thấy thỏa hiệp: "Vì giá trị kim cương ngài mang đến rất lớn, cho nên tôi chỉ cho phép đổ một lần, bất kể có chụp được tấm ảnh lý tưởng hay không, chúng ta phải kết thúc lần chụp hình này. Trong quá trình ấy, trừ Lâm, không ai được vượt qua hàng rào cản, tiến vào phạm vi kim cương rơi xuống, về công việc thu gom kim cương chúng tôi sẽ không nhúng tay vào, xin ngài yên tâm."
Baird bước hai bước sang bên cạnh, ôn hòa mà kiên định nói: "Nếu tôi đã mang kim cương tới thì tất nhiên không sợ rắc rối, xin ngài nhất định phải chụp được bức ảnh đẹp nhất cho cô Lâm."
Auston nhíu chặt chân mày hơn, liếc mắt nhìn hắn một cái liền trở về sân chụp, yên lặng điều chỉnh máy ảnh.
Chủ biên đứng cạnh hai người thật sự phục rồi. Cô trước nay chưa từng thấy người theo đuổi nào hào phóng hơn Baird. So sánh với kim cương giá trị liên thành, rất hiển nhiên, sức nặng của Lâm trong mắt hắn còn hơn nhiều lắm. Hắn tình nguyện đổ kim cương nhiều thêm mấy lần, cũng phải chụp được bức ảnh đẹp nhất cho Lâm Đạm. Hắn rốt cuộc có biết không rằng nếu làm vậy, hắn sẽ phải đối mặt với rắc rối to? Hắn dĩ nhiên biết, nhưng vì Lâm, hắn không sợ bất kỳ rắc rối gì.
Chủ biên nhìn kỹ Baird một cái, bỗng nhiên cảm thấy trái tim thình thịch đập loạn. Dáng dấp tuấn mỹ như thế, khí chất tôn quý như thế, tính cách dịu dàng săn sóc như thế, đại khái chỉ cần là phụ nữ thì đều muốn gả cho hắn đi? Nghĩ tới đây, cô không nhịn được nhìn sang Lâm Đạm, thấy cô ấy vẫn chỉ cúi đầu sửa chân váy, trên mặt không có biểu tình đặc biệt, ánh mắt không hề đặt lên người Baird lần nào. Cô ấy là một người phụ nữ trong mắt trong lòng đều chỉ có công việc, vì công việc có thể quên hết mọi chuyện. Cô ấy không thành công thì ai thành công đây?
Auston điều chỉnh máy ảnh xong liền bắt đầu điều chỉnh ánh sáng, cuối cùng dặn dò Lâm Đạm: "Chúng ta chỉ có một lần, nên tôi không yêu cầu em quá cao, em chỉ cần tạo pose rồi chịu đựng không nháy mắt là được."
Trên đầu có vật gì rơi xuống, vì bảo vệ mình, chớp mắt, thậm chí là nhắm mắt cơ hồ là bản năng loài người! Yêu cầu thế còn không phải cao, cái gì gọi là cao? Chủ biên âm thầm chặc lưỡi hít hà, Baird cũng không nhịn được nhíu mày một cái. Hắn tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Ngài Dodge, ngài không cần phải vậy, tôi nói rồi, số kim cương này tôi có thể cho ngài mượn chụp không hạn chế, cho đến khi ngài chụp ra được bức ảnh hài lòng mới thôi."
Auston ngay cả liếc mắt một cái cũng không cho hắn, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Đạm, xác nhận nói: "Em có làm được không?"
Lâm Đạm giọng chắc chắn nói: "Tôi có thể." Dứt lời nhìn về phía Baird, nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn ý tốt của ngài, ngài Adams, nhưng xin ngài hãy tin tôi, tôi có thể làm được. Tôi sẽ không thể ngài phải chịu bất kỳ nguy hiểm không cần thiết nào."
Baird nhanh chóng đỏ ửng lỗ tai, thật sâu nhìn cô một cái mới lui về chỗ cũ, dịu dàng nói: "Tôi tất nhiên tin tưởng cô, xin cô cứ yên tâm làm việc."
Thời điểm ba người nói chuyện, nhân viên an ninh đang dùng máy quét kiểm tra số lượng kim cương, chắc chắn không hề sai khác so với lúc ra kho, mới nghiêng đổ vào máy chuyên môn dùng để rải hoa. Chỉ cần treo máy phía trên đầu người mẫu, ấn nút điều khiển từ xa, kim cương bên trong sẽ được tung đều xuống dưới.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn số kim cương này, trong mắt toàn là ánh sáng lập lòe, sau đó dè dặt dùng dây thừng buộc máy lên phía trên Lâm Đạm. Khi hết thảy vào vị trí, Baird mới bưng mấy chục viên kim cương cùng điều khiển từ xa đi lên tầng hai. Hắn đã nói, hắn muốn đích thân vì Lâm Đạm tạo ra cảnh tượng xinh đẹp này.
Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy ý cười. Càng tiếp xúc, cô càng cảm giác được Baird Adams là người có trái tim rất chân thành. Hắn thực sự rất đáng yêu.
Hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Đạm sẽ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn mình, Baird không nhịn được ngẩn người, đang muốn mỉm cười lại, thì đã thấy cô cúi đầu xuống, nhìn về phía Auston, trên mặt không khỏi lộ biểu tình ảo não.
Trước khi Baird tới, Auston vô cùng có kiên nhẫn, vô luận chụp lại bao nhiêu lần cũng không thấy phiền. Thế mà Baird vừa tới một cái, không biết tại sao, y bỗng nhiên rất muốn tăng nhanh tiến độ kết thúc lần chụp ảnh này. Đám người này thật sự quá ngứa mắt!
Y thúc giục: "Lâm, chuẩn bị xong chưa? Tôi bắt đầu đây!"
"Chuẩn bị xong." Lâm Đạm hai tay đan chéo, để ngang bụng, cằm nhếch lên cao hơn bình thường một chút, hai mắt đen nhánh ngưng tụ ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía trước, tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, cường thế, coi trời bằng vung. Chỉ trong nháy mắt, cô liền bắt được cảm giác Auston mong muốn.
Không kiên nhẫn lấp đầy cõi lòng Auston nháy mắt được vui thích thay thế, y hô to: "Bảo bối, không sai, chính là như vậy! Nhìn từ ống kính, em cực kỳ xinh đẹp! Chúng ta sẽ chụp được tấm ảnh đẹp nhất, tin tưởng tôi." Cuối cùng giơ tay lên: "Ok, đổ kim cương xuống!"
Baird lập tức ấn nút điều khiển, sau đó đưa tay, rải xuống những viên kim cương sáng chói nhất. Hắn đứng bên lan can, ánh mắt chuyên chú nhìn xuống dưới, hai tay chắp sau lưng nắm chặt, giống như đang đè nén tán tụng trong nội tâm. Hắn luôn biết Lâm Đạm rất đẹp, nhưng mỗi lần gặp mặt, cô đều đẹp hơn hẳn lần trước.
Đỉnh đầu không ngừng có vật thể rơi xuống, song Lâm Đạm từ đầu đến cuối chưa từng nháy mắt lần nào. Ánh mắt cô trong suốt, thâm thúy, kiên nghị, giống như chuôi đao cắt ngang ống kính của Auston, lưu lại dấu ấn vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Auston đã cài đặt tự động chụp liên tiếp, nhưng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm máy ảnh, không ngừng điều chỉnh nhịp thở gấp gáp. Thời gian kim cương rơi xuống vô cùng ngắn, chỉ mấy chục giây, lần chụp này liền kết thúc, mà y đã thu hoạch được vô số bức ảnh tuyệt vời.
Chủ biên đứng sau lưng y, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Lâm Đạm đứng tại chỗ hỏi: "Hiệu quả thế nào?" Lần chụp hình xa xỉ như thế, lại làm lần nữa chắc sẽ khiến nhân viên của Baird mệt chết mất, chỉ riêng việc nhặt kim cương đã là cả một công trình vĩ đại.
Auston nhìn chằm chằm màn hình không lên tiếng, chủ biên chậm rãi nâng tay lên vỗ, mặt đầy vẻ khen ngợi.
Baird từ tầng hai đi xuống, nhìn chằm chằm máy tính một hồi, giọng khàn vô cùng nói: "Xin hỏi số ảnh này có thể copy cho tôi một phần không?"
"Không thể." Auston mở miệng từ chối.
Chủ biên lại vui vẻ đồng ý: "Dĩ nhiên."
Phát hiện hai người không đạt thành nhất trí, chủ biên bất chấp "dâm uy" của Auston, kiên quyết nói: "Ngài dĩ nhiên có thể lấy một phần, phải biết, ngài là nhà tài trợ lớn nhất của chúng tôi! Không có sự khẳng khái của ngài, loạt ảnh này tuyệt đối không có cách nào ra đời."
Auston mím chặt môi mỏng, mặt mày không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Nếu sớm biết bên cung cấp kim cương là Baird, y tình nguyện rắc rối một chút về tìm ba mẹ mình còn hơn.
Trên làn váy Lâm Đạm còn rải đầy kim cương, căn bản không cách nào đi lại, chỉ đành bất đắc dĩ nhắc nhở: "Nếu hiệu quả không tệ, số kim cương này có phải nên thu hồi rồi không?"
"A, chúng tôi lập tức thu! Nữ sĩ, cô hãy đứng tại chỗ, đừng động, tự chúng tôi tới làm." Trợ lý của Baird và nhân viên ngân hàng cơ hồ không kịp chờ đợi đi vào, bắt đầu nhặt từng viên kim cương một.
Baird cũng lập tức đi tới, êm ái lấy ra viên kim cương vương trên tóc Lâm Đạm. Hai người bốn mắt nhìn nhâu, lỗ tai đều hơi đỏ lên, song song dời tầm mắt. Baird không để bất kỳ ai đến gần Lâm Đạm, tự mình nhặt số kim cương trên váy cô lên, khi hắn cúi người xuống, không ai phát hiện trên gương mặt tuấn tú của hắn lộ màu hồng mừng rỡ và ngượng ngùng.
Mười lăm phút sau, kim cương trong sân đã được thu gom lại để trong rương, Baird giúp Lâm Đạm xếp lại làn váy, sau đó xoay người thay cô đi lấy giày cao gót, lại bị cô nắm lấy cổ tay.
"Xin chờ một chút." Lâm Đạm đỏ mặt nói: "Còn có một viên kim cương còn chưa thu hồi."
Baird nghi ngờ nhìn cô, cô xoay người lại, dò đầu ngón tay vào rãnh sâu trước ngực, lấy ra một viên kim cương sáng chói. Khi cô đặt viên kim cương này vào lòng bàn tay Baird, nó còn mang theo độ ấm cùng mùi thơm thoang thoảng, đó là nhiệt độ và mùi thơm cơ thể của cô.
Baird vội vàng nắm chặt viên kim cương này, gò mắt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhuốm một tầng đỏ ửng.
Lâm Đạm vốn cũng không được tự nhiên trông thấy biểu tình xấu hổ cực độ của hắn, đột nhiên cảm thấy ung dung hơn nhiều, không nhịn được nghiêng đầu cười nhẹ. Cô xách làn váy dài, hơi cúi người hành lễ, tư thái ưu nhã giống một vị công chúa: "Ngài Adams, số lượng kim cương có đủ không? Tôi có thể rời sân chụp chưa?" Trước khi xác định được số kim cương không sai, cô tuyệt đối không thể rời khỏi, bởi chỉ có cô có cơ hội ăn trộm.
Baird bừng tỉnh từ trong mộng, lập tức nhìn trợ lý. Trợ lý cầm máy quét nhanh chóng kiểm tra số kim cương trong riêng, lắc đầu nói: "Boss, còn thiếu một viên."
"Một viên đó ở chỗ tôi." Baird giơ nắm tay lên, trợ lý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chắc chắn số lượng không thiếu, người giám định còn phải giám định tại chỗ xem kim cương là thật hay giả, bảo đảm chúng không bị đánh tráo, đây cũng là một công trình tốn công tốn sức, trước khi hoàn thành, không một ai được phép rời khỏi studio. May mắn Baird tài đại khí thô, mang tới chừng mười tám người giám định, hơn nữa năng lực chuyên nghiệp, tốc độ giám định nhanh. Hắn cũng không thèm để ý số kim cương còn lại có sơ suất gì hay không, chỉ nắm chặt viên kim cương nóng bỏng trong tay, không cho bất kỳ ai có cơ hội chạm vào, ánh mắt chuyển động theo Lâm Đạm.
Auston ánh mắt tối sầm nhìn hắn một cái, mang Lâm Đạm vào phòng nghỉ ngơi của mình.
Đăng bởi | dngoc0168 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 414 |