Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (4)

Phiên bản Dịch · 2470 chữ

Chương 377: Thôn bá, giáo bá, học bá (4)

Sau khi mang đồ về nhà họ Lâm, Chu Tồn Chí mở vòi nước, nối với ống cao su, phun nước nửa giờ mới rửa sạch được sân nhà mình, thế nhưng mùi vị vẫn lưu lại trong không khí, không tới năm ba ngày căn bản không tản đi được. Trước đó Lâm Đạm uy hiếp nói muốn khiến hắn ta xấu mặt hắn ta còn không tin, bây giờ coi như ăn phải dạy dỗ. Con nhãi ranh này thật sự không có cách nào dọa được, không phải người thường có thể chọc nổi.

Tiêu Hiểu Nga tắm xong đi ra, rõ ràng cảm giác được ba thiếu niên và hai đứa cháu mình không thân cận, thấy bà ta liền trốn, còn không tự chủ che mũi. Cho dù bà ta da mặt còn dày hơn tường thành, vào lúc này cũng ngượng chết, yên lặng lòng vòng quanh phòng khách một hồi liền nói nhức đầu trở về phòng ngủ.

Ba thiếu niên lập tức đứng lên, bày tỏ mình cũng muốn ngủ. Họ cởi quần áo, tắt đèn, tay chân cứng đờ nằm vào ổ chăn giặt nhiều tới mức nhìn không ra màu ban đầu còn đang bốc mùi nọ.

"Thối quá!" Thiếu niên mập mạp nhỏ giọng than phiền: "Bên ngoài phân thối, bên trong chăn thối, dân quê sao lại bẩn thế chứ!"

Thiếu niên âm nhu che mũi cảm khái: "Nhỏ da đen lúc nãy cũng thật ghê gớm! Tôi còn tưởng chúng ta đã điên lắm rồi cơ, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn!"

Thiếu niên mập mạp khinh thường nói: "Không có giáo dưỡng chính là không có giáo dưỡng, có gì hay để nhìn!"

Thiếu niên cao lớn cười lạnh: "Không có giáo dưỡng cũng tốt hơn người nhà họ Chu. Đồ ngốc, ông thật sự cho rằng nhà họ Chu tốt lành à?"

Thiếu niên mập mạp phản bác: "Không thể nào, tôi thấy mặt bà Tiêu trông hiền mà, giống như Quan Âm Bồ Tát ấy."

Nói thật, tướng mạo của Tiêu Hiểu Nga đúng là đứng đầu trong vòng mười dặm quanh đây, lúc còn trẻ người theo đuổi đông đảo, bằng không Lâm Xuyên Trụ cũng chẳng nhớ bà ta cả đời, già rồi vẫn mặt mày hiền hậu, nhìn qua rất có khí chất. Hai đứa cháu của bà ta cũng rất thanh tú, làn da trắng trẻo, dáng dấp hết sức sáng sủa, nếu không tổ làm chương trình cũng không ngàn chọn vạn chọn lại chọn đúng nhà bà ta. Chỉ nhìn gương mặt, người nhà họ Chu đúng là có tính mê hoặc nhất định.

Thiếu niên cao lớn hừ lạnh một tiếng, lười nói chuyện với thằng bạn ngu si này.

Thiếu niên mập mạp nhớ tới hình ảnh Tiêu Hiểu Nga cả người đầy nước phân đi tới, trong miệng hùng hùng hổ hổ như phun c*t vậy, chút hảo cảm với bà ta liền bay sạch, chỉ có thể cười ngây ngô hai tiếng.

Thiếu niên cao lớn lúc này mới tiếp tục nói: "Trước đấy lúc đứng ở cửa xem náo nhiệt ông không nghe người trong thôn nói à? Cô nhóc kia là trẻ mồ côi, hộ nghèo khó nổi danh trong thôn Lục Tinh, gia cảnh của cô nhóc đó sao có thể so với nhà họ Chu? Tủ lạnh, ti vi, xe đạp rồi máy giặt của nhà họ Chu đều mượn từ nhà cô nhóc đó, lời này chỉ có loại không có não mới tin. Huống chi, đồ điện mượn tới cũng thôi, chẳng lẽ đồ ăn cũng cần đi mượn à? Đặt hết trong thùng gạo rồi, bố ai mà thấy chứ?"

"Vậy ông nói xem tại sao nhà họ Chu phải mang đồ sang cho con nhóc đó?"

"Cô nhóc kia chỉ là một đứa trẻ con, lại có thể quản thúc hai người trưởng thành, nhà họ Chu nếu không làm gì trái lương tâm, có thể bị một cô nhóc cắn chặt thế sao? Gia phong nhà họ Chu cũng chẳng ra sao, mấy ông cẩn thận chút."

"Tôi cảm thấy Chu Phóng tâm nhãn cũng quá nhiều." Thiếu niên âm nhu đè thấp âm lượng nói.

"Tâm nhãn nhiều vừa vặn," Thiếu niên cao lớn cười lạnh nói: "Để nó về nhà đấu với Khang Bảo Lai."

Nhắc tới cô con gái nuôi nhà họ Khang, hai thiếu niên còn lại cũng không nói nữa, ba người nằm thẳng đơ, sợ đụng phải chăn bẩn thỉu, không dám xoay mình, nhịn hơn nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ được.

Tiêu Hiểu Nga trước nay không phải người nhanh nhẹn gì, trước khi cưới chồng dựa vào cha mẹ, anh em; gả đi rồi thì dựa vào chồng và mẹ chồng; chồng và mẹ chồng mất thì dựa vào con dâu, chưa từng nhúng tay vào việc nhà. Nếu không phải bà ta quá ham hưởng thụ, tính cách lại bá đạo, con dâu bà ta cũng không đến nỗi cùng người ta bỏ chạy.

Mấy năm gần đây bà ta mới học làm chút việc nhà, chỉ riêng giặt quần áo thôi đã sứt đầu mẻ trán, nào biết giặt chăn đệm? Bà ta tư lợi quen rồi, đối xử với cháu trai cháu gái cũng tốt, không nỡ để chúng làm việc nặng, vì vậy chăn nhà họ Chu hơn phân nửa là chăn bẩn, màu sắc xám xịt, chỉ khổ ba vị đại thiếu gia. Mới một đêm, họ đã cảm giác mình bước một bước vào địa ngục.

---

Lâm Đạm thì lại ngủ rất ngon, ngày thứ hai chỉnh lý lại vườn rau nhà mình một chút, nên làm cỏ thì làm cỏ, nên bón phân thì bón phân, lại kính nhờ bác Phương trưởng thôn giúp mình trông vườn, lúc này mới đi bộ hơn hai tiếng lên trấn trên, ăn cơm tối qua loa, tìm một nhà trọ cách đồn công an rất gần, giá cả tiện nghi ở một đêm, hôm sau lên chuyến xe sớm nhất vào thành phố.

Lâm Xuyên Trụ đợi hai ngày cũng không thấy cháu gái trở lại, trong lòng nôn nóng khó nhịn, hận không thể đập thạch cao bò ra ngoài bệnh viện.

Một người phụ nữ trung niên nằm một bên thở dài nói: "Bác trai à, bác đúng là, đứa nhỏ bé như thế còn để nó chạy tới chạy lui bên ngoài. Bây giờ lừa đảo bắt cóc đầy đường, bác làm ông như thế thật sự không ổn!"

Lâm Xuyên Trụ nước mắt chảy xuôi, nói: "Không được, tôi muốn xuất viện, tôi phải về nhìn xem. Tôi chỉ có cô cháu gái này, tôi không thể để nó có chuyện!" Ông bây giờ hối hận xanh ruột, vì tí niệm tưởng khi còn trẻ, kéo theo cả cháu gái vào, có đáng không?

"Bác không có di động sao?" Người đàn ông trẻ tuổi nằm ở cửa không cho là đúng nói, "Gọi điện về hỏi xem thế nào."

"Di động là gì?" Lâm Xuyên Trụ tròn mắt nhìn người đàn ông.

Người đàn ông câm nín, thật lâu sau bất đắc dĩ nói: "Thôi ạ, bác coi như cháu chưa nói gì, bác cứ yên tâm nằm đi, nói không chừng cháu gái bác lát nữa là tới."

Lời tuy nói như vậy, nhưng người đàn ông trẻ tuổi cùng người phụ nữ trung niên đều thấy lo lắng. Thế đạo thời nay quá loạn, một cô gái nhỏ từ xóm núi nghèo khó đi ra, chưa trải cảnh đời, lại còn phải một mình chạy mấy trăm cây số, có thể không xảy ra chuyện sao? Lạc đường, bị lừa gạt, bị bắt cóc, thậm chí gặp nguy hiểm tính mạng, đều vô cùng có thể xảy ra.

Bởi thấy cô bé một mình chạy về quê gom tiền thuốc đáng thương quá, bác sĩ hai ngày nay không giục Lâm Xuyên Trụ đóng tiền, ngược lại hay đến hỏi thăm Lâm Đạm trở lại chưa, hôm nay cũng không gọi điện.

"Bác trai, cháu gái bác đã về chưa? Bác nhớ số điện thoại của ai trong thôn không? Không thì cháu cho bác mượn di động để bác hỏi thăm hàng xóm một chút?" Y tá lấy di động của mình ra.

Lâm Xuyên Trụ lắc đầu liên tục: "Không nhớ, di động là thứ gì tôi còn không biết, các cô cứ cho tôi xuất viện đi, tự tôi đi tìm cháu nó." Vừa nói vừa vén chăn lên.

Y tá vội vàng giữ ông lại, đang muốn khuyên giải, thì thấy một cô bé bộ dáng mệt nhọc đi vào phòng bệnh, da rất đen, ngũ quan lại thanh tú, đôi mắt to tròn đen là đen, trắng là trắng, đẹp lạ thường. Cô tháo túi nhỏ buộc chắc bên hông ra, há miệng liền nói: "Bác sĩ, cháu sẽ đi đóng tiền bây giờ, làm phiền mọi người giúp ông cháu lấy thuốc."

"Đạm Nhi, cháu trở lại rồi à! Ông lo lắng cháu quá!" Lâm Xuyên Trụ lúc này bật khóc.

Y tá "a" một tiếng, tỏ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó nói: "Chuyện đóng tiền không gấp, cháu nghỉ ngơi một lát đã, chờ chút cô mang cháu đi. Quy trình bệnh viện tương đối phức tạp, không ai dẫn cháu đi cháu sẽ không tìm được nơi, còn có thể không hoàn thành đủ thủ tục. Cháu ngồi đi, uống chút nước, ăn cái gì đi đã." Y tá thật lòng thương cho cô bé mồ côi này.

Lâm Đạm lễ phép cảm ơn, sau đó bưng cốc tráng men uống từng ngụm nhỏ, không hề giống đứa nhỏ nông thôn ít được giáo dục tí nào.

Trái tim treo cao của Lâm Xuyên Trụ rốt cuộc buông xuống, ông xấu hổ hỏi: "Đạm Nhi, cháu thật sự lấy được tiền về?"

"Có một đài truyền hình tới nhà Tiêu Hiểu Nga quay show giải trí, bà ta không dám nháo với cháu, bà ta không biết xấu hổ, nhưng Chu Phóng với Chu Thúy Thúy cần thể diện." Lâm Đạm giải thích đơn giản một câu.

Lâm Xuyên Trụ nghe không hiểu lời này, nhưng cũng biết tiền đã lấy về, vì vậy liền yên tâm. Người đàn ông trẻ tuổi, người phụ nữ trung niên và y tá đang kiểm tra phòng thấy khá hứng thú, hỏi: "Quay chương trình gì thế?"

"Biến hình ký ạ." Lâm Đạm nói thẳng.

"Ồ, là chương trình này sao, để cô/chú về xem cái nhà cực phẩm kia rốt cuộc thế nào." Ba người yên lặng ghi nhớ chuyện này.

Họ xem hay không không hề ảnh hưởng đến Lâm Đạm, cô đòi được tiền về là xong, chuyện khác không quản. Có khoản tiền này, trước chữa khỏi chân cho Lâm Xuyên Trụ, xong rồi cô lại đi kiếm tiền đi học, tranh thủ gom đủ phí đại học. Học tập là đường tắt duy nhất để cô thay đổi vận mệnh, cô không thể cả đời bế tắc trong xóm núi được.

Sau khi nghỉ ngơi, cô liền theo y tá đi làm thủ tục, lúc đi tới quầy thu ngân, y tá khó xử nói: "Cháu à, ngày mai ban lãnh đạo sẽ tới bệnh viện kiểm tra, buổi tối cháu không thể ngủ trong bệnh viện, hay là cô giúp cháu tìm một nhà khách ở tạm nhé?"

Lâm Đạm lễ phép nói: "Cháu cảm ơn cô, nhà khách cháu không ở nổi, cô có biết gần đây có chỗ nào cho thuê phòng không ạ? Ông nội cháu gãy chân, phải bổ sung dinh dưỡng mới khỏi nhanh hơn, thuê nhà rồi cháu có thể giúp ông nấu canh xương ăn."

Y tá càng thêm thích cô bé hiểu chuyện này, vội nói: "Thuê trọ đúng là giá cả tiện nghi hơn nhà khách, đợi lát nữa cô giúp cháu hỏi thăm. Gần bệnh viện có không ít nhà cho thuê, chỉ là điều kiện hơi kém chút, một phòng ở mười mấy người, toàn ngủ giường tầng, thậm chí trải đệm, mỗi ngày tiền thuê hai mươi lăm tệ, có thể dùng phòng bếp chung để nấu cơm."

"Có chỗ để nấu canh cho ông nội cháu là được, cảm ơn cô ạ!" Lâm Đạm cúi người, thái độ chân thành.

Y tá yêu thương xoa xoa đầu cô gái nhỏ, sau đó tận tâm tận lực giúp cô đi tìm nhà. Loại phòng này có nhiều ở cạnh bệnh viện, hơn nữa đại đa số còn là phòng công chức phát cho nhân viên bệnh viện, sau đó bác sĩ tại bệnh viện đem đi kiếm tiền, hơi nghe ngóng là có thông tin.

Lâm Đạm biết chuyện này có cách giải quyết, liền không gấp gáp nữa, trở lại phòng bệnh giúp Lâm Xuyên Trụ lau mặt, lau tay, sau đó mua rất nhiều thức ăn phong phú cho ông, rót một ly nước ấm, chăm sóc ông xong, mình mới bưng hộp cơm nguội lạnh bắt đầu hưởng dụng.

Bệnh viện thu tám nghìn tệ, bảo hiểm đã giảm đi một phần, cũng không còn lại bao nhiêu, tám nghìn tệ khác phải dùng để trả tiền ăn uống nằm viện của Lâm Xuyên Trụ, và tiền thuê phòng của Lâm Đạm. Bị thương đến gân cốt phải nghỉ một trăm ngày, nhà họ Lâm tạm thời không có sức lao động, nửa năm sau chỉ có thể sống nhờ vào tích cóp, đây cũng là một khoản chi. Ba tháng sau Lâm Xuyên Trụ phải tới bệnh viện kiểm tra lại, lấy thạch cao, tháo đinh, khoản tiền này không thể tiết kiệm, chưa tới nửa tháng nữa đến ngày khai trường, lại phải đóng học phí...

Một khoản lại một khoản cộng lại, mười sáu nghìn căn bản còn chưa nhằm nhò gì. Lâm Đạm trừ tiết kiệm thì còn có thể làm sao? Cũng vì vậy, cô mua cho Lâm Xuyên Trụ phần cơm hộp đủ chay đủ mặn, mua cho mình lại là phần giá cả tiện nghi nhất. Vì để Lâm Xuyên Trụ nhanh chóng tốt hơn, cô không thể không mua xương sườn, thịt gà, cá, thuốc bổ cho ông, cho nên cứ ngồi ăn không là không được, phải nghĩ cách kiếm tiền.

Nhìn thấy hai ba cọng rau trong bát cô, nước mắt Lâm Xuyên Trụ lại rơi xuống.

Người phụ nữ trung niên thở dài nói: "Bác trai à, cháu gái bác quá tốt rồi! Bác làm mấy chuyện kia giờ có thấy áy náy hay không?"

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 796

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.