Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (7)

Phiên bản Dịch · 2313 chữ

Chương 380: Thôn bá, giáo bá, học bá (7)

Thân thể thiếu niên thành phố tư chất vô cùng tốt, nhìn qua gầy gò, nhưng tay chân lộ ra ngoài đều phủ một tầng bắp thịt mỏng, đường cong rất đẹp, chắc chắn có thói quen kiện thân. Mà kể cả thế, đối mặt với con đường núi bùn lầy do vừa qua trận mưa, trơn trượt vô cùng, cậu cũng bế tắc, chỉ có thể chống gậy đi từng bước một, quần áo và giầy dính đầy bùn, song vẫn cố duy trì vẻ đẹp trai.

Tổ sản xuất đi cùng cậu ra ngoài, có người vác máy quay đứng trước mặt, có người vác máy quay đứng phía sau, ghi lại toàn diện 360 độ hình ảnh chật vật của cậu. Cậu thở hổn hển như trâu ngồi xuống một tảng đá ướt nhẹp, cố gắng trợn mắt nhìn đám quần chúng vô lương tâm.

Đường núi chỉ có một, Lâm Đạm không thể tránh, chỉ có thể đi xuyên qua đội ngũ.

Thiếu niên nhìn thấy cô, không khỏi sáng hai mắt, há mồm gọi: "Nhỏ da đen, sao gần đây không nhìn thấy em?"

Nhỏ da đen? Lâm Đạm hơi sững sờ, nhưng cũng không đáp lời cậu, trực tiếp đi tới.

Thiếu niên cũng không tức giận, tự nhiên nói với ống kính: "Khoảng thời gian tôi bị bọn trẻ trong thôn hóng xem như khỉ, cho tới giờ chưa thấy ai cool như nhỏ da đen hết, không hề tò mò chúng tôi làm cái gì, cứ thế ung dung đi qua. Nhỏ thật sự rất thú vị." Dứt lời cậu ta vuốt đầu ngón tay, hỏi: "Anh gì ơi, có điếu thuốc không, rút em điếu đi?"

Nhân viên làm việc tự nhiên sẽ không để ý cậu ta, cậu ta cũng chỉ nói vậy thôi, không trông cậy người ta thực sự cho mình thuốc, tự nhiên lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục lên núi.

Rốt cuộc đi tới chỗ chặt củi thôn Lục Tinh chỉ định, thiếu niên vung đao chẻ củi bắt đầu lao động. Củi ở nhà họ Chu đã đốt xong, hai anh bạn nhỏ đói bụng đến phát hoảng, chỉ định cậu lên núi đốn củi về nấu cơm, bằng không cậu cũng không ra ngoài lúc trời đang mưa làm gì. Củi đều bị nước mưa làm ướt, mang về để đốt được cũng phải phí sức lực, cần gì phải vậy.

Cậu tự xưng lực lớn vô cùng, nhìn trúng một gốc cây già cường tráng liền bắt đầu chém, một đao, hai đao, ba đao... Mấy chục đao qua đi, gốc cây già chỉ rách một lớp da, mà cậu đã sớm mệt thở hổn hển như trâu, đứng cũng không vững. Hai thợ quay phim vây quanh cậu, chân thực ghi lại hình ảnh chật vật không chịu nổi này.

Cậu ngượng đến đỏ bừng hai gò má, ngoài miệng không chịu thừa nhận mình không được, liền ăn không nói có lau lưỡi đao, thở dài: "Đao này không được, lưỡi đao bị cong, không đủ sắc bén. Hôm nay tôi cuối cùng cảm nhận được trí tuệ của tổ tông, ma đao bất ngộ khảm sài công (*), lời này thật sự quá đúng."

(*) Mài đao không sợ lầm công đốn củi, ý nghĩa là chuẩn bị trước thì không bao giờ thừa.

Mấy nhân viên làm việc cố nén cười, sau đó chỉ chỉ Lâm Đạm cách đó không xa.

Thiếu niên rướn cổ lên nhìn một cái, nhất thời giấu đao chẻ củi ra sau lưng, mà hai thợ quay phim đã sớm nhắm ống kính vào cô gái nhỏ đen gầy, vô cùng chuyên chú quay chụp.

Chỉ thấy Lâm Đạm cũng chọn trúng một cây già cường tráng, sau đó vung đao chẻ củi hai ba cái liền chém thân cây chỉ còn một tầng vỏ mỏng nối với gốc, sau đó dùng chân đạp một cái, cả thân cây liền đổ sụp xuống, động tác cực kỳ tiêu sái. Xong chuyện cô ngồi xổm xuống, vặt đi những cành nhỏ còn non, chỉ để lại những cành to, rồi lại chặt các cành to này thành các cọc gỗ dài ngắn đồng đều, dùng dây mây bó lại, bỏ vào gùi.

Cô xử lý xong một cây già, trước sau chỉ tốn mười phút, con đao chẻ củi được cô múa lên hàn quang lấp lánh, mờ mờ ảo ảo, chém nơi nào nơi đó đứt, tay chân vô cùng lanh lệ, hiển nhiên đã làm việc nặng nhiều thành quen.

Thiếu niên cao lớn trợn mắt há mồm nhìn cô, vẻ mặt có chút đần ra.

Lâm Đạm đã sớm chú ý tới đám người này, nhưng không có thời gian đâu phản ứng họ, nhà bao việc. Chém xong một cây, cô ngước mắt liếc thiếu niên thành phố một cái, lại thấy đối phương gò má đỏ bừng, sau đó thật nhanh quay đầu sang một bên, làm bộ nghiêm túc nghiên cứu một gốc cây bên cạnh.

Thấy vậy, Lâm Đạm cũng thu tầm mắt, tiếp tục làm việc của mình. Ngày mai cô phải tới trường học báo danh, ngày mốt đi học, sợ củi đốt trong nhà không đủ dùng, muốn chặt nhiều thêm một chút, liền chọn tiếp một cây già, ba nhát chém đứt. Cũng không biết tại sao, chỉ cần cầm đao lên, cô liền sinh ra cảm giác mình không gì không làm được, chém người còn dễ chứ đừng nói đến chặt củi. Chặt một cây già cô chỉ cần ba đao, sau đó đạp chân một cái liền xong chuyện.

Có lẽ bị động tác gọn gàng sạch sẽ của cô kích thích, thiếu niên cao lớn bỗng nhiên như được tiêm máu gá, vung đao chẻ củi chém mạnh vào một thân cây, sau đó nhấc chân đạp một cái, lại bị thân cây bật ngược ra ngoài, đặt mông ngồi bệt trên đất.

Hai thợ quay phim vẫn thành thật ghi hình lại tất cả, đôi môi run run, hình như đang nhịn cười. Lâm Đạm đang chặt bớt cành thừa cũng không nhịn được liếc cậu một cái.

Bị nhân viên làm việc chê cười chẳng sao, dù sao mấy ngày qua thiếu niên đã sớm quen. Nhưng không biết tại sao, bị nhỏ da đen nhìn một cái, cậu không nhịn nổi, da mặt trắng nõn chuyển màu đỏ chót, đỉnh đầu sắp mau bốc khói.

Lâm Đạm thu hồi tầm mắt, chỉ mấy cành nhỏ mình không cần nói: "Đốn củi là một việc cần kĩ thuật, không có kinh nghiệm không làm được, mấy cành này anh buộc lại đi, có lẽ đối phó được mấy ngày." Nói xong liền bó cành lại, mình thì xách một túi da rắn đi vào sâu trong rừng. Sau cơn mưa nấm mọc rất nhiều, đó là đặc sản tươi ngon của rừng núi, cô muốn mang một ít về làm cơm tối.

Thiếu niên nhìn chằm chằm bóng lưng cô một hồi, chờ cô hoàn toàn biến mất trong rừng núi mới không kịp chờ đợi nhặt chỗ cành khô kia lên. Cành khô đều được Lâm Đạm chặt thành đoạn dài ngắn chỉnh tề, dùng dây mây bó lại, nhìn qua rất thuận mắt, có loại cảm giác tiều phu chuyên nghiệp.

"Nhỏ da đen có chứng cưỡng bách, có thấy không, củi của nhỏ dài ngắn đều như nhau." Thiếu niên nói với nhiếp ảnh gia.

Thợ quay phim nhắm ngay bó củi xếp cao chồng chất song vẫn cực kỳ ngay ngắn chỉnh tề quay cận cảnh. Đạo diễn đã nói dặn họ, lúc quay chụp nhớ chú ý cô gái nhỏ cách vách, bởi cô bé rất có cá tính, trên người có rất nhiều cảnh hay. Nhưng cô bé ngày hôm sau liền rời thôn Lục Tinh, sau đó họ chỉ đành gác chuyện này qua một bên. Hôm nay cô bé rốt cuộc trở lại, hai thợ quay phim mới hiểu được đạo diễn tại sao có thể lên làm đạo diễn, người ta nói không sai chút nào, cô gái nhỏ này thật sự rất có triển vọng!

"Được rồi, củi hôm nay đủ rồi, về thôi." Thiếu niên bỏ ba bó cành khô vào gùi, lúc đứng lên eo trẹo một cái, suýt nữa ngã nằm xuống đất.

"Làm sao nặng như vậy? Không được, mấy anh phải giúp em với chứ." Thiếu niên cắn răng chịu đựng xoa eo.

Dưới sự giúp đỡ của chuyên viên quay phim, thiếu niên cuối cùng đã gánh được gùi lên, sau đó từng bước một trở về thôn Lục Tinh. Đều nói lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, lời này quả nhiên không sai, đường núi dốc lại trơn trượt, cái gùi quá nặng, thân thể nghiêng quá về phía trước sẽ ngã xuống núi, thân thể nghiêng quá về phía sau sẽ dập mông ngã ngồi, thật sự như đi trên dây thép vậy.

Thiếu niên cao lớn cả chân cả bụng đều đang run, nhất là đi tới chỗ bậc thang mãi không bước nổi thêm một bước, chỉ có thể ngồi ở tảng đá bên cạnh lau mồ hôi lạnh. Cậu mấy lần quanh quẩn trước bậc thang, lại ngồi xuống mấy lần, nói liên tục: "Không được không được, tôi sợ độ cao. Các anh giúp em bỏ gùi xuống đi, nếu không chỉ chờ nhặt xác em đi là vừa."

Nhưng vừa dứt lời, cậu lại rất nhanh đứng lên, vẻ mặt sợ hãi được vân đạm phong khinh thay thế, một tay còn cắm vào túi quần, tỏ ra ung dung cực kỳ. Thợ quay phim hướng máy quay ra sau lưng cậu, quả nhiên thấy cô bé da đen chậm rãi đi tới, một tay xách đao chẻ củi, một tay xách túi da rắn, trong cái gùi to chất đầy củi, nhìn qua ít nhất phải 50 kg.

Thân thể cô gầy yếu vô cùng, cái gùi lại cực kỳ to, từ xa nhìn trống giống một cây gậy nhỏ chống cả tòa tháp.

Thiếu niên cao lớn nhìn cô đăm đăm, sau đó không nhịn được nuốt nước miếng một cái, càng không dám lộ bộ dáng cật lực. So sánh với nhỏ da đen, mấy bó cành khô của cậu có nhằm nhò gì! Quá mất mặt!

Lúc Lâm Đạm đi tới gần cậu, cậu lập tức nói: "Dây giày anh bị tuột, phải buộc chặt một chút, em đi xuống trước đi."

Hai thợ quay phim gia tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhịn cười đến mức bả vai run rẩy. Con gái nhà người ta có hỏi cậu đứng chỗ này làm gì không? Cậu chủ động giải thích cho người ta làm gì?

Lâm Đạm yên lặng gật đầu một cái liền đi xuống, lúc đi quả thực giống như hòn núi nhỏ.

Thiếu niên thấy đổ mồ hôi lạnh thay cô, không nhịn được hỏi: "Em được không? Hay là anh giúp em mang từng bó xuống nhé?"

"Cảm ơn, không cần." Lâm Đạm ổn định bước xuống bậc thang, bùn sình trên mặt đất căn bản không hề khiến cô trở ngại. Nhìn chuỗi dấu chân thật sâu của cô, thiếu niên ngẩn ngơ, trong lòng không biết tại sao bùng lên dũng khí, cũng cõng cái gùi đi xuống.

Hai thợ quay phim đang suy nghĩ có nên đứng sau đỡ gùi hộ cậu một chút hay không, cổ chân cậu lệch một cái liền ngã xuống.

Hai thợ quay phim đầu óc trống rỗng, đang chuẩn bị vứt bỏ máy quay đắt tiền chạy xuống cứu người, lại thấy cô gái nhỏ da đen kia giống như có mắt sau lưng, nghiêng người vững vàng ngăn thiếu niên chuẩn bị nhào vào ngực mình lại, đao chẻ củi và túi da rắn trong tay sớm ném xuống ven đường, một tay xách cổ áo thiếu niên, một tay túm cái gùi sau lưng cậu, giúp cậu thẳng người lên, đặt cậu lên bậc thang trên mình một bậc.

"Cẩn thận một chút." Cô giọng bình thản dặn dò, sau đó tháo cái gùi của thiếu niên xuống, bỏ đao chẻ củi và túi của mình vào, cùng mang xuống bậc thang.

Đến trên đất bằng, cô buộc củi của thiếu niên vào chỗ củi của mình, lại đặt cái gùi rỗng tại chỗ, dặn: "Anh cõng cái này." Xong rồi thẳng hướng thôn đi tới.

Hết thảy xảy ra quá nhanh, đến khi thiếu niên thoát ra khỏi sợ hãi, Lâm Đạm đã đi khá xa.

Thiếu niên gò má nóng lên, lập chạy ba bước nhập thành hai chạy xuống bậc thang, cõng gùi lên, vội vội vàng vàng đuổi sau lưng Lâm Đạm, không ngừng hỏi: "Nhỏ da đen, anh tên Khang Thiếu Kiệt, em tên gì? Chúng ta làm bạn đi? Mới rồi cảm ơn em, thân thủ em tốt như thế, có phải từng luyện Kungfu không? Em vừa rồi quá trâu bò..."

Hai thợ quay phim còn chưa tỉnh hồn đi theo sau, kiểm tra máy quay, phát hiện mình đã quay lại màn vừa rồi, trong lòng vừa có chút nghĩ mà sợ vừa mừng thầm. Cô bé này thật thần kỳ, nhìn qua rất lãnh đạm, hết lần này tới lần khác lại lấy giúp người làm vui, hơn nữa làm gì cũng nhanh nhẹn, tựa như không có chuyện gì làm khó được cô bé vậy.

[Giống một hiệp nữ vậy.] Một anh quay phim gõ một dòng vào điện thoại đưa cho bạn mình bên cạnh.

Người quay phim còn lại tràn đầy đồng cảm gật đầu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 10
Lượt đọc 748

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.