Cẩm Uyển nhìn chằm chằm túi hạt dẻ, nước miếng như sắp trào ra nhưng không dám đưa tay nhận. Đôi mắt trong trẻo như ngọc quý lén nhìn về phía mẫu thân mình, rõ ràng là rất có giáo dưỡng.
Thấy vậy, Trần Mục bất lực cười:
“Không lẽ chúng ta đã quen biết nhau như vậy rồi mà vẫn còn khách sáo với Mục ca ca sao?”
Mạnh Ngôn Khanh nhìn ánh mắt khát khao của con gái, nhẹ nhàng nói:
“Cầm lấy đi.”
Được mẫu thân đồng ý, tiểu Uyển - vừa rồi còn bị trách phạt đến phát khóc - lập tức cười tươi như hoa, ôm chặt túi hạt dẻ vào lòng, ngọt ngào nói:
“Cảm ơn Mục ca ca!”
“Không có chi.”
Trần Mục xoa đầu nàng, tiện tay lau đi vệt nước mắt còn sót lại trên má nàng.
Lúc này, Mạnh Ngôn Khanh đặt thước gỗ xuống, như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt liếc nhìn bộ y phục mình đang mặc, khuôn mặt thoáng đỏ lên:
“Trần bộ đầu cứ ngồi một lát, để ta đi thay bộ đồ khác. Trương mụ, dâng trà cho Trần bộ đầu.”
Dứt lời, nàng vội vàng quay vào phòng trong.
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ ta vừa bỏ lỡ điều gì tốt đẹp sao?
Trần Mục gãi đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu. Vừa rồi, toàn bộ sự chú ý của chàng đều dồn vào tiểu Uyển, chẳng để ý đến người đẹp trước mặt.
Thật thất sách!
Trương mụ bưng trà lên, đặt trước mặt chàng rồi lặng lẽ rút lui.
Trần Mục uống trà, vừa kiên nhẫn chờ đợi, vừa băn khoăn không biết đối phương đang thay cái gì mà lâu thế.
Chờ mãi, nước trà cạn sạch vẫn chưa thấy nàng ra, hắn không khỏi nhớ đến câu nói kinh điển của Lục Tiểu Phụng:
“Một người đàn ông nếu sống đến sáu mươi tuổi, ít nhất có mười năm trong đời là lãng phí. Trong mười năm đó, năm năm là chờ phụ nữ thay đồ, năm năm còn lại là chờ phụ nữ cởi đồ.”
Tiền bối quả không lừa ta.
Chờ đợi trong chán nản, Trần Mục rời chỗ, tiến đến bên cạnh tiểu Uyển.
Cô bé vừa ăn hạt dẻ đường vừa chăm chú nhìn vào sách trên bàn, bên cạnh là một bức chữ viết bằng mực còn chưa khô.
“Đang luyện chữ à?” Trần Mục hỏi.
Ở Đại Yên vương triều, nữ nhi cũng được phép đi học bình thường.
Không những học phí được ưu đãi, mà các cô gái còn có thể tham gia khoa cử để thay đổi vận mệnh, thậm chí, khoảng mười năm trước, Đại Yên đã từng xuất hiện một vị nữ trạng nguyên.
Điều này khiến không ít nữ tử coi nàng là thần tượng.
Hiện tại, tại Thanh Ngọc huyện, Thư viện Cầm Thư cũng đã có vài nữ sinh đỗ vào Quốc Tử Giám học tập, khiến người đời ngưỡng mộ.
“Là bài tập thầy giao ạ.”
Cô bé giòn giã đáp:
“Thầy bảo chúng con chọn một loại gia cầm làm đề tài để làm thơ. Nhưng con không nghĩ ra được, nên mẹ mới…”
Giọng tiểu Uyển dần nhỏ lại.
Chỉ cần nghĩ đến việc sau khi Trần Mục rời đi, mẫu thân chắc chắn sẽ tiếp tục trách phạt mình, nàng lập tức mất hết hứng thú, ngay cả hạt dẻ đường trên tay cũng chẳng thấy ngon lành gì nữa.
Mới tí tuổi đầu mà đã phải làm thơ!
Trần Mục không khỏi lắc đầu cảm thán.
Thấy tiểu Uyển ủ rũ, chàng bỗng nổi hứng, cầm bút lông dê, viết vài chữ lên tờ giấy Tuyên Thành.
“Những chữ này, muội đọc được hết chứ?”
Trần Mục hỏi.
Tiểu Uyển mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, nghiêm túc gật đầu:
“Đọc được ạ.”
“Vậy mang nộp cho thầy con đi.”
“Đây là gì thế?”
“Thơ chứ gì.”
“Nhưng… nghe kỳ kỳ sao ấy.”
Tiểu Uyển cầm tờ giấy, nhẹ nhàng đọc:
“Ngỗng, ngỗng, ngỗng…”
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ đưa cho thầy con là được.”
Trần Mục cười nói.
Đúng lúc ấy, Mạnh Ngôn Khanh từ phòng trong bước ra, trên người đã thay bộ trang phục mới.
Ánh mắt Trần Mục ngước lên, lập tức cảm thấy không gian như bừng sáng.
Nàng thay một bộ váy dài màu xanh thẳm, trên vạt áo thêu những đóa hoa rải rác như khói nước lẫn sắc cỏ xanh, để lộ cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh rõ nét.
Dù kiểu dáng rộng rãi nhưng hoàn toàn không thể che giấu đường cong kiều diễm của nàng.
Eo váy chỉ buộc bằng một dải lưng mảnh, tôn lên phong thái thanh thoát tựa mây trời, đồng thời hòa quyện nét đằm thắm và trang nhã một cách hoàn mỹ.
Nhìn cảnh này, Trần Mục bất giác nghĩ:
Lãng phí năm năm chờ đợi phụ nữ thay đồ, hóa ra cũng đáng lắm chứ!
“Trần bộ đầu muốn hỏi chuyện về cô nương Mục Hương Nhi kia đúng không?”
Mạnh Ngôn Khanh nhẹ giọng nói.
“Trần bộ đầu muốn hỏi chuyện về Mục Hương Nhi đúng không?”
Mạnh Ngôn Khanh ngồi nghiêng trên ghế tròn, đôi chân thon dài dưới lớp váy khẽ lộ ra đường cong quyến rũ. Đôi mắt sáng như nước chăm chú nhìn Trần Mục.
Trần Mục giữ ánh mắt ngay ngắn, không nhìn ngang dọc, nghiêm túc gật đầu:
“Đúng vậy.”
Mạnh Ngôn Khanh thở dài:
“Kỳ thực, ta cũng không biết rõ nhiều. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thế này, có lẽ ta đã không đồng ý cuộc mai mối này. Có lẽ…”
Trên gương mặt nàng thoáng hiện nét tự trách.
Trần Mục đặt một cuốn sổ nhỏ lên bàn, lấy ra một cây bút than đã qua xử lý, hỏi:
Đăng bởi | tnbexe |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |