Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 989 chữ

“Không cần đâu, A Vĩ là huynh đệ của ta, cứu hắn là điều nên làm.”

Trần Mục xua tay từ chối ngay.

Chiếc bùa Quan Âm này nhìn qua đã biết là vật quý, ánh lên linh khí. Hiển nhiên là vật nàng cầu cho con trai mình.

“Trần bộ đầu là ân nhân cứu mạng của Tiểu Vĩ, chút quà nhỏ này không đáng gì. Ngài cứ nhận đi.”

“Thôi, món quà này quý giá quá. Nếu muốn tặng, chỉ cần hai cái bánh bao lớn là được.”

“Ngài nhất định phải nhận.”

“Không cần thật mà.”

“Ta giúp ngài đeo vào vậy.”

Trong lúc đùn đẩy, Mạnh Ngôn Khanh đột nhiên hạ quyết tâm, kiễng chân đưa chiếc bùa Quan Âm lên cổ Trần Mục để buộc lại.

Khoảnh khắc ấy, Trần Mục cảm nhận được điều mà người đời gọi là ‘ôn hương noãn ngọc’, cũng lập tức hiểu tại sao các bậc cao nhân lại thích cảm ngộ nhân sinh trên đỉnh núi tuyết.

Chỉ trong không gian ấy, mới có thể thực sự thấu hiểu vẻ đẹp thuần túy của nguồn sống.

Mạnh Ngôn Khanh cũng nhanh chóng nhận ra sự thất thố của mình. Khuôn mặt nàng đỏ bừng như quả hồng, nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ bình thản:

“Chiếc bùa Quan Âm này do phương trượng chùa Tây Linh tự mình làm phép, có tác dụng bảo hộ bình an.”

Rồi nàng cố tình cười nói:

“Đáng tiếc Tiểu Vĩ không phải con gái, nếu không đã có thể lấy thân báo đáp.”

Hắn không thể lấy thân báo đáp, nhưng bá mẫu thì có thể mà…

Trần Mục ho khan hai tiếng, gượng cười:

“Vậy ta xin đa tạ bá mẫu.”

Rời khỏi, Trần Mục đi rồi, Mạnh Ngôn Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đưa tay chạm vào má mình, cảm giác nóng hổi chưa tan, miệng lẩm bẩm trách móc:

“Sao mỗi lần gặp tên tiểu tử này ta đều mất tự nhiên thế chứ!”

Nhìn lại bản thân, nàng bỗng có chút trầm mặc. Đã ở một độ tuổi như vậy rồi, đâu còn tư cách để bối rối như cô thiếu nữ năm xưa.

Trong phòng, tiểu Uyển vẫn đang ngồi gặm hạt dẻ.

Mạnh Ngôn Khanh bước đến, lấy túi hạt dẻ ra khỏi tay nàng, lạnh giọng nói:

“Đủ rồi, lát nữa còn phải đến trường. Mau làm bài tập thầy giao đi.”

Dứt lời, nàng nhìn thấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, cầm lên xem:

“Con làm xong rồi sao?”

Ngạc nhiên, nàng cầm tờ giấy lên đọc, sau đó nhíu mày:

“Sao chữ xấu thế này? Nhìn như giun bò vậy!”

Khi đọc đến dòng đầu tiên: ‘Ngỗng, ngỗng, ngỗng’, lông mày nàng lập tức dựng lên, suýt nữa cầm thước gõ vào tay con gái.

Nhưng khi ánh mắt trượt xuống dòng tiếp theo, nàng bỗng khựng lại.

Khi trở lại nha môn, Trần Mục nhận ra các nha dịch đang tụm năm tụm ba bàn tán với vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

Chàng nghĩ rằng họ đang thảo luận về vụ án đêm qua, nên không để ý lắm.

“Đội trưởng!”

Trương A Vĩ, người đang ngồi ủ rũ ở góc phòng, thấy Trần Mục thì lập tức đứng dậy, vội vàng bước tới, trầm giọng nói:

“Xảy ra chuyện rồi!”

Lòng Trần Mục trầm xuống.

Không phải lại có người chết chứ?

Trương A Vĩ nghiêm mặt:

“Tối qua, đại nhân phái hai anh em chúng ta đến huyện Ma Lăng thông báo với cha mẹ Mục Hương Nhi. Đoán xem sao?”

“Chết rồi?”

Từ biểu cảm của Trương A Vĩ và các nha dịch xung quanh, Trần Mục không khó đoán ra.

Trương A Vĩ gật đầu, nghiến răng:

“Các huynh đệ trở về báo rằng, nhà của Mục Hương Nhi đã bị thiêu rụi. Cha mẹ và anh trai cô ấy đều bị chết cháy!”

CMN chứ!!

Trần Mục buột miệng chửi thề."

Nội đường huyện nha.

Kể từ khi vị tiểu thiếp được huyện thái gia sủng ái nhất bị phát hiện ngoại tình và bị đuổi ra biệt viện, khu nhà này liền trở nên lạnh lẽo, hiu quạnh.

Cao Nguyên Thuần hiện nay đã năm mươi sáu tuổi, nguyên phối phu nhân vì khó sinh mà qua đời. Đứa con trai duy nhất, khó khăn lắm mới bảo toàn được mạng sống, lại không may trượt chân rơi xuống nước khi mới sáu tuổi, dẫn đến bỏ mình.

Thêm vào đó, cha mẹ lão cũng lần lượt qua đời, thân thích gần xa thì đều sống nơi hẻo lánh, ít qua lại. Cao Nguyên Thuần quả là một “kẻ cô độc đích thực”.

Khi Trần Mục bước vào nội đường, ông thấy vị lão nhân với mái tóc hoa râm đang tưới nước cho hoa cỏ trong sân.

Dáng vẻ như thể rất nhàn nhã, nhưng sắc diện hôm nay lại tiều tụy hơn hôm qua. Đôi chân mày nhíu chặt thành chữ xuyên “川” trên trán càng khiến những nếp nhăn thêm sâu.

“Đêm qua ngủ có ngon không?”

Cao Nguyên Thuần đặt bình tưới xuống, nhận lấy khăn từ tay Trần Mục rồi nhẹ giọng hỏi.

Trần Mục hiểu ý thực sự trong lời lão, chỉ đành cười gượng:

“Không hổ danh là thuốc của Đoạn thần y, quả thực rất hiệu nghiệm.”

“Người trẻ tuổi vẫn nên biết tiết chế thì tốt hơn.”

Nghe Trần Mục trả lời, Cao Nguyên Thuần hiếm khi nở một nụ cười.

Lão từ trên bàn cầm một tập hồ sơ, đưa cho Trần Mục, giọng nhàn nhạt:

“Đây là tài liệu bên nha môn huyện Mã Lăng gửi tới, ngươi xem trước đi.”

Trần Mục cung kính tiếp nhận, mở hồ sơ ra xem.

Đó là tài liệu liên quan đến vụ hỏa hoạn tại nhà Mục Hương Nhi hôm qua:

Bạn đang đọc Nương Tử Nhà Ta, Không Phải Yêu (Bản Dịch Có Tâm) của Cực Phẩm Đậu Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.