Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 978 chữ

“Thảm án ở Cúc Xuân Lâu tháng trước?”

Trần Mục cau mày.

Nho sinh gật đầu: “Chính nó.”

Trần Mục thở dài: “Nói vậy, nếu không có vụ thảm án đó, chắc các ngươi còn lâu mới phát hiện ra nó đúng không?”

“Ờm… Phát hiện là chuyện sớm muộn, chỉ là hơi muộn chút thôi.”

Nho sinh cố giữ lại chút thể diện.

Quan Sơn Viện trong lòng Trần Mục lại tụt thêm ba bậc nữa.

"Giờ thì nói về manh mối của ngươi đi."

Có lẽ nhận ra ánh mắt của Trần Mục không còn sự tôn kính hay ngưỡng mộ như trước, nho sinh vội chuyển đề tài.

Trần Mục chỉ vào bộ dạng hiện tại của hắn: “Ngươi có thể nói trước cho ta biết, đây rốt cuộc là đang làm gì không?”

Không phải đầu óc hắn không lành mạnh, nhưng một nam nhân bị trói chặt trên ghế, dây thừng quấn chặt từng vòng, ai nhìn vào mà không thấy rợn người?

“Cái này một lúc thì khó giải thích rõ được...”

Ánh mắt nho sinh đảo qua căn phòng, dùng cằm chỉ vào chiếc bàn trang điểm, nơi có một khúc gỗ tròn:

“Ta sẽ làm mẫu cho ngươi xem. Lấy khúc gỗ đó đặt vào miệng ta đi.”

Thật sự cần làm mẫu?

Suýt chút nữa Trần Mục bật ngửa tại chỗ.

Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nho sinh, hắn chỉ đành cầm khúc gỗ đặt vào miệng đối phương.

Nho sinh cắn chặt khúc gỗ, ra hiệu cho Trần Mục lùi ra xa.

Khi Trần Mục đứng cách khoảng một trượng, nho sinh nhắm mắt lại, đầu hơi cúi xuống, bắt đầu lẩm bẩm niệm chú.

Bộ Đầu, Trần Mục còn giữ tâm trạng chế nhạo mà quan sát, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi.

Chỉ thấy những phù văn trên người nho sinh như mực đổ, bắt đầu chảy xuống, tỏa ra ánh đỏ mờ quái dị.

"Ưm—!"

Bất chợt, nho sinh ngẩng phắt đầu lên.

Trán hắn nổi gân xanh, huyết mạch cuồn cuộn, như muốn vỡ tung. Trên gương mặt tuấn tú xuất hiện những đường vân xanh ngoằn ngoèo, đôi mắt rực lên ánh xanh lục mờ ảo, tựa hai ngọn quỷ hỏa, khiến người ta rợn gáy.

Thân thể hắn run rẩy dữ dội, tiếng xương kêu răng rắc vang lên rõ mồn một.

Nhìn vẻ đau đớn tột cùng của nho sinh, Trần Mục mới hiểu vì sao cần phải trói chặt hắn và bịt miệng.

Đây đúng là một kẻ điên rồ!

Rồi trong ánh mắt kinh hãi của Trần Mục, bụng của nho sinh bắt đầu biến đổi.

Ở vị trí rốn, da thịt dần dần hé mở, một con ngươi to bằng quả chuông đồng… trườn ra ngoài.

Đúng vậy, trườn ra!

Bởi vì trên con ngươi đó có mọc hai cái chân nhỏ thon dài. (một “chiếc” mắt có chân và nó biết đi :))))) )

Con ngươi kỳ dị này chậm rãi bò xuống từ bụng của nho sinh, với dáng đi loạng choạng, bắt đầu dò xét khắp căn phòng.

Bàn ghế, giường tủ, khe hở trên sàn nhà, đồ vật lặt vặt…

Nó không bỏ sót bất kỳ góc khuất nào.

Thời gian trôi qua, ánh sáng đỏ trên con ngươi dần phai nhạt, trong khi miệng nho sinh rỉ máu, cơ thể run lên từng đợt, như đang cố gắng chống chịu.

Cuối cùng, khi con ngươi kiểm tra xong mọi ngóc ngách, nó quay trở lại bụng nho sinh và chui vào rốn như Bộ Đầu.

Nho sinh thở phào, nhả khúc gỗ khỏi miệng.

Mồ hôi nhễ nhại khắp người hắn, cứ như vừa được vớt từ sông Hoài Lan lên, thân thể rệu rã không còn chút sức lực.

“Mở… mở dây trói đi…”

“À… được.”

Sau khi Trần Mục tháo dây, nho sinh lập tức lấy từ trong áo ra một viên thuốc, nuốt vào, sắc mặt nhanh chóng hồng hào trở lại.

“Không phải căn phòng này. Sang phòng khác thử xem.”

Nho sinh thở dài.

Trần Mục nhíu mày: “Ta có thể hèn mọn hỏi một chút, ngươi đang tìm cái gì vậy?”

Nho sinh cũng không giấu diếm:

“Đây là một loại bí thuật, có thể tìm ra dấu vết còn sót lại của yêu vật trong phòng, có thể là một sợi tóc, một giọt máu, hoặc tinh khí… Nếu tìm được, việc bắt yêu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Trần Mục không nhịn được bèn hỏi ngược: “Vậy nếu yêu vật không để lại dấu vết thì sao?”

“Sẽ có.”

Nho sinh lấy ra chiếc tư nam (la bàn), mỉm cười:

“Nó là một pháp khí, có thể cảm ứng được đồ vật mà yêu vật để lại. Chính nhờ nó, ta mới tìm được đến đây, nhưng chỉ xác định được vị trí đại khái, phải tìm từng phòng một.”

Có lẽ thấy Trần Mục vẫn mơ hồ, nho sinh kiên nhẫn giải thích thêm:

"Mục Hương Nhi đã chết từ hai ngày trước, những gì các ngươi nhìn thấy chỉ là thân xác bị xà tinh nhập vào. Tuy nhiên, để nhập hồn, xà tinh cần phải thực hiện một nghi thức.

Một khi nghi thức được tiến hành, chắc chắn sẽ để lại dấu vết!

Dựa vào pháp khí, ta có thể xác định được rằng xà tinh đã thực hiện nghi thức ngay tại một căn phòng nào đó trong khu vực Cúc Xuân Lâu này. Hiểu chưa?"

Trần Mục gật đầu: "Nghe rõ rồi."

"Vậy thì tiếp tục điều tra căn phòng kế tiếp thôi. Ngươi tiếp tục trói ta lại, dùng cách vừa rồi ấy, trói rất thoải mái."

"Vẫn phải làm cái trò bí thuật vừa rồi? Ngươi không sợ chết à?"

Bạn đang đọc Nương Tử Nhà Ta, Không Phải Yêu (Bản Dịch Có Tâm) của Cực Phẩm Đậu Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.