Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 985 chữ

Chiếc đồng xu này là do bạch nương tử Bạch Tiên Vũ tự tay buộc lên tay Trần Mục vào sáng nay.

Khi người phụ nữ đột nhiên hỏi về lai lịch của đồng xu, Trần Mục cảm thấy khó hiểu, đành thật thà đáp:

"Là nương tử nhà ta cho, có vấn đề gì sao?"

Người phụ nữ mân mê đồng xu trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn, hồi lâu sau, khóe môi nàng nhếch lên thành một nụ cười mỉm:

"Nương tử nhà ngươi đối với ngươi không tệ chút nào, sẵn lòng đưa cho ngươi một món hộ thân phù quan trọng như vậy."

Hộ thân phù?

Trần Mục ngạc nhiên:

"Chỉ là một đồng xu cũ nát, mà cũng là hộ thân phù sao?"

Người phụ nữ thản nhiên nói:

"Đây là một pháp phù thượng hạng đã được luyện hóa bằng Phật cốt xá lợi, trải qua thanh tẩy từ Thiên Trì, hội tụ linh khí trời đất, có năng lực trừ tà và bảo vệ rất mạnh. Món này vượt xa cái thứ hàng giả đang đeo trên cổ ngươi."

Nghe vậy, Trần Mục theo phản xạ chạm tay vào mặt dây chuyền Quan Âm trên cổ.

Đây là món quà của Mạnh Ngôn Khanh tặng hắn. Xem ra nàng đã bị mấy hòa thượng lừa, bỏ ra một số tiền lớn mua về đồ rởm.

Nhưng khoan!

Trần Mục bỗng nhíu mày.

Nếu đồng xu mà Bạch Tiên Vũ đưa cho hắn thực sự mạnh mẽ như vậy, tại sao trong lần gặp Bạch Cốt Khôi ở Sư Sơn Lĩnh, nó lại không phát huy tác dụng?

Lúc đó, rõ ràng hắn đã bị vặn gãy cổ mà chết.

Do dự một chút, Trần Mục khẽ nói:

"Tiền bối, hôm nay khi ta cùng Gia Cát tiền bối đi điều tra, chúng ta đã bị Bạch Cốt Khôi tấn công..."

"Khó trách hộ thân phù đã hỏng. Ngươi mạng lớn thật đấy, về nhà nên cảm tạ nương tử nhà ngươi đi."

Người phụ nữ bật cười.

Hỏng rồi?

Trần Mục giật mình, cúi đầu nhìn kỹ đồng xu.

Quả nhiên, bề mặt đồng xu đã xuất hiện một vết nứt nhỏ, màu sắc cũng xỉn hơn trước, mất đi vẻ linh động Bộ Đầu.

"Nhưng kỳ lạ ở chỗ, pháp phù này vốn đủ sức chống lại một đòn của yêu vật trung cấp. Với một Bạch Cốt Khôi, không lý nào nó lại bị phá hủy như thế."

Người phụ nữ nghiêng đầu, mái tóc đen mượt khẽ xõa xuống khuôn mặt thanh tú, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Rồi nàng lắc đầu, cười nhạt:

"Có lẽ pháp phù này trước đây đã sử dụng vài lần, khiến năng lực suy yếu đi."

Nghe vậy, Trần Mục lại càng mơ hồ.

Rõ ràng hắn đã bị giết bởi Bạch Cốt Khôi, chứng tỏ lúc đó pháp phù không có tác dụng. Nếu vậy, tại sao nó lại bị phá hủy?

Trừ khi…

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Trần Mục, cảm giác như toàn thân bị dội một chậu nước đá.

Khuôn mặt hắn thoáng tái nhợt.

Chỉ có một lời giải thích duy nhất!

Trước khi Bạch Cốt Khôi tấn công, hắn đã bị một yêu vật khác ám toán!

Chỉ là hắn hoàn toàn không nhận ra.

Trần Mục cố gắng nhớ lại mọi việc xảy ra trong ngày, nhưng nghĩ mãi vẫn không thể đoán được mình đã bị tập kích ở đâu.

Hắn chỉ đi qua mấy nơi: nhà Mạnh Ngôn Khanh, nha môn, Cúc Xuân Lâu, nhà Mục Nhị Hà...

Nếu thật sự có yêu vật xuất hiện ở một trong những nơi đó, điều này đồng nghĩa với việc yêu vật đã để mắt tới hắn từ trước. Đây tuyệt đối không phải tin tốt lành.

ĐMM!(thuốc ho Đê Ma Ma)

Con yêu này đúng là không biết xấu hổ, chơi trò đánh lén với một người phàm như ta. Có còn biết đạo nghĩa giang hồ không hả?!

Khi trở lại đống tàn tích nhà họ Mục, Hồ bộ đầu đang thong dong đi lại giữa đống đổ nát. Thấy Trần Mục và người phụ nữ từ trên núi xuống, hắn chỉ cười nhạt, không nói gì.

Nhìn vẻ mặt hơi khó chịu của đối phương, Trần Mục hiểu Hồ bộ đầu vẫn còn chút bất mãn, liền tiến lên nói:

"Vụ án này liên quan khá phức tạp, nhưng nếu phá được, Hồ bộ đầu và Triệu đại nhân nhất định sẽ được vinh danh. Đây cũng là một cơ hội lớn."

Lời nói này khiến lòng Hồ bộ đầu khẽ động.

Hiển nhiên, Trần Mục đang ngầm nhắc nhở hắn rằng vụ án này không thể giấu diếm mãi được. Chỉ có hợp tác điều tra, tất cả mới nhận được sự khen thưởng từ cấp trên.

Hồ bộ đầu thử dò hỏi:

"Vậy theo Trần huynh, vụ án này cần bao lâu để phá?"

Trần Mục mỉm cười:

"Với năng lực của ta và Hồ huynh, tối đa ba ngày là vụ án sẽ được sáng tỏ! Ta tin rằng Hồ huynh cũng rất tự tin vào bản thân mình."

Ba ngày?

Thấy Trần Mục nói chắc nịch, lại sẵn sàng chia sẻ công lao, chút bất mãn trong lòng Hồ bộ đầu lập tức tan biến.

Hắn bật cười, nét mặt rạng rỡ:

"Vậy thì nhờ cả vào Trần huynh. Nếu có bất cứ điều gì cần đến ta, chỉ cần nói một lời, lão Hồ này nhất định không nhíu mày!"

"Đâu có, đâu có. Ta còn phải nhờ Hồ huynh giúp đỡ nhiều."

Hai người nhìn nhau cười, không khí trở nên thân thiện hơn rất nhiều.

Hai người khoác vai cười nói, bầu không khí hòa hợp như thể đã quên hết những bất đồng trước đó.

Bạn đang đọc Nương Tử Nhà Ta, Không Phải Yêu (Bản Dịch Có Tâm) của Cực Phẩm Đậu Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.