Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 981 chữ

Người đàn ông áo lam thì đứng nhìn chằm chằm vào thi thể trong quan tài, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Đại nhân.”

Nam tử nho sam lại tỏ ra rất lễ độ. Hắn bước đến trước mặt Cao Nguyên Thuần hành lễ cung kính, sau đó khẽ mỉm cười gật đầu với Trần Mục cùng những người khác, rồi mới đi kiểm tra thi thể.

Trước khi kiểm tra, hắn còn ân cần an ủi vài câu với người phụ nữ đang đau buồn, khiến người khác không khỏi sinh thiện cảm với hắn.

Xung quanh, đám nha dịch không kìm được tò mò, xì xào bàn tán về thân phận ba người kia.

“Tiểu Vĩ, bọn họ là ai vậy?”

Mỹ phụ Mạnh Ngôn Khanh, so với lúc trước đã trấn tĩnh hơn nhiều, ánh mắt mang vẻ tò mò, dừng lại trên người nam tử nho sam, nhẹ nhàng hỏi.

Nhưng Trương A Vĩ lại không trả lời. Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào thi thể nữ nhân trong quan tài, thần sắc hoảng hốt. Hiển nhiên, tiểu tử này đã bị cú sốc lớn.

Dù là ai đi chăng nữa, khi nhìn thấy người tình trong mộng xinh đẹp trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo, thậm chí còn suýt chết dưới tay đối phương, đều sẽ không tránh khỏi hoài nghi nhân sinh.

Thấy con trai mình như mất hồn, Mạnh Ngôn Khanh chỉ có thể thầm thở dài. Nếu biết trước sự việc thành ra như vậy, bà đã ngăn cản hắn từ đầu.

Có lẽ tiếng nghị luận xung quanh quá lớn, khiến cho Cao Nguyên Thuần vốn đang đau đầu bực bội lại càng không chịu nổi. Hắn phất tay ra lệnh:

“Mọi người ra ngoài hết, Trần Mục, ngươi ở lại!”

Đám người tuy tò mò, nhưng không ai dám chống lại mệnh lệnh. Họ đành phải lục tục rời đi, để lại một hành lang yên tĩnh.

Cao Nguyên Thuần thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm lấy chén trà trên bàn, ngửa cổ định uống, nhưng phát hiện chén trà đã cạn từ bao giờ.

“Mụ nội nhà nó!”

Hắn tức giận ném mạnh chén trà lên bàn, phát ra tiếng "bang" chói tai. Trần Mục đứng cạnh thấy vậy vội vàng cầm ấm trà rót thêm một chén khác, hai tay dâng lên.

Cao Nguyên Thuần nhận chén trà, uống một hớp rồi nhả ra vài lá trà, chậm rãi nói:

“Hai ngày nữa, ngươi đưa Tiểu Lệ về nông thôn đi.”

Trần Mục ngẩn người, nhưng cũng chỉ biết gật đầu lĩnh mệnh.

Tiểu Lệ là tiểu thiếp mà Huyện thái gia mới cưới năm ngoái. Nàng có vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình vui vẻ, nhưng không chịu nổi cô đơn mà vụng trộm với hán tử khác, thậm chí còn mang thai đứa con của hắn.

Huyện thái gia cũng chỉ vừa phát hiện chuyện này cách đây năm ngày, hoàn toàn là trong lúc vô tình.

Cái "mũ xanh" (sừng) này đội lên quả thật cứng cỏi, không phải người bình thường có thể chịu nổi.

Nhưng Cao Nguyên Thuần, dù tính tình có chút nóng nảy, bản tính lại khoan dung. Sau khi biết rõ bị đội nón xanh, hắn không những không trừng phạt tiểu thiếp mà còn cho nàng một ít ngân lượng, xóa bỏ danh phận, trả lại tự do.

Nếu đổi lại là kẻ khác, loại tiểu thiếp như này sớm đã bị đánh đến gần chết.

Khi nước trà lại cạn, Trần Mục vội vàng nhấc ấm trà rót thêm. Đúng lúc này, Huyện thái gia đột nhiên thở dài, giọng nói thăm thẳm:

"Nàng nói hài tử là con của ngươi."

“???!!??!”

Tay Trần Mục run bắn, suýt nữa đổ cả nước trà lên người Huyện thái gia. Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn rơi.

Hắn vội vàng muốn phủ nhận, nhưng Cao Nguyên Thuần đã khoát tay, cười lạnh:

"Được rồi, ta biết không phải ngươi. Tiểu tử như ngươi không có lá gan đó. Huống chi... Có xinh đẹp thế nào đi nữa, ngươi sẽ thèm để ý loại mặt hàng này sao? Ha ha ha."

Nghe vậy, Trần Mục thở phào một hơi, vội lau mồ hôi lạnh ở trên trán.

Ngươi đúng là CMN đại gia gia! Ngươi suýt chút nữa dọa chết ca ca rồi!

Cao Nguyên Thuần chợt đổi chủ đề, giọng điệu mang theo chút phiền muộn:

"Aiz, năm ngoái lúc nhàn rỗi đến Triệu gia thôn thị sát, phát hiện có một nhà đất bỏ hoang. Ta hỏi thăm thì biết, hóa ra con trâu nhà đó đã già, không còn cày nổi nữa... Thế là ta bảo họ cùng hàng xóm dùng chung trâu, tạm thời giúp đỡ lẫn nhau một chút.

Về sau, trâu khỏe lại, cày đất ra lúa mạch tốt, thu hoạch cũng không tệ. Nhưng mà, cuối cùng lại phát hiện giống lúa gieo trước đó là của nhà hàng xóm. Ha ha! Từ vấn đề trông Lúa mạch lại thành vấn đề sở hữu, ngươi nói có buồn cười không?"

Nghe xong, Trần Mục chỉ biết cúi đầu im lặng, không dám đáp lời.

Huyện thái gia, dù đã ngoài năm mươi, nhưng hiển nhiên gánh nặng “thao tâm” quá độ. Hắn vỗ vai Trần Mục, nở nụ cười khổ:

"Không trách nàng, trách ta thôi."

"Đại nhân..."

Trần Mục định nói vài câu an ủi, nhưng Cao Nguyên Thuần đã lắc đầu, tự giễu:

"Ngươi biết không, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm. Giờ ta mới hiểu, trên đời này chỉ có trâu chết mệt, chứ không có ruộng cày hỏng."

Nói đến đây, hắn như nhớ ra điều gì, cúi người lấy từ dưới bàn ra mấy gói thuốc, ném cho Trần Mục:

Bạn đang đọc Nương Tử Nhà Ta, Không Phải Yêu (Bản Dịch Có Tâm) của Cực Phẩm Đậu Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.