Phá vòng vây (2)
Cẩm Bình sơn trang bị hủy thành như vậy, cũng không biết đã tử thương bao nhiêu tộc nhân Trương thị, tuy nói trên tay hắn cũng không có mạng người, nhưng lúc phái Động Dương xử trí sẽ nghe hắn giải thích sao? Không giết cũng không đủ để bình ổn "dân phẫn" a!
Lão sư đã tham gia nhiều lần đại hội anh hùng, đã từng nói với Lưu Tiểu Lâu, nhận thiệp anh hùng thì phải có giác ngộ bị vứt bỏ, thời khắc mấu chốt không ai sẽ tới cứu ngươi —— ngươi không làm kẻ chết thay hấp dẫn pháp lực kẻ địch, người ta dựa vào cái gì mời ngươi tới phát tài?
Lưu Tiểu Lâu đương nhiên có giác ngộ này, nhưng lần đầu tiên nhận thiếp đã mất mạng, thật sự là không cam lòng!
Bình tĩnh... Bình tĩnh...
Tu vi của mình quá yếu, cho dù chạy theo đại đội thì chắc chắn cũng rơi vào cuối cùng. Người chạy thoát không chạy lại cao thủ Trúc Cơ của Động Dương phái, người ta chạy thoát được là được, cho nên đi theo thoát đi chính là hạ sách.
Cân nhắc ít lâu, hắn cắn răng, dứt khoát quay đầu xoay người, hướng về phía bộ kết hợp hướng Đông Nam và hướng Nam bỏ chạy, nơi đó là vị trí khe hở của hai cao thủ Trúc Cơ Động Dương phái, khi bọn họ đuổi bắt đại đội ngũ thoát đi, hẳn là sẽ đi vòng qua sơn trang, kể từ đó, chính là cơ hội của mình.
Đương nhiên, Động Dương Phái có phải chỉ có ba Trúc Cơ hay không, còn có những người khác hay không, điểm này không cách nào biết, nhưng bước đầu phán đoán, cho dù có những người khác, hơn phân nửa cũng sẽ không là tu vi Trúc Cơ, bất kể nói thế nào, lựa chọn của mình cũng mạnh hơn nhiều so với trực diện tu sĩ Trúc Cơ!
Lưu Tiểu Lâu chạy vội trong sương khói. Trong lúc sinh tử đại nạn này, tu vi Luyện Khí tầng hai được hắn phát huy đến cực hạn, bất kể thân pháp hay cảm giác đều vượt xa ngày thường, hiểm trong hiểm tránh khỏi từng gốc cây cối, từng bậc thang, từng đống ngói vụn, từng người từng người...
"Hả?"
"Ai?"
"A nha..."
"Thiếu chút nữa đụng vào ta..."
"Ngăn hắn lại!"
"Ở đâu ở đâu?"
Lưu Tiểu Lâu ra sức vung vẩy hai tay, hai chân sải bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, cứ như vậy vọt tới biên giới thôn trang, trước mắt lập tức xuất hiện một bức tường dây leo bị tàn phá, cao một trượng rưỡi, sáu như vậy.
Trước đây, cần phải dùng lực bàn chân đạp lên giữa chừng mới có thể vượt qua được độ cao này, bây giờ chỉ là nhẹ nhõm hơn một chút, liền nhảy vọt qua.
Đã ba bốn năm tu vi Luyện Khí tầng hai không hề tiến thêm một tấc, mơ hồ có điềm báo đột phá?
Lưu Tiểu Lâu không rảnh suy nghĩ, sau khi vượt tường ra ngoài lại tiếp tục chạy gấp, trong chớp mắt xuyên ra sương khói nồng đậm, ngửi thấy được khí tức tươi mát, thấy được bầu trời đầy sao, cùng với từng tầng từng tầng sơn ảnh màu đen trong màn đêm.
Bên trái cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng quát: "Tặc tử chạy đâu, mau chóng trói lại, nếu không giết chết bất luận tội!"
"Còn trốn? Không sợ chết sao?"
"Ta để ngươi trốn, nạp mạng đi!"
Đương nhiên muốn chạy trốn, làm sao có thể lưu lại bó tay chịu trói?
Lưu Tiểu Lâu vận chân nguyên, nhanh chóng chạy trốn, nhanh như ngựa phi. Hắn cảm nhận được, kẻ truy kích phía sau không phải ba vị cao tu Trúc Cơ của Động Dương Phái, đây chính là cơ hội đào thoát.
Ban đầu hắn còn lo sẽ bị đuổi kịp, kết quả chạy ra vài dặm, đối phương vẫn chưa đuổi kịp, nhịn không được quay đầu nhìn, thấy kẻ đó vẫn bám theo sau lưng mình ngoài mười trượng.
Thoáng nhìn qua, giữa trán người kia buộc một sợi tơ không rõ màu sắc, miệng không ngừng quát lớn, bảo hắn dừng bước chịu trói, nghe rất trẻ tuổi.
Có lẽ cũng giống như mình, chỉ là Luyện Khí sơ kỳ?
Chạy hơn mười dặm, đã vào sâu trong núi thẳm, đối phương vẫn không từ bỏ, khiến Lưu Tiểu Lâu trong lòng bực bội, đột nhiên nảy sinh ý định: Có nên đánh trả không?
Thứ nhất có thể cản địch, thứ hai có thể xem trên người đối phương có thứ gì tốt hay không?
Nhưng lão sư từng nói, đệ tử danh môn đại phái, dù tu vi thấp kém, tốt nhất cũng không nên trêu chọc, đã dám xuống núi, trên người chắc chắn có pháp khí hoặc thủ đoạn đạo thuật lợi hại.
Thanh Tam Huyền Kiếm hạ phẩm phổ thông của mình, liệu có chống đỡ nổi?
Đang do dự, chợt thấy phía trước có người dựa gốc cây thở dốc, trông rất quen, chính là "kẻ khả nghi có ý đồ xấu" lúc trước ở kho báu Cẩm Bình sơn trang, kẻ nhòm ngó linh thảo của mình, không biết sao lại chạy đến đây, còn đang nghỉ chân.
Lưu Tiểu Lâu như một cơn gió xông qua bên cạnh hắn, lập tức kinh động người này. Không lâu sau, gã liền đuổi kịp.
Gã này hiển nhiên cũng nhận ra Lưu Tiểu Lâu, chạy song song bên cạnh, thở hổn hển hỏi: "Lão đệ... Hô... Động Dương Phái... Hô... đuổi tới rồi?"
Lưu Tiểu Lâu thở hổn hển đáp: "Vâng..."
Gã kia lập tức tăng tốc, vọt lên trước, bỏ xa Lưu Tiểu Lâu mấy thân, tu vi rõ ràng cao hơn một bậc.
Lưu Tiểu Lâu cắn răng đuổi theo: "Huynh đài đừng hoảng... Hô... Chỉ một... Có lẽ... Cũng có thể là tộc nhân Trương thị... Con cháu... Tu vi thấp kém..."
Trong lời giải thích của Lưu Tiểu Lâu, bước chân gã kia chậm lại, thỉnh thoảng quay đầu nhìn, nhưng đường núi gập ghềnh, sao có thể thấy người?
"Chỉ một?"
"Một..."
"Không phải Động Dương Phái bảy tám chín?"
"Không phải... Tóm lại... Tu vi bình thường..."
"Lão đệ là người ở đâu?"
"Bài giáo."
"Hóa ra là huynh đệ trong giáo! Tốt quá... Sao ta chưa từng gặp lão đệ?"
"Huynh đài là chi nào?"
"Ta là chi thứ bảy, họ Ma."
"Gặp qua Ma sư huynh, hô... Đệ là chi thứ chín, họ Lý..."
"Thì ra là vậy..."
Trong lúc nói chuyện, khí lực tiết ra, kẻ phía sau dần dần đuổi kịp, lúc này trời đã sáng, có thể thấy rõ thân hình của hắn.
------------
Trên trán người này buộc tơ đỏ, mặt như hoa đào, mắt sáng như sao, thân pháp không nhanh nhưng phiêu dật cực kỳ.
Quan trọng là, cực kỳ trẻ tuổi, chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, thần sắc còn có chút ngây thơ!
Ma sư huynh lập tức động tâm, thỉnh thoảng quay đầu, trên mặt nở nụ cười quỷ dị: "Lý sư đệ, tên nhóc này thật tuấn tú... Tu vi dường như không đủ..."
Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Ma sư huynh định làm gì?"
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |