Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ô Sào Trấn

Phiên bản Dịch · 1204 chữ

Đây là bè trúc Vệ Hồng Khanh làm, trước kia khi xuống núi, Vệ Hồng Khanh thường làm một chiếc bè trúc xuôi dòng, mình cũng nhiều lần đi cùng, hưởng thụ sự tiện lợi của bè trúc, Vệ Hồng Khanh đã đi, đương nhiên là do huynh đệ kết nghĩa này của mình kế thừa bè trúc.

------------

Đẩy bè trúc xuống nước, tay chống một cây sào trúc, Lưu Tiểu Lâu nhảy lên, bè trúc xoay một vòng trong nước, lập tức xuôi theo dòng nước.

Trôi không quá mười trượng, phía trước là một thác nước cao hơn một trượng, bè trúc lơ lửng rơi xuống.

Lưu Tiểu Lâu nhón mũi chân, thân thể hơi bay lên, cảm nhận được bè trúc có ý lật ngược, vì vậy chân nguyên trầm xuống, chân sau phát lực, giữ vững lực lao tới của bè trúc, vững vàng rơi xuống mặt nước dưới thác, eo hơi nghiêng sang trái, bè trúc thuận thế lách qua tảng đá ngầm phía trước, tiếp tục trôi đi, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát.

"Hô ——" Lưu Tiểu Lâu chơi đến quên cả trời đất.

Thượng du sông Ô Sào vô cùng hung hiểm, Lưu Tiểu Lâu trước kia không thể một mình điều khiển bè trúc đi xuống, bây giờ tu vi đã lên một tầng, thân pháp, cảm giác, thăng bằng, thậm chí là sự chuyển hóa khí tức chân nguyên... các phương diện đều có tiến bộ vượt bậc, khi di chuyển giữa thác nước, bãi đá ngầm, nói không nên lời là sảng khoái!

Chỉ sau nửa canh giờ đã xuống núi, tiếp theo hợp vào hạ lưu sông, nước sông đã êm đềm hơn, trên mặt sông dần dần có thể thấy những người đánh cá, thuyền đò qua sông. Bên bờ sông là ruộng lúa xanh mơn mởn, bông lúa đã trĩu nặng, cong oằn cả thân, nhìn qua chỉ cần vài ngày nữa là có thể thu hoạch.

Nhà cửa bên bờ sông dần dần nhiều hơn, người đi đường cũng ngày càng đông đúc, rẽ qua một khúc sông, liền xuất hiện một trấn nhỏ phồn hoa —— Ô Sào Trấn.

Bè trúc cập bờ, Lưu Tiểu Lâu nhảy lên bờ, bè trúc tiếp tục xuôi dòng, trôi đi đâu cũng không cần quan tâm, lần sau xuống núi lại làm một cái là được.

Ô Sào Trấn lấy một con đường chính xuyên suốt đông tây, cửa hàng, quán ăn, tửu quán, quán trà san sát hai bên đường, nhìn qua không khác gì những thôn trấn khác, nhưng những con hẻm nhỏ rẽ ra từ đó lại rất có môn đạo, không chỉ là nơi giao dịch của đám tán tu Ô Long Sơn, mà còn có rất nhiều tán tu Kinh Tương mộ danh mà đến.

Tài liệu và hàng hóa giao dịch ở đây tất nhiên không thể sánh với Đàm Châu đại thành cách đó sáu mươi dặm, nhưng lại là nơi đám tán tu Ô Long Sơn yên tâm nhất. Đáng lẽ Tô chưởng quỹ của Đàm Châu Trung Nghĩa Phường đã nhận hậu lễ của mình, nhưng lại không làm xong việc, cầm đồ tốt đến chỗ hắn tất nhiên có thể bán được giá cao, nhưng vấn đề là gốc linh thảo kia đoạt từ Cẩm Bình Sơn Trang, Cẩm Bình Sơn Trang cũng giống như Trung Nghĩa Phường, đều là chi nhánh ngoại môn của Động Dương Phái, đến Trung Nghĩa Phường giao dịch, không khác gì tự nộp mình lên cửa.

Lưu Tiểu Lâu đã từng cùng lão sư Tam Huyền tiên sinh đến đây rất nhiều lần, đối với Ô Sào Trấn quen thuộc đường đi, tất cả quy củ đều rõ ràng, dọc theo con đường chính đi về phía đông, đầu hẻm thứ nhất có hai phụ nhân đứng canh.

Người lớn tuổi hơn gọi là Trương mụ, là tú bà đời trước, nghe nói đã từng phong quang một thời, bây giờ đã bị năm tháng tàn phá không ít; người trẻ tuổi kia lại rất có phong vận, chưa đến ba mươi mà tư sắc không tầm thường, tên là Tình tỷ, trước kia từng là hoa khôi nổi tiếng khắp mấy chục dặm quanh Ô Sào Trấn, bây giờ đã không còn trực tiếp tiếp khách, nhưng vẫn là nữ tiên trong lòng rất nhiều tán tu Ô Long Sơn.

Người xứ khác mới đến Ô Sào Trấn, không rõ nội tình, thường thường sẽ đi theo Tình tỷ vào, bởi vì Tình tỷ quả thực xinh đẹp, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân Ô Long Sơn, nhưng trên thực tế người bản địa lại hay chọn Trương mụ.

Trương mụ tuy già, nhưng các cô nương dưới trướng lại không tệ, tư sắc tổng thể hơn hẳn tỷ muội của Tình tỷ, trừ phi Tình tỷ đích thân ra trận, vậy mới có chút môn đạo, nếu không đi rồi hơn phân nửa sẽ hối hận.

Con đường tu hành, điều hòa âm dương cũng là một phương pháp quan trọng, nếu không sẽ không có chuyện song tu. Trước kia Lưu Tiểu Lâu tuổi còn nhỏ, tu vi còn thấp, chưa đến mức âm dương mất cân bằng, lão sư liền không cho hắn tu hành thuật điều hòa âm dương của Tam Huyền Môn, chỉ là học thuộc lòng, nói là phải đợi hắn qua mười tám tuổi, tu vi tiến thêm một tầng rồi mới nói đến chuyện tu hành.

Nhưng bản thân làm lão sư lại không có hạn chế gì, con hẻm này thường xuyên ghé qua, lúc ghé qua thường mua một quả lê cho Lưu Tiểu Lâu, bảo hắn ngồi xổm ở góc tường ngoài hẻm, còn mình thì ung dung đi vào, sau khi sảng khoái rồi mới đi ra. Môn đạo của Trương mụ và Tình tỷ, cũng là kinh nghiệm mà lão sư truyền thụ cho Lưu Tiểu Lâu trong hai năm nay, đáng tiếc Lưu Tiểu Lâu đã tròn mười tám tuổi, lão sư lại đã cưỡi hạc về tây.

Lúc này đi qua đầu hẻm, trong lòng vẫn nhớ đến lời dạy của ân sư, liền không khỏi dừng lại một chút.

Lần dừng chân này, Tình tỷ liền quấn lấy: "Ơ, đây không phải là Tiểu Lâu tiên sư sao? Sao vậy? Tiểu Lâu tiên sư đã tròn mười tám tuổi rồi à?"

Lưu Tiểu Lâu ngẩn ra, không ngờ người ta lại rõ ràng về mình như vậy, chắc chắn là lão sư khi còn sống đã tiết lộ, ho nhẹ một tiếng: "Khụ... Đúng vậy..."

Tình tỷ lập tức vui vẻ: "Vậy thì tốt quá! Tu hành gặp khó khăn gì sao? Vâng mệnh sư phụ xuống núi à? Đi, vào phòng tỷ, tỷ bắt mạch cho..."

Nói rồi, liền ra tay kéo lại.

Tình tỷ xuất thân võ sư khi còn trẻ, có chút võ nghệ, nếu không cũng khó mà khống chế được tỷ muội dưới trướng, nhưng ở trước mặt Lưu Tiểu Lâu thì không đáng để ý, bị Lưu Tiểu Lâu nhẹ nhàng giãy ra, liền hất văng cánh tay.

Bạn đang đọc Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký [Dịch] của Bát Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.