Ngày Mưa Thu
Lưu Tiểu Lâu nói: "Ngươi còn chưa trả linh thạch."
Công tử ca kia lại không nhịn được bọn họ tranh chấp, hỏi Lưu Tiểu Lâu: "Ngươi bán cho hắn bao nhiêu tiền?"
Lưu Tiểu Lâu trả lời: "Hắn chỉ cho hai khối linh thạch, ta đang do dự đây."
Công tử ca kia nhìn lướt qua bốn bao tải, gật đầu nói: "Là giá này."
Chưởng quầy nói với Lưu Tiểu Lâu: "Ngươi xem, cửa hàng nhà ta là công đạo nhất..."
Lời còn chưa dứt, công tử ca kia nói với Lưu Tiểu Lâu: "Ta cho ngươi ba khối." Dứt lời, ung dung rời đi, tiếp tục đi dạo dọc theo con phố.
Một đám tôi tớ phía sau hắn khiêng bốn bao tải đi, tùy tùng rút kiếm kia ném cho Lưu Tiểu Lâu ba khối linh thạch, sau đó lập tức đi theo.
Lưu Tiểu Lâu nhìn bóng lưng của bọn họ, thở dài: "Cẩu đại hộ!"
Chưởng quầy gật đầu: "Việt Châu Âu Dương thị, đích thật là nhà giàu, giàu đến mức không có biên giới..."
Lưu Tiểu Lâu sờ soạng khắp người, cuối cùng lấy ra hai mươi lượng bạc còn sót lại đặt ở trên quầy: "Chưởng quầy, đa tạ."
Chưởng quầy cười nói: "Chỉ là trùng hợp mà thôi."
Lưu Tiểu Lâu bỗng nhiên có chút hối hận: "Hẳn là giữ lại hai cân, chính ta còn chưa ăn qua."
Chưởng quầy nói: "Người làm ruộng không có gạo nhà mình ăn, thiên kinh địa nghĩa! Thành thành thật thật ăn lương thực bình thường đi, a, hai mươi cân, cũng là gạo mới, đủ ngươi ăn một tháng."
Tuy rằng không ăn được gạo nhà mình, Lưu Tiểu Lâu vẫn rất vui vẻ, quay về Ô Long Sơn, ngồi trong phòng Điền bá một lát, không nghe thấy tiếng gió gì, vì thế trở lại Càn Trúc Lĩnh.
Một cân gạo mới bỏ vào nồi, nấu một nồi cháo lớn, thơm nức mũi.
Đại Bạch Nga vỗ cánh phành phạch lao đến, ngậm một con cá béo vào nồi, đảo quanh chân Lưu Tiểu Lâu, vui vẻ như đang ăn tết. Lần này nội tạng của con cá béo được moi ra, nó lại biết mổ cá?
Lưu Tiểu Lâu múc cho nó một chậu cháo cá, một người một ngỗng vây quanh trước lò lửa, húp xì xụp ăn ngấu nghiến, ăn rất không thoải mái!
Có chút tiếc nuối là, không ăn được linh mễ. Đương nhiên, linh mễ chứa đựng linh lực rất ít, cho dù ăn một nồi lớn, cuối cùng chuyển hóa thành chân nguyên, chỉ có một chút xíu, với tu hành cơ hồ không có tác dụng gì. Loại vật này, phải thay thế lương thực bình thường ăn lâu dài, tích lũy tháng ngày, mới có thể có lợi ích, đối với Lưu Tiểu Lâu loại nhà nghèo thất bại sa sút này, không thể nghi ngờ là loại hy vọng xa vời.
Cho nên Lưu Tiểu Lâu cũng không quan trọng, dù sao lấy được ba khối linh thạch mới là chính đồ tu hành.
Nhà nghèo không giữ được tiền tài, Lưu Tiểu Lâu một khắc cũng không muốn trì hoãn, lập tức tiến vào trạng thái tu hành.
Tam Huyền Công pháp vận chuyển, rút ra từng tia linh lực trong linh thạch, tẩy luyện thành chân nguyên thuần túy trong kinh mạch trong cơ thể, vọt tới huyệt thứ hai của Thủ Quyết Âm Kinh - Thiên Tuyền, không ngừng gõ lên huyệt quan.
Lưu Tiểu Lâu không biết công pháp nhà khác đả thông kinh mạch như thế nào, nhưng công pháp Tam Huyền Môn của hắn chính là như thế, công phu mài nước, mỗi lần một kiên trì bền bỉ, trong đó tự nhiên bao hàm các loại biến hóa, lúc nhẹ lúc nặng, lúc nhanh lúc chậm, lúc như nước chảy dài, lúc như gió bão mưa rào.
Nhìn như không hề có quy tắc đáng nói, nhưng lại có tôn chỉ tu hành nhất quán: Hết thảy tu vi pháp, đều lấy ứng đối các loại phản hồi dưới huyệt quan bị trùng kích làm yếu, căn cứ phản hồi mang đến các loại cảm thụ, thi triển sách lược trùng kích bất đồng.
Bởi vậy, Tam Huyền Công Pháp luyện ra cũng không khô khan, ngược lại thập phần thú vị, thậm chí để cho người sa vào trong đó mà khó có thể tự kềm chế.
------------
Chín đại yếu huyệt Thủ Quyết Âm Kinh này, rõ ràng so với huyệt đạo trên bốn đường kinh mạch trước đó càng thêm khó đả thông, cần nhiều chân nguyên hơn, trước đó mấy đường kinh mạch chia đều ra một khối linh thạch thông một huyệt, đến Thủ Quyết Âm Kinh Thiên Trì Huyệt này, liền cần hai khối mới có thể vượt qua cửa ải thành công, trước mắt đang trùng kích Thiên Tuyền Huyệt cảm giác cũng cần không sai biệt lắm hai khối linh thạch, về phần Khúc Trì, si Môn, gián quan, nội quan, Lao Cung, Trung Trùng cần bao nhiêu, càng là chưa biết được.
Ngày tháng tu luyện đơn giản, cả Càn Trúc Lĩnh tựa hồ cũng yên lặng xuống, mỗi ngày đả tọa, ăn cơm, đá Đại Bạch, đả tọa, ăn cơm, đá Đại Bạch...
Mỗi lần đến thời điểm tu hành, Đại Bạch Nga liền lắc mình biến hóa, dưới quyền cước ép buộc Lưu Tiểu Lâu thực hiện chức trách quản gia kiêm gia phó của Tam Huyền Môn, ở trong sân bắt trùng nhổ cỏ, thanh lý những dây leo leo lên cột nhà kia, có đôi khi còn quản bắt chuột. Tam Huyền Môn cung ứng thịt cũng chủ yếu ỷ lại cống hiến của ngỗng trắng, cá béo trong Ô Sào Hà là chủ hạng trong đó, còn lại bao gồm cả sơn xà, gà rừng, thỏ rừng, chuột rừng các loại.
Thằng nhãi này hoạt động rất rộng, không chỉ chạy lung tung khắp núi, thỉnh thoảng còn có thể chạy ra ngoài núi theo sông Ô Sào, không biết từ hộ nào có tha đến mấy miếng thịt khô, hoặc là một số thứ sáng lấp lánh khá chói mắt, ví dụ như mấy đồng tiền, một miếng bạc vụn, một hạt đậu vàng, cho nên chỉ riêng trình độ sinh hoạt của Lưu Tiểu Lâu, nếu như chỉ duy trì chi tiêu hằng ngày của môn hộ, có thể nói là hoàn toàn đủ dùng.
Nếu như cần dùng tiền, đi vào trong ổ cỏ của Đại Bạch Nga đào một chút, kiểu gì cũng sẽ có chút kinh hỉ nhỏ.
Thời kỳ thu hoạch linh điền ở núi Nga Dương vốn là cuối mùa thu, Lưu Tiểu Lâu về núi chưa được mấy ngày, mưa đã tí tách rơi xuống, nhỏ như lông trâu, gió núi theo mưa phất qua cũng lạnh hơn trước rất nhiều.
Lưu Tiểu Lâu ngồi trên sân thượng dưới mái hiên tu hành, thỉnh thoảng thoát ra khỏi công pháp vận chuyển, nghe tiếng mưa rơi, cảm thụ được hơi lạnh, tỉnh táo đầu óc.
Đến giờ cơm, Lưu Tiểu Lâu liền vào rừng trúc ngoài viện hái ít nấm, rau dại, măng non, xắt một đĩa thịt khô do Đại Bạch Nga tha về, hoặc nấu một nồi canh cá, nướng một con thỏ rừng hay gà rừng.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |