Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửa Hang

Phiên bản Dịch · 1226 chữ

Vệ Hồng Khanh nói: "Ta không có thời gian nói tỉ mỉ với ngươi, ngươi không biết cũng tốt, chuyện này không liên quan gì tới ngươi. Ngươi nói cho ta biết, hắn ở đâu?"

Nữ nhân lắc đầu nói: "Ta cũng không biết..."

Vệ Hồng Khanh cau mày nói: "Trong giỏ đồ ăn dưới bếp của ngươi còn có bát đũa chưa rửa sạch, chín ngày trước ngươi đến tửu lâu Hồng Ký ở phường thị mua một vò Trúc Diệp Thanh, hôm qua lại đi mua một vò, nhưng vừa rồi ta đã lục soát khắp nhà của ngươi, không thấy được vò rượu; năm ngày trước ngươi mua hai miếng thịt khô ở chợ ở vịnh Dương Liễu, bốn ngày trước mua một cái đầu heo, ba ngày trước mua một cái đùi dê, ngoài ra, mỗi ngày ngươi còn câu ba con cá trên sông, một mình ngươi ăn hết sao?"

Nữ nhân chảy nước mắt nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi thật sự nhìn lầm rồi."

Vệ Hồng Khanh thở dài, nhìn Tả Cao Phong, Tả Cao Phong cười gằn, Lưu Tiểu Lâu xoay người nói: "Ta ra ngoài canh chừng."

Đứng ở trong sân, Lưu Tiểu Lâu hít sâu một hơi, mượn gió lạnh thổi qua, muốn sửa sang lại mạch suy nghĩ một chút, chợt bị tiếng kêu thảm trong phòng cắt ngang, tiếng kêu thảm trầm thấp mà khô khan kia phát ra từ trong phế phủ, lại như bị chặn đứng khí đạo, chỉ có thể nổ tung trong lồng ngực.

Tây Sơn cư sĩ nhô đầu ra từ tường phía tây viện, nhìn Lưu Tiểu Lâu, Lưu Tiểu Lâu ra hiệu với hắn, ra hiệu không có việc gì, hắn lại rụt trở về.

Bước ra khỏi cửa viện, dọc theo tường viện đi bộ một vòng, xa xa nhìn thấy dưới tán một gốc cây đại thụ cất giấu bóng người, chính là Đàm Bát Chưởng.

Đàm Bát Chưởng phát hiện mình bị Lưu Tiểu Lâu nhìn thấu thân hình, vì thế hướng bên phải rụt người lại, lúc này giấu rất kín, nhìn không ra.

Đi dạo một vòng quanh trạch viện, Lưu Tiểu Lâu hơi làm rõ một chút đầu mối, sự bất an của mình, thật ra cũng không phải là bất an, mà là hâm mộ, hâm mộ nữ đệ tử nội môn Thiên Mỗ sơn mà Vệ Hồng Khanh vẫn luôn không muốn nói nhiều? Đối với nhân vật mấu chốt này, Vệ Hồng Khanh vẫn luôn nói không tỉ mỉ, nhưng hình như Đàm Bát Chưởng đã nghe qua một chút tình huống của nàng ta, cũng nói cho Lưu Tiểu Lâu.

Là một quả phụ, lớn hơn mười tuổi, đổi thành mình, có thể tiếp nhận sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Tiểu Lâu cũng không nghĩ ra, có lẽ chỉ có chuyện thật sự tới trước mắt mới có thể đưa ra lựa chọn. Thân là tán tu Ô Long Sơn, đối với danh môn chính phái, khát vọng muốn xoay người thật sự là một loại bản năng.

Khi bước vào trạch viện lần nữa, chỉ thấy Tả Cao Phong đẩy cửa phòng ra, lại đi xách nước, hắn lắc đầu nói với Lưu Tiểu Lâu: "Bà nương này cứng miệng, rất khó cạy mở."

Lúc Lưu Tiểu Lâu vào nhà xem, nữ nhân này đã hôn mê, Tả Cao Phong lại dội một thùng nước lạnh lên người nữ nhân, hắt hết lên người ả, làm ả giật mình tỉnh lại.

Trên người ả không có thương thế, nhưng lấy thủ đoạn của Vệ Hồng Khanh cùng Tả Cao Phong, dưới tình huống không lưu thương thế cũng có thể làm cho người ta dục tiên dục tử.

Tả Cao Phong túm tóc ả kéo lên, ả quỳ gối bên giường, cong người, vô lực thẳng lưng lên, nước lạnh theo đuôi tóc của ả tí tách rơi trên mặt đất...

Lưu Tiểu Lâu nhìn dòng nước hội tụ dưới giường, chảy vào khe hở dưới chân tường.

Hắn chỉ chỉ dưới giường: "Có vấn đề."

------------

Bên tường dưới giường, có một khe hở nhỏ, nếu không phải hướng đi của dòng nước lộ ra, gần như khó có thể phát hiện.

Ba người liếc nhau, Vệ Hồng Khanh lấy ra mấy cái phi tiêu sắt, Tả Cao Phong cầm trong tay hai lưỡi búa, Lưu Tiểu Lâu rút Tam Huyền Kiếm ra, cổ tay phải xoay chuyển, hơi nhô ra Mê Ly Hương Cân.

Chuẩn bị sẵn sàng đối phó với địch nhân, Vệ Hồng Khanh nửa nằm nửa người xuống, di chuyển đến góc tường, lấy phi tiêu sắt nhẹ nhàng cắm vào khe hở kia, ý đồ nạy viên gạch lộ ra khe hở lên, nhưng lại không dám phát lực, cạy mấy lần cũng không thành công.

Trong lúc trầm ngâm, đưa tay tìm tòi phụ cận một lúc, quả nhiên mò đến một chỗ nhô ra, nhấn xuống phía dưới một cái.

Hai viên gạch vuông vắn rộng hơn một thước bỗng nhiên sụp xuống, lộ ra một cái địa động.

Dưới hầm ngầm tối đen, cũng không thấy rõ rốt cuộc là cái gì, Vệ Hồng Khanh chỉ chỉ nữ nhân đang hôn mê, Tả Cao Phong kéo ả lại, đưa cho Vệ Hồng Khanh.

Vệ Hồng Khanh nắm lấy một cánh tay của nữ nhân, đặt hai chân ả xuống, sau đó là thân thể, sau đó là đầu, sau đó thăm dò đến dưới đáy hang động.

Dùng nữ nhân này làm mộc, Vệ Hồng Khanh cũng đi theo xuống dưới. Địa động rất nhỏ, lúc đi vào tốn chút công phu, cũng lăn qua lăn lại ra mấy lần động tĩnh, vì thế còn thử đi thử lại mấy lần, phía dưới địa động lại không có dẫn phát bất cứ động tĩnh gì.

Rất nhanh, dưới hầm ngầm sáng lên đèn đuốc, đó là Vệ Hồng Khanh đã châm lửa lên, ngay sau đó Tả Cao Phong cũng đi theo xuống dưới.

Một lát sau, Tả Cao Phong quay lại nói với Lưu Tiểu Lâu: "Địa đạo rất dài, Lư Tử An hình như không ở bên trong, ta và hắn đi vào thăm dò, ngươi ở đây tiếp ứng."

Lưu Tiểu Lâu yên lặng chờ ở cửa hang, lại đợi ước chừng hai khắc, chờ đến khi sắp không nhịn được nữa, Tả Cao Phong lại từ cửa hang thò ra: "Mau, tìm được rồi! Để cho cư sĩ và Đàm Bát Chưởng cùng xuống, chuẩn bị động thủ!"

Trái tim Lưu Tiểu Lâu lập tức nhấc lên, lao ra khỏi trạch viện, gọi Tây Sơn cư sĩ và Đàm Bát Chưởng cùng vào phòng, hai vị này vừa hưng phấn vừa khẩn trương, mỗi người lấy ra pháp khí, lần lượt đi xuống đất.

Sắp động thủ với một vị cao thủ Luyện Khí tầng mười, có thể không khẩn trương sao?

Địa đạo rất hẹp, Tả Cao Phong giơ lên cây thông đã nhen lửa, ở phía trước bước nhỏ chạy vội, mọi người đi theo phía sau, cũng không biết quẹo mấy vòng, chạy bao lâu, lại chui ra khỏi mặt đất, một trận gió nhẹ lạnh lùng, đem ngọn lửa trong lòng mọi người dập tắt.

Bạn đang đọc Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký [Dịch] của Bát Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.