Tin tức núi Tinh Đức
Nghĩ ngợi, cất thư vào hộp gỗ, chuẩn bị tìm cơ hội giao cho Vệ Hồng Khanh, để Vệ Hồng Khanh tự mình xem một chút.
Lư Tử An lấy góc nhìn của bản thân, trong thư miêu tả không ít người và việc ở Thiên Mỗ Sơn, Vệ Hồng Khanh hiện giờ nương tựa Lô thị Thiên Mỗ Sơn, cũng không biết có được như ý nguyện, trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Mỗ Sơn hay không, hiểu rõ hơn một chút nội tình của Thiên Mỗ Sơn, đối với hắn hẳn là có ích.
Trên xà ngang phòng bếp trong nhà còn treo mấy miếng thịt hun khói, Lưu Tiểu Lâu cũng không khách khí lấy xuống lấp đầy bụng.
Vừa ăn, vừa nhớ tới món quà mà Tinh Đức Quân tặng cho mình, vừa chứng kiến một bí mật, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, không nhịn được nữa, cuối cùng không thực hiện lời hứa, mở hộp gỗ ra.
Trong hộp gỗ chỉ có hai vật, thứ nhất là một quyển đạo thư, chất liệu giấy vỏ cây dâu, tương đối dày. Đạo thư tên là Thiên Cực Phương, tổng hợp mười tám loại tài liệu dùng để luyện chế trận bàn, mỗi một loại tài liệu đều miêu tả chi tiết mấy loại tài liệu cụ thể chủ yếu, đồng thời lấy đó làm ví dụ, giới thiệu những loại tài liệu nào giống với loại này, có thể thay thế lẫn nhau.
Quyển đạo thư này rõ ràng không phải là bản chép tay, ít nhất không phải là bản chép tay mấy tháng nay, nhìn qua đã có tuổi.
Dưới Thiên Cực Phương đè một tấm bảng gỗ điêu khắc bằng gỗ tử đàn, mặt trước khắc ba chữ "Tử Cực Môn Lệnh", mặt sau khắc tông môn quy huấn của tổ sư sáng lập phái Thân Vô Lộc:
Không nghĩ kinh pháp, mượn ngoại vật, sao có thể đắc đạo? Người là đạo, giữ một không dời, chỉ ham vật dụng, ví như người ở nhà, chưa từng ra vào, không thể thấy đạo vậy!
Lời này hẳn là khuyên răn hậu bối đệ tử, không thể chỉ dựa vào luyện khí tu đạo, kinh pháp cũng rất quan trọng.
Một quyển bí kíp Tử Cực Môn, một tấm lệnh bài tông môn, có ý gì?
Hồi tưởng mấy tháng quen biết với Tinh Đức Quân, lại nghĩ tới lúc luyện chế trận bàn, Tinh Đức Quân chỉ bảo mình từng li từng tí, Lưu Tiểu Lâu đại khái hiểu ra, đây là muốn truyền lại y bát của Tử Cực Môn cho mình sao?
Lấy lệnh bài chưởng môn Tam Huyền Môn của mình ra, đặt cùng một chỗ với lệnh bài chưởng môn Tử Cực Môn, hai tấm lệnh bài đều rất giống nhau, niên đại xa xưa, lật qua lật lại vuốt ve, trong lúc nhất thời không khỏi cười khổ.
Với ân cứu mạng của mình đối với Tinh Đức Quân, Lưu Tiểu Lâu cũng cảm thấy hành động này của Tinh Đức Quân không quá đáng, nhưng mình là chưởng môn Tam Huyền Môn, lại đi làm chưởng môn Tử Cực Môn, chuyện này là sao?
Bỗng nhiên nhớ tới, Tinh Đức Quân ngay cả chức chưởng môn cũng cam lòng cho mình, vì sao không muốn mình ở lại Tinh Đức Quan?
Lưu Tiểu Lâu chợt tỉnh ngộ, Tinh Đức Quân muốn đi, hơn nữa còn là chạy trốn!
Vì sao phải chạy trốn?
Đương nhiên là bỏ trốn rồi!
------------
Lưu Tiểu Lâu càng nhớ lại lời nói và hành động của Tinh Đức Quân trước khi chia tay, lại càng khẳng định suy đoán của mình, lần trước Tinh Đức Quân và Chu Thất Nương gặp riêng, hẳn là đã bàn bạc xong thời gian bỏ trốn.
Tính toán như vậy, ngày gặp riêng đến bây giờ, không sai biệt lắm là ba tháng, vừa vặn có thể để Tinh Đức Quân dưỡng thương, mà những ngày mình một lòng một dạ luyện chế trận bàn kia, Tinh Đức Quân chỉ sợ chính là đang làm các loại chuẩn bị, hơn nữa thương thế của hắn cũng đã hoàn toàn hồi phục.
Nếu như thật sự lấy ba tháng làm kỳ hạn, thời gian cụ thể cũng có thể suy tính ra, hẳn là ở mấy ngày này.
Lưu Tiểu Lâu vừa gặm thịt hun khói, vừa nghĩ chuyện này, âm thầm lo lắng cho Tinh Đức Quân.
Có lẽ Chu Thất Nương lén ra ngoài một chuyến cũng không tính là khó, nhưng muốn mang theo nàng cao chạy xa bay, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Chu gia không phải nhà bình thường, là thế gia tu hành, là nhánh của Thanh Ngọc Tông, lửa giận của danh môn đại tông bực này, Tinh Đức Quân chịu đựng nổi sao? Bắt được chính là chết a!
Chỉ hy vọng Chu gia lơ là cảnh giác, chúc Tinh Đức Quân và Chu Thất Nương may mắn.
Về phần mình, có thể giúp đỡ được gì không?
Nghĩ đến vấn đề này, Lưu Tiểu Lâu cảm thấy rất khó.
Lưu Tiểu Lâu thở dài, đứng dậy rời khỏi trạch viện đã tu hành nhiều ngày, đi tới phường thị Thiên Môn hỏi thăm tung tích của Vệ Hồng Khanh.
Lại đi vào tửu lâu Hồng Ký trong phường thị, Lưu Tiểu Lâu gọi một bình rượu bình thường, một đĩa đồ nhắm, chậm rãi uống, liếc mắt một cái, giữ tiểu nhị lại, hỏi: "Hỏi thăm một người, họ Vệ, tuổi tác so với ta lớn hơn một chút, tướng mạo đường hoàng, rất là tuấn tú, ừm, so với ta kém hơn ba phần."
Tiểu nhị kia nhướng mày, cười nói: "Khách nhân hỏi thăm người, họ Vệ? Danh là... "
Lưu Tiểu Lâu nói: "Hồng Khanh, trước kia cũng thường đến tửu lâu các ngươi uống rượu."
Tiểu nhị kia lại hỏi: "Khách nhân tìm hắn làm gì?"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Hắn là huynh đệ tốt của ta, đã từng nói với ta, có việc có thể đến tửu lâu này tìm hắn."
Tiểu nhị kia gật đầu: "Khách nhân đợi chút, tiểu nhân đi hỏi chưởng quỹ một chút."
Chưởng quỹ nhanh chóng đích thân tới, dẫn Lưu Tiểu Lâu tới một nhã gian ở góc lầu ba. Vừa vào cửa đã thấy Vệ Hồng Khanh đang ngồi trong nhã gian, vui vẻ nói với mình: "Tới đây nào, ta nghe cái là biết ngay là ngươi, cũng chỉ có ngươi nói ta kém ngươi ba phần tướng mạo thôi. Ha ha!"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Đúng là nói hơi quá, Vệ huynh so với ta, kém không đến ba phần, chỉ thiếu một chút."
Vệ Hồng Khanh lập tức giục giã rượu và thức ăn, Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Vệ huynh thực sự phát đạt rồi, thế nào, Vệ huynh đã như nguyện vọng, trà trộn vào hàng ngũ đệ tử ngoại môn của Thiên Mỗ Sơn rồi ư? Ta thấy chưởng quỹ và tiểu nhị đều rất cung kính với Vệ huynh."
Vệ Hồng Khanh cười nói: "Có thể không cung kính sao? Tửu lâu Hồng Ký này vốn là sản nghiệp của Lô thị Thiên Mỗ Sơn, từ nay về sau do ta trông coi."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |