Trợ giúp
- [ ]
“Dừng tay,các ngươi không cần tấn công nó “ chính là đang sát khu căn cứ sao đột nhiên lại suất hiện quái vật .
- [ ] Luân thiếu gia đúng là có chút kinh sợ , hắn cảm giác mình vừa mới nhìn thấy có bóng người khá quen “ dáng người này , mái tóc này khá giống..Lâm Hằng sẽ không phải tên đó chứ ?!”
Nghĩ tìm đường sống, hắn hướng về vẫn đứng im thanh niên kêu gào phất tay ra hiệu “ Cứu ta!..à không!.. mau chạy ..chạy đi “
Nghe được phía trước truyền đến tiếng hò hét , Lâm Hằng lúc này với quay lại nghiêm túc hướng về người kia nhìn xem , xuyên thấu qua làn cát bụi mơ hồ nhìn ra thân phận đối phương .
Lâm Hằng có chút cạn lời , cái này mập mạp sao lại bị đuổi bán sống bán chết thế kia , không phải liền có vài hộ vệ luôn theo sát bảo vệ hắn sao?. Nếu bây giờ không cứu hắn thì Lâm Hằng ăn căn biệt thự của người ta xong liền không trượng nghĩa rồi .
Cười khổ lắc đầu, Lâm Hằng vẫn là làm ra lựa chọn xua đuổi đi đàn khủng long phiền phức cứu vớt tiểu thiếu gia siêu phiền phức .
Luân thiếu gia thấy nguy cơ được nhóm người trước mắt hoá giải một cách dễ dàng liền mắt chữ ô mồm chữ A kinh ngạc, còn đang cố lấy lại bình tĩnh sau kiếp nạn thì thấy người cầm đầu nhóm người đi tới .
Luân thiếu gia vội vã nở ra nụ cười làm lành thân thiện nói “ Ai da!’cảm ơn nhóm các người cứu giúp , cũng coi như ta tìm thấy phúc lộc sau bao ngày đen đủi trong khu rừng chết tiệt kia”
“Ngươi sao lại vào trong khu rừng cấm địa này làm gì ? “ Lâm Hằng không quá nhiều lời nhanh mồm mà hỏi vào việc chính.
“Ngươi cũng đừng chê cười, mấy hôm trước ta cùng số người tập hợp lại thành một tổ đội với quyết tâm khám phá khu căn cứ chúng ta cấm vực, ai ngờ mới đi được một đoạn đường không gặp quái vật đồng thì bos quái cánh bạc mọi người hoảng sợ chạy toán loạn, mỗi người chia ra một hướng không rõ sống chết”
“Ta may mắn được hai vệ sĩ giúp ngăn cản quái vật tạo đường chạy thoát , số đã đen lại còn đen hơn bước chưa được hai mươi bước chân liền tiếp tục bị đàn khủng long truy đuổi .. huynh đệ ta thật may mắn khi gặp được ngươi a” Luân thiếu gia một bên kể lại toàn bộ sự việc .
- [ ] Cái này mập mạp mắt mũi nhọ nhem trông không ra người , hắn vẫn giả vờ không nhận ra người quen Lâm Hằng đang nở một nụ cười hả hê nhìn xuống “ Này tên mập mới vài ngày không gặp liền không nhận ra bạn cùng lớp hay sao?..à!..không ta phải gọi ngài một tiếng Luân thiếu gia với đúng chứ!”
- [ ] “Cái này huynh đệ ta còn mãi không nhận ra ngươi, Lâm Hằng khi nào trở lại sẽ không quên tìm ngươi hậu tạ “ mập mạp Luân thiếu gia lấy tay dụi dụi mắt làm ra dáng vẻ đáng thương cầu cứu.
“Sẽ không nguy hiểm, không phải căn cứ phân phát nút cầu cứu nguy cấp sao ngươi không dùng “ Lâm Hằng không buông tha nói.
Tên mập thấy Lâm Hằng hỏi vậy xua xua tay trả lời “ bấm nút không phải là để cho cả căn cứ biết chuyện chúng ta bí mật đột nhập cấm khu mà không cho phép sao?”
“Tính mạng hay danh dự quan trọng hơn , ngươi có thể chết nếu hôm nay không gặp được người cứu giúp “ nghe hắn nói vậy Lâm Hằng nhíu mày.
“Đương nhiên là danh dự quan trọng
- [ ] “ Luân thiếu gia lời lẽ hùng hồn nói
….“-“…
Lâm Hằng không còn gì để nói .
Buổi chiều nhanh chóng 6 giờ , sắc trời bắt đầu tối lại , xa xôi chân trời mang theo điểm sắc hồng
Trên đường hộ tống tên Luân thiếu gia trở về nhóm người không có bị một lần nguy hiểm , có lẽ bởi đã tiến vào gần khu vực an toàn quan hệ hầu như sẽ không suất hiện cấp cao quái vật.
Chỉ là dọc đường dài khiến nhóm người mệt mỏi , bèn cùng nhau dựng lều nghĩ ngơi một hồi
“Ta nói sao các ngươi lại không mua lều vải , xây dựng như này rất phiền phức cùng phí sức “ Luân thiếu gia ngồi ở một tảng đá bên cạnh , nhìn nhóm người Lâm Hoàng nói.
“Bất ngờ tình huống không chuẩn bị “ Lâm Hoàng thành thật trả lời ,đi làm giấy tờ tại căn cứ bên cạnh liền gặp tên mập vô dụng này nếu là tình huống bình thường Lâm Hoàng liền có rất nhiều cách trở về cực nhanh với điều kiện không có cái gánh nặng Luân thiếu gia kia bên cạnh.
“Ta có thể không giống như một số người, đã nhờ vả sứ giúp đỡ từ người khác còn lười biếng đòi hỏi “Lâm Hằng nói rồi đem số củi khô vừa gom được nhóm lửa nấu nướng .
Lúc này bụng sôi ùng ục Lâm đại thiếu gia mới đoàng hoàng móc ra từ balo dụng cụ nấu ăn , bắt đầu công việc làm cơm tối.
Nhóm người ăn cơm giữa bầu trời ngàn sao trải rộng
Xong xuôi một hồi nghe được cách đó truyền đến tên mập tiếng gáy , Lâm Hằng khinh bỉ lắc đầu cái này Lâm thiếu gia tính tình có chút trẻ con đối với trời đất hoang vu người xa lạ không một tia đề phòng.
Bởi vì lo lắng tận thế còn 17 giờ nữa bắt đầu , dù có chút mệt mỏi nhưng không thể không cảnh giác , chấp chờn mãi cho đến 1 giờ tối không thấy động tĩnh gì lớn Lâm Hằng mới bắt đầu chợp mắt.
- [ ]
Truyện Ở Thế Giới Mới Tôi Là Thuần Hoá Sư tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | huine |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |