Ta lại bái Sư.
Nguyệt Y Thần chạy đến Tiểu Viện nhà khách tìm Bảo Liên,thấy Y cùng Khấu Nương và Tiểu Lục Lạc quây quần ăn cơm.
-Ngoàm,ngoạp...Chủ Nhân à không ngờ Người có thể tạo ra kết giới chống lại được Thần Khí trên đỉnh núi tuyết,nếu không ta và Khấu Nương Tử đã chết đói trong túi càn khôn của người rồi a.
-Hừ ...có ăn thì ăn đi , ngươi nói nhiều làm gì,một thời gian nữa Ta sẽ lên Thượng Vân Môn,sẽ phải gửi ngươi đến một nơi an toàn
rồi.
Khấu Nương nói
-Tu Di của Ta không thể đến Tiên Giới,Ta ở lại chăm sóc cho Tiểu Lục Lạc,ngươi cứ ăn tâm...Nhưng mà...ngươi tin lời của Dương Thiên Hạo nói sao hả?chuyện Lý Tự Nhiên bị biến mất á?Lão Nương không tin đâu, Ngươi biết,Ta biết ,Nguyệt cô nương cũng biết,tên Tiểu Ma Thần không dễ chết như vậy mà!
Bảo Liên ngốn cái bánh đậu xanh khiến một bên má phình to ra,vừa nhai vừa nói
-Ma Thần không dễ chết như vậy...nhất là một kẻ mang đầy cuồng vọng như tên Lý Tự Nhiên kia.Lúc ở Yến Thành quả thật Ta đã thấy Hắn phát khí tức mạnh bạo đánh văng tên Hàng Ma Đại Sư kia rơi xuống đất, ngươi nghĩ xem Tiên Nhân kết được Tiên Ký như Hàng Ma thì Tu Di phải là mười ngàn năm Tiên Khí rồi,mà Lý Tự Nhiên còn hạ gục Lão Ta nữa thì Tu Di của Hắn đáng sợ thế nào hả?nếu có bị Thiên Huyết làm trọng thương,cũng không chết dễ dàng như Dương Thiên Hạo nói.Ta nghĩ rất có thể Hắn đã tìm một nơi bí mật dưỡng thương rồi.
Khấu Nương nói
-Vậy,vậy cái tên muốn Biến Dị Thần kia chắc chắn không phải là Lý Tự Nhiên a...thế thế thì...có phải là tên Dị Thần mà ngươi nhìn thấy ở Hoàng Lăng Ma Tộc không hả?
-Ừm...cũng không chắc chắn...nhưng cũng rất có thể...
-Cái gì mà chắc chắn rồi không thể ,vậy là ai hả?
Ngày lúc đó Nguyệt Y Thần xô cửa chạy vào,mặt đầy nước mắt
-Bảo Liên Chân Nhân,Bảo Liên Chân Nhân... người nói cho Ta biết,Lý Tự Nhiên không tan biến có đúng không,Hắn là Ma Thần sao có thể nói chết là chết được,phải không?
Khấu Nương vỗ về trấn an nàng
-Nguyệt Y Thần bình tĩnh,bình tĩnh nào,ngồi xuống,uống chút nước đi,từ từ...
Bảo Liên nói
-Ta không biết,nhưng Ma Thần có khả năng tự phục hồi,Thiên Huyết không thể một lần phát khí tức giết mà được Hắn đâu,cô nương đừng xúc động như vậy.
Nguyệt Y Thần lấy lại bình tĩnh nói
-Ta biết mà,Hắn không dễ chết như thế...rất có thể Hắn đã trốn đâu đó trị thương rồi...
-Ừm,ừm...
Tiểu Lục Lạc đặt chén cơm xuống trước mặt của Nguyệt Y Thần nói
-Y Thần tỷ tỷ đừng khóc nữa,ăn cơm đi,ăn cơm no sẽ không buồn nữa.
Nguyệt Y Thần cầm chén cơm lên vừa ăn vừa nói
-Ừm,Ta không buồn,sao phải buồn vì tên điên đó chứ,ăn đi...
Bảo Liên và Khấu Nương vẻ mặt khó hiểu lẫn sợ sệt nhìn Nguyệt Y Thần,nói thầm với nhau.
-Cái này là tâm trạng gì đây?nữ nhân các ngươi lúc vui lúc buồn bất thường thế hả?
-Đừng hỏi Ta,Ta cũng không hiểu nổi a...
...
Dương Thiên Hạo đặt Lý Tự Nhiên nằm lên giường của mình,Y dùng linh lực chữa trị cho Hắn,luồng linh khí chữa lành chạy khắp cơ thể của Lý Tự Nhiên,chỉnh xương lệch,nối xương gãy,hỗ trợ vết thương khép lại.Thời gian trôi qua như gió thổi,thoáng chốc mặt trời đã nhô cao,tình trạng của Lý Tự Nhiên tạm ổn định.Dương Thiên Hạo thu lại linh lực,vẻ mặt có chút mệt mỏi
-Hừ...tên nam nhân ngu xuẩn này đã làm cho Ta tiêu tốn gần nửa phần linh lực rồi...
Y đứng nhìn Lý Tự Nhiên thật lâu vẫn không hiểu nổi tại sao bản thân mình lại lo lắng cho an nguy của tên này.
-Cảm giác khi có Hắn bên cạnh dường như là...vui...
Lúc này Hồng Nghi đem điểm tâm sáng đến đứng ở cửa Chính Điện,truyền âm vào
-Dương Trưởng Lão,đệ tử mang điểm tâm sáng cho người.
-Vào đi!
Hồng Nghi đi vào Tiểu Viện,chậm rãi mở cửa Tư Phòng đi vào,theo thường lệ,nàng đặt khay gỗ lên bàn trà và nhìn sang tấm bình phong nói
-Đệ tử thỉnh an Trưởng Lão...ơ...
Tấm bình phong gỗ hoạ tiết hoa sen đan bằng những sợi tơ tằm,tuy che được tầm mắt nhìn xuyên qua nhưng vẫn thấy bóng lờ mờ phía bên kia.
-"Hước...ai đang nằm trên giường của Dương Trưởng Lão vậy?"
Dương Thiên Hạo điềm tĩnh bước ra nói
-Còn việc gì sao?
Hồng Nghi lúng túng đáp
-Dạ,dạ...Đại Sư Huynh và cả Tông Chủ cùng các đệ tử trong Điện Linh Quang đang chờ người bên ngoài Chính Điện để bái phỏng ạ...và Bảo Liên Chân Nhân nói ngày mai sẽ bắt đầu đi Thượng Vân Môn, muốn Trưởng Lão dưỡng linh lực cho tốt.
-Ra bảo bọn họ giải tán đi, không cần phiền phức như vậy,à...việc đưa cơm không cần nữa,tự Ta sẽ lo liệu, không được phép làm phiền Ta.
-Dạ đệ tử hiểu rồi,đệ tử xin lui.
Hồng Nghi ôm thắc mắc trong lòng rời khỏi Tiểu Viện
-Người nằm đó còn sống không nhỉ?
Dương Thiên Hạo đặt tay lên trán của Lý Tự Nhiên xem xét tình trạng của Hắn
-Thương thế dù đã hồi phục nhưng thể chất của Ngươi quá yếu,muốn tỉnh lại phải chờ một thời gian rồi...Ngươi muốn uống Tuyết Lộ đến như vậy sao?
Dương Thiên Hạo hạ một kết giới bao quanh Tiểu Viện,sau đó dịch chuyển rời đi,điểm đến chính là Đầm Ngọc Tâm.Cái lạnh nơi này không ảnh hưởng gì đến Dương Thiên Hạo nhưng Chú giữ Tâm như Ngọc ở đây là Chú Thuật Chính Đạo sơ khai ,hậu bối như Y không hoá giải được,Y cố gắng giữ cho tâm trí bình tĩnh đi vào sâu bên trong.Đi đến Đầm băng rộng lớn ,Y dùng nhãn quang soi xuống lớp băng dày thấy được một dòng nước di chuyển bên trong.
-Đầm này đúng là quá kỳ lạ,bên trong lại có một dòng nước chuyển động.
Y đánh một chưởng phá mặt băng phía trên,và nhảy xuống hồ,lặn vào dòng nước Tuyết Lộ.Dòng nước như cảm nhận được sự xâm nhập của người ngoài,liền tăng tốc ,chảy nhanh khiến Dương Thiên Hạo bị cuốn theo ,trôi loạn xạ.
-Hừ...lại là Cấm Chú...yaaa...
Y dùng linh lực mở ra kết giới định thần,giúp cho cơ thể trụ lại một chỗ,lúc này trong dòng nước trong vắt xuất hiện những khối cầu nho nhỏ màu hồng phát ánh kim,kích thước như hạt đậu phụng.
-Đây là Tuyết Lộ...
Y lấy ra một lọ sành nhỏ thu lấy.
Đúng lúc này ở Tư Phòng của Y trong Linh Quang Điện xuất hiện một kẻ bí ẩn,Hắn dịch chuyển nhanh đến độ chẳng ai có thể phát hiện ra được.Tên này mặc một bộ Chiến Bào màu đỏ khoác áo choàng đen,giáp chân tay bằng bạc lấp lánh ,tóc búi cao đuôi ngựa cài kim quan bạc đính ngọc,ánh mắt sắc bén,lạnh lùng chứa đầy sát khí,điên cuồng.Hắn đi đến bên giường nhìn vào Lý Tự Nhiên,đầu mày hạ thấp,ấn đường nhăn lại ,tỏ vẻ khó chịu xen lẫn tức giận.
-Thứ Linh Thể ngu xuẩn,đầu óc phán đoán của ngươi bị đông cứng rồi à?Thiên Huyết dễ lấy thế sao hả?Hừ những tưởng tách ra hai Thể để nhân đôi hiệu quả tu luyện,bây giờ bị Ngươi liên lụy,tổn hao Tu Di, muốn nhập thể cũng không được.
Hắn chính là Lý Hàn Quân vị Thượng Thần Tối Cổ của Thành Trì Đầu Lâu,Boss Chủ của hệ thống game.
-Ta không thể nán lại đây lâu,tạm yểm cho Ngươi Ấn Chú giữ mạng, lấy làm căn cơ để tu luyện kết đan...
Lý Hàn Quân thi triển Thuật Pháp yểm Ấn Chú vào người của Lý Tự Nhiên,sau đó mới nhìn quanh một chút.Chợt Hắn giật mình khi thấy cảnh vật xung quanh quá quen thuộc.
-Sao,sao lại là nơi này?
Hoá ra Lý Hàn Quân sau khi điều trị nội thương khỏi được nửa phần đã vội dụng Thuật Liên Kết dịch chuyển thần tốc đến bên cạnh Lý Tự Nhiên mà chẳng dùng tâm thức dò xét trước.Đến khi bảo toàn tính mạng cho Lý Tự Nhiên xong,Hắn mới để ý quan cảnh xung quanh.
-Tư Phòng của Dương Thiên Hạo!
Tâm tình của Hắn trở nên hỗn loạn,Hắn nhớ lại những ký ức tưởng chừng đã quên sạch từ khi hệ thống được hoàn thiện.
-Sao tên Lý Tự Nhiên này lại ở đây?
Bởi vì hệ thống nhiệm vụ của Lý Tự Nhiên bị bảo trì cho nên Lý Hàn Quân không thể xâm nhập vào tâm thức của Hắn mà xem ký ức,nên không hiểu chuyện gì xảy ra với Lý Tự Nhiên từ khi Hắn rời khỏi Tô Thành tránh Sinh Ca truy sát.
...Cùng lúc đó ở Đầm Ngọc Tâm...
Dương Thiên Hạo bị phân tâm vì lo lắng cho Lý Tự Nhiên ở Tư Phòng bị kẻ nào đó tiếp cận,nên tâm thức của Y bị kéo vào ảo cảnh.
Khi Y cảm nhận không khí xung quanh trở nên ấm áp thì mở mắt ra nhìn,cảnh vật đẹp rực rỡ hiện lên.Tâm trạng của Dương Thiên Hạo bình thản lạ thường,Y đang ngồi dưỡng thần nơi phiến đá dưới gốc cây hoa bằng lăng bên cạnh con suối ở sau Hậu Sơn Linh Quang Điện.Phía trước mặt đối diện Y khoảng hai mươi bước chân là một vị đệ tử đang quỳ một gối,cúi đầu,ôm quyền thi lễ.
Dương Thiên Hạo đầu óc trống rỗng,khi thấy vị nam đệ tử này vừa quen vừa lạ,Y nói
-Đứng lên đi!
-Dạ!
Khi vị đệ tử này ngẩng mặt lên thì Dương Thiên Hạo cảm thấy ngạc nhiên
-Là ngươi?
Vị nam đệ tử đó có đôi mắt phượng trong trẻo,ngơ ngác chớp chớp nói
-Dạ là đệ tử Thập Tam ạ, không biết Sư Tôn có gì căn dặn.
Thập Tam trong bộ y phục xanh nhạt ,hoạ tiết chỉ thêu hoa văn mây vờn đặc trưng của đệ tử nội môn Trường Bạch Tiên,tóc búi gọn gàng nửa phần trên buộc dây vải xanh đậm ,nửa phần dưới buông xoã,óng mượt chảy dọc theo đường cơ thể của Hắn ,nhìn rất đẹp mắt.Tuy gương mặt của Thập Tam vẫn đầy bớt chàm che kín nhưng ngũ quan rất sắc sảo,hài hòa.Dương Thiên Hạo nhìn Hắn một lúc
-"Nếu không có những vết chàm đó,Hắn chắc chắn là một mỹ nam."
-Ừm...Ta muốn biết thuật pháp của ngươi tiến bộ đến đâu rồi...đánh thử cho ta xem.
Thập Tam thi lễ một cái rồi bắt đầu thi triển Thuật Pháp triệu kiếm .
-Dạ!
Kiếm bay lên cao tách ra thành mấy chục ảo ảnh bằng linh khí ,kiếm thật bay đến đâu ảo ảnh theo đến đó,theo lệnh của Thập Tam kiếm bay vờn theo mọi hình thức, cuối cùng nhập thành một thanh trường kiếm to lớn như cột đình ,lực công phá cũng mạnh hơn.
Dương Thiên Hạo sợ núi rừng bị hủy hoại nên bảo Thập Tam thủ kiếm.
-Đủ rồi,dừng lại đi!
Thập Tam có chút khó hiểu nhưng cũng nghe theo
-Vâng,Sư Tôn!
Khi Thập Tam thu kiếm về nhập vào tay,thì một vệt sáng màu đỏ không biết từ đâu xộc đến đâm xuyên qua tim của Thập Tam,khiến cho Dương Thiên Hạo kinh ngạc.Tốc độ quá nhanh chỉ trong chớp mắt nên Dương Thiên Hạo không thể nhận ra khí tức,đến khi nghe sựt một tiếng thì Thập Tam đã bị đâm thủng.
-Ư...Sư Tôn...
Hắn ói ra ngụm máu chảy xuống cằm ướt cả ngực áo, mắt lờ đờ,sắp ngã khụy thì Dương Thiên Hạo từng chưởng đánh cản ám khí kia quay lại,đồng thời dịch chuyển đến ôm lấy Thập Tam vào lòng.
-Thập Tam...
Ám khí kia trúng chưởng đã đứng yên,bay lơ lửng cách đó một khoảng,vừa nhìn thấy nó Dương Thiên Hạo đã thốt lên.
-Thiên Huyết!
Một người người xuất hiện với bộ Chiến Bào màu đỏ,áo choàng đen,thủ Thiên Huyết về tay,Hắn cười nửa miệng giọng như chế giễu.
-Đệ tử vì cứu Sư Tôn,cứu chúng sinh mà hi sinh cả linh hồn của mình trói giữ Cuồng Long Hắc Đế chôn xuống Tuyết Đàm Sơn,vậy mà Sư Tôn không đối hoài đến Ta,chưa gì đã vội thu nhận một vị đệ tử thân truyền mới rồi.Người đi trà lạnh,thật đau lòng!
Dương Thiên Hạo con ngươi co rút,nghiến răng,nhìn Hắn giận dữ
-Lý .Tự.Nhiên.Là ngươi!
Hừ ...Ta không phải là kẻ quên sạch ký ức,mà không nhớ ra trận chiến ở Tây Quỷ Thành, Ngươi đã Biến Dị Thần cho nên muốn hủy diệt Tam Giới,chính ngươi đã đánh lén sau lưng Ta ,một kẻ Tà Ma ngoại đạo,khi Sư diệt Tổ như vậy thì có xứng để Ta thương xót không?Hừ... không phí công Ta tìm kiếm, ngươi tự vác thân đến...Hôm nay,tại đây,Dương Thiên Hạo ta sẽ thanh lý Môn Hộ,tiêu diệt tên đệ tử ác độc ngươi.
Lý Tự Nhiên cười điên cuồng vàng vọng khắp núi rừng.
-Ha,ha,ha ...Tà Ma ngoại đạo ư?Thế thì Bổn Toạ không cần phải niệm tình xưa nữa...yaaa...
Hắn quét một đường đao tấn công,Dương Thiên Hạo ôm lấy Thập Tam bay lên cao né tránh,kiếm khí oanh tạc cả một vùng Hậu Sơn tan hoang,chỉ còn lại duy nhất Cây Hoa Bằng Lăng đã được kết giới bảo vệ của Dương Thiên Hạo yểm vào.
Dương Thiên Hạo một tay bế Thập Tam,một tay triệu ra Xích Long Kiếm,hạ chân lên phiến đá dưới gốc cây Bằng Lăng,đáp trả Lý Tự Nhiên một đường kiếm thả ra một con Xích Long hừng hực lửa ,bay nhắm vào Hắn.
-Graooo...
Lý Tự Nhiên cười khẩy,lại phóng Thiên Huyết lên cao
-Hừ,yếu như sên mà muốn tiêu diệt Ta sao?Sư Tôn người xem thường Đệ Tử này quá rồi,Thiên Huyết...Sát!
Thiên Huyết biến hình thành một con Giao Long Đỏ ,Tà khí chướng độc bao phủ toàn thân,móng vuốt,kích thước đều to hơn Xích Long.
Thiên Huyết là Thần Thú Thượng Cổ do Kim Sơn Vũ Thần thu phục rèn luyện, nên sức chiến đấu của nó hơn hẳn Xích Long chỉ là một Rồng Thần tuổi đời non trẻ.
Hai con Thần Long quây quần nhau trên trời chưa quá một khắc thì Xích Long đã bị Thiên Huyết xé toạc,tan xác.Xích Long Kiếm trên tay của Dương Thiên Hạo cũng vỡ nát,phản phệ khí tức khiến cho Y bị đẩy văng vào thân cây hoa bằng lăng.
-Ầm!
-Á...
Tay phải Y cầm kiếm bị thương dập nát,máu bê bết ,tay trái không giữ được Thập Tam đã để rơi Hắn ngã xuống phiến đá khiến cho thương tích của Hắn bị động,ói ra ngụm máu tươi.
-Ư...Sư...Tôn...
Dương Thiên Hạo bị phản phệ quá nặng,Y ngồi tựa lưng vào gốc cây, không thể đứng lên,mỗi lần cố gắng cử động là Y lại phun máu,vì lục phủ ngũ tạng đều đã bị tổn hại.
Lý Tự Nhiên thu lại Thiên Huyết,Hắn cười ngâm ngâm,chậm rãi đi đến phiến đá.Hắn nhìn Thập Tam,tặc lưỡi tỏ vẻ thương xót
-Ái ya...thật tội nghiệp cho Lục Sư Đệ...chưa được xuất Môn đã bị chết thảm rồi...
Hắn lại cười phá lên điên dại ,đi đến gần Dương Thiên Hạo, không do dự đạp một chân lên ngực của Y ,ép chặt Y vào thân cây,chà chà,đạp đạp,hành hạ Y một lúc.
-Sư Tôn, sao không đứng lên đi,đứng lên Thanh Lý Môn Hộ đi...ha ha ha...
-Ư...hừ...súc sinh... ngươi có bản lĩnh thì giết Ta đi...
Lý Tự Nhiên cười sằn sặc nói
-Sư Tôn,tại sao Ta phải giết Người chứ?Ta sẽ giữ mạng của Người lại để từ từ hành hạ,để cho Người tận mắt chứng kiến, những tên đệ tử thân truyền của mình ,từng kẻ từng kẻ chết trước mặt Người...ha ha ha...
Dương Thiên Hạo hoa cả mắt vì đau đớn nhưng hề tỏ ra yếu đuối,mặt của Y vẫn lạnh như tiền,ánh mắt rực lên sự căm phẫn,nghiến răng nghiến lợi nói
-Ngươi dám!
Lý Tự Nhiên đạp một cái thật mạnh vào ngực của Y khiến cho Y phun ra ngụm máu,máu đổ nhuộm ướt cả ngực.Hắn tức tối quát
-Có gì mà không dám, Người nhìn này...
Hắn phẩy tay một cái,tức thì một luồng linh quang bao quanh Thập Tam nhấc bổng lên cao.Dương Thiên Hạo tâm trí bấn loạn,Y cố gắng bò ,trườn đến bên chân của Lý Tự Nhiên,môi run rẩy,đôi mắt đỏ rực hằn lên tia máu đầy câm phẫn.
-Ngươi muốn làm gì?tránh xa Hắn ra...
Lý Tự Nhiên nghiêng non nửa mặt,nở nụ cười hung tợn nhìn Dương Thiên Hạo, rồi Hắn nắm chặt bàn tay lại.
-Nhìn thật kỹ vào,Sư Tôn!
Thập Tam theo chuyển động của các ngón tay đang xiết lại của Lý Tự Nhiên mà cơ thể cũng bị linh quang bao quanh kia xiết chặt,tiếng xương vỡ nát ,giòn tan nghe rõ mồn một.
-Rắccc...
-Ư...Sư...Tôn...
Máu từ thất khiếu của Thập Tam trào ra,cơ thể Hắn như một tấm vải ướt bị vắt khô,nhăn nhúm,nát bấy.
Dương Thiên Hạo bất lực kêu gào,đôi mắt như trợn đứng.
-Đừngggg...
Lý Tự Nhiên cười khẩy một cái phẩy tay,tức thì Thập Tam nổ tung
-Hừ!
-Uỳnh!
Dương Thiên Hạo như chết cứng,trơ mắt nhìn những bụi tàn hồn của Thập Tam bay tứ tung,sau đó biến mất.Đầu óc của Y trống rỗng,tim nhói đau liên tục,cảm giác mất mát dâng trào tâm trí.Đôi mắt phượng,tinh anh trở nên mờ mịch ,có lệ chảy ra nhoè cả tầm nhìn.
Y đã khóc.
Lý Tự Nhiên cười lớn
-Ha ha ha...Sư Tôn... Người khóc à?thật không ngờ, Người lại khóc vì tên phế vật xấu xí đó...Ha ha ha...
Dương Thiên Hạo tâm cản như vỡ nát,máu không ngừng trào ra miệng, trong ánh nhìn mờ ảo, gương mặt của Lý Tự Nhiên hiện ra rất rõ rệt,Hắn đang cười đắc ý,tiếng cười như in sâu vào não bộ của Y,vàng vọng mãi không ngừng.
-Aaaa...im đi ...aaaa...im đi...
-Ha ha ha ha...
-Grrr...yaaa...Lý.Tự.Nhiênnnnn...
-Ầm...
Sự câm hận Lý Tự Nhiên trong người của Dương Thiên Hạo dâng trào tột độ,kích hoạt linh lực lên đỉnh điểm,khiến cho Y đột phá cảnh giới Tiên Hồ ,kéo tâm thức trở về thân thể.
Bên ngoài thân thể của Dương Thiên Hạo giải phóng khí tức,Tiên Khí toả ra xung quanh bán kính năm dặm,rung chuyển cả núi rừng.
Y tỉnh lại.
Cơ thể biến đổi trở thành Hồ Tiên Chín Đuôi,những chiếc đuôi dài trắng muốt ngoe nguẩy theo gió ,trên trán kết Tiên Ký vàng nhũ bạc lấp lánh,tóc của Y bạc trắng,xoã dài bay phấp phới,y phục cũng thay đổi trở thành một bộ bạch y gấm nhũ bạc,nhìn Y như đang phát sáng.Ký ức của Dương Thiên Hạo vẫn chưa hồi phục chỉ có lòng hận thù đối với Lý Tự Nhiên tăng lên,ánh mắt chứa đầy sát khí.
-Lý Tự Nhiên...vẫn chưa chết sao?Đồng Trưởng Lão đã che giấu chuyện gì hả?
Từ trên đỉnh Trường Bạch Sơn cách Linh Quang Điện hơn mười dặm ,vậy mà Dương Thiên Hạo cảm nhận được khí tức mạnh bạo của Lý Hàn Quân.Y kinh ngạc vội dịch chuyển về Tư Phòng
-Khí tức mạnh bạo này...
Cùng lúc đó,Lý Hàn Quân không muốn tiêu hao thêm Thần lực cho nên khi cảm nhận có kẻ phát Tiên Khí ,Hắn dịch chuyển rời khỏi Trường Bạch Tiên,tránh một trận giao tranh.Dương Thiên Hạo lần theo khí tức của Lý Hàn Quân đuổi theo sau,nhưng vì Tu Di chênh lệch quá lớn,nên khi Y nhìn thấy bóng lưng của Hắn thì Hắn cũng bước vào Thời Không Môn biến mất, trước lúc đó Hắn nghiêng mặt nhìn về sau,biết có kẻ theo mình nhưng Hắn không bận tâm,cũng không nhìn rõ mặt người đó.Còn Dương Thiên Hạo chỉ thấy nôn nửa mặt người kia cũng không thể xác định được dung mạo như thế nào,chỉ có cảm giác rất quen thuộc.
-Hắn là ai thế?dịch chuyển quá nhanh,còn sử dụng được Thời Không Môn.
Chợt Y nhớ ra Thập Tam,vội dịch chuyển trở lại Trường Bạch Tiên.
Khi về đến Tư Phòng,Dương Thiên Hạo thấy Thập Tam nằm bình thản trên giường không có bất kỳ tổn hại nào thì trong lòng nhẹ nhõm như buông bỏ được một gánh nặng ngàn cân.
-Không sao rồi.
Y cho Hắn uống Tuyết Lộ,truyền thêm linh lực điều dưỡng cho Hắn,sau đó Y đi tìm Đồng Trưởng Lão.
Nghe tin Dương Thiên Hạo tìm đến Dược Phòng ngồi chờ mình ,thì Đồng Trưởng Lão tâm tình bất an.
-Hắn đến tìm Ta làm gì nữa a ,không phải là vì tên đệ tử thân truyền Lý Tự Nhiên kia chứ hả?
Đồng Trưởng Lão xốc lại tinh thần mỉm cười thân thiện bước vào chính phòng.
-Dương Trưởng Lão.
-Đồng Trưởng Lão.
-Không biết Ngươi đến tìm Ta có chuyện gì quan trọng đây?
-Ta muốn hỏi thêm một lần nữa,Lý Tự Nhiên đã thật sự biến mất rồi sao?
Đồng Trưởng Lão nuốt khan một cái nói
-Thật sự mà,Lý Tự Nhiên tiểu tử đó đã tan biến rồi...bụi tàn hồn đã bị kéo vào Vi Sinh Giới rồi a.
Dương Thiên Hạo nghiêm mặt nói
-Chuyện Hắn tan biến hay không rất là quan trọng,vì Hắn không phải người phàm, ở Ma Vực khi Ta tìm thấy Hắn,Hắn đã Biến Dị Thần.
Đồng Trưởng Lão run rẩy trượt khỏi ghế ngã xuống đất vì kinh hãi.
-Hả?Biến,Biến Dị Dị Thần á?
-Phải...lúc đó Hắn đã tiêu diệt các Hoàng tử dòng tộc Khiêm Lăng để hấp thụ Tu Di,muốn diệt thế.Đã bị Ta phá âm mưu nên Hắn đánh lén sau lưng Ta,khiến Ta bị trọng thương,phải ở lại Ma Vực dưỡng thương suốt năm năm.Ta trở về Trung Nguyên vì nghe tin Lý Tự Nhiên muốn lấy Thiên Huyết,Ta đuổi đến Giới Tuyến U Minh Nhai thì mất dấu Hắn,nên khi nghe Ngươi nói Hắn tan biến ở Dược Phòng,Ta mới hoài nghi không thôi.
Đồng Trưởng Lão run rẩy nhấp ngụm trà nói
-Sau khi Cố Chánh Phương đưa Hắn về đây,quả thật là Hắn vẫn còn sống...Ta đã dùng hết những lĩnh dược quý hiếm để cứu chữa cho Hắn.Nhưng một kẻ bị vỡ Linh Đan,đứt linh hạch,thật sự rất khó chữa trị a,Lý Tự Nhiên khi đó chẳng khác nào một phế nhân thoi thóp chờ chết.Ta nghĩ đến Hoa Dạ Nguyệt thần dược của Ma Vực có thể chữa trị được cho Hắn nên bảo Cố Chánh Phương đi tìm,ai ngờ ở Vi Sơn Trấn xảy ra chuyện,Cố Chánh Phương kéo dài thời gian tìm Hoa Dạ Nguyệt.Trong lúc Ta nấu thuốc thì chớp mắt một cái Lý Tự Nhiên đó đã biến mất không một tăm hơi nào,Ta cho người đi tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy Hắn, sợ Ngươi và Cố Chánh Phương hỏi tội nên Ta nói dối là Lý Tự Nhiên tan biến.
Dương Thiên Hạo đập bàn tức giận quát.
-Chuyện hệ trọng thế này mà Ngươi dám che giấu ư?Có biết đã thả hổ về rừng rồi không,Lý Tự Nhiên là Biến Dị Thần có khả năng tiếp hồi phục như bọn Hoàng Gia Ma Tộc,thời gian tịnh dưỡng càng dài Hắn càng có cơ hội nối lại linh hạch,kết Linh Đan . Hừ!
-Ta,ta, ta...sao biết được tên đệ tử này của ngươi đáng sợ như vậy chứ...
Lúc này Bảo Liên cũng tìm đến Dược Phòng tham quan và "mượn" vài lọ đan dược.Nghe tiếng Dương Thiên Hạo quát tháo,Y cũng đến xem náo nhiệt
-Có chuyện gì thế?
Đồng Trưởng Lão vội đứng lên thi lễ
-Bảo Liên Chân Nhân.
-Ậy , ngươi không cần đa lễ như vậy.
-"Nếu biết Ta mượn tạm mấy lọ linh dược thượng phẩm, không biết thái độ của Hắn có bình tĩnh như thế không nhỉ."
Dương Thiên Hạo liếc xéo Bảo Liên nói
-Trời chưa sáng, ngươi muốn khởi hành rồi à?hay đến trộm linh dược?
Bảo Liên chột dạ nói
-Ngươi, ngươi cái tên tiểu tử nhà ngươi...Ta có thù với ngươi sao hả?cứ gặp nhau là vu oan Ta trộm cắp a.
-Hừ ,thế đêm muộn thế này lại sắp đến giờ giới nghiêm, Ngươi chạy đến đây làm gì?
-Ta chẳng qua muốn đến xin Đồng Trưởng Lão vài lọ kim sáng dược phòng thân khi đi đường thôi,đến miệng của Ngươi thì chẳng có gì tốt đẹp a.
-Hừ...
Bảo Liên nói tiếp
-Khi nãy Ta nghe loáng thoáng các ngươi nói về tên tiểu tử Lý Tự Nhiên a...Hắn sao hả?
Đồng Trưởng Lão nói
-Chân Nhân rất có thể kẻ Biến Dị Thần đứng sau mấy chuyện đồ thành,thu Huyết Linh là tên phản đồ Lý Tự Nhiên.
Bảo Liên không có chút kinh ngạc nào ,khịt mũi gật gù.
-Ừ...Hắn có thể Biến Dị Thần,nhưng đồ thành,thu Huyết Linh thì chưa chắc là Hắn.
Dương Thiên Hạo vẻ mặt nghi ngờ nói
-Sao ngươi dám khẳng định như thế, ngươi và tên phản nghịch đó có quan hệ gì?
Bảo Liên nhếch mép lên nhìn Dương Thiên Hạo một cái nói
-Ta tại sao phải nói cho ngươi biết,Ta đã tìm ra kẻ đồng phạm giúp tên Bí Ẩn muốn Biến Dị Thần kia rồi.Từ đó suy ra Kẻ muốn Diệt Thế không phải là Lý Tự Nhiên.
-Xem ra Ngươi đã che giấu rất nhiều chuyện về Lý Tự Nhiên hả?Quần hùng ở Trung Nguyên đều đặt niềm tin vào Ngươi,mà bản thân Ngươi lại đầy rẫy những khuất tất cả thật đáng nghi.
Bảo Liên mở quạt ra phe phẩy nói
-Quá khen!
-Ngươi!
Đồng Trưởng Lão thấy tình hình không ổn nói
-Hai vị xin đừng cãi nhau nữa,Dương Trưởng Lão,Bảo Liên Chân Nhân là một Tiên Nhân đắc đạo đã vì Nhân Giới từ bỏ phi thăng đấu nhau với Dị Thần Diệt Thế để bảo vệ Tam Giới,sao có thể mang lòng gian trá.Bảo Liên Chân Nhân ,Dương Trưởng Lão vì tên đệ tử phản nghịch đó đã hao tâm tổn trí suốt sáu năm ,muốn nhanh tìm ra Kẻ Gian Tà nên có thái độ nóng nảy, xin người niệm tình Y có lòng chính nghĩa đừng trách những lời mạo phạm của Y.
Bảo Liên cười nhạt nói
-Muốn biết về Lý Tự Nhiên thì theo Ta.
Y dịch chuyển rời đi,Dương Thiên Hạo cũng theo sau.
-Hừ,sao không nói ngay tại đây, Lão Quái Dị!
Khi thấy cả hai đã rời đi Đồng Trưởng Lão thở phào nhẹ nhõm,đi vào phòng trong,mở mật thất cất giữ đan dược quý hiếm.
-Phì...cuối cùng hai người kỳ quái này cũng rời đi, không làm tổn hại Dược Phòng của Ta.Hi hi đem cất giữ lọ Thiên Sơn Tuyết Liên đan này vào kho mới được...
Khi mở cửa mật thất thì Đồng Trưởng Lão kinh hãi hét lớn
-Aaaa...đan dược quý hiếm của Ta...hu hu...mất sạch rồi...hu hu hu...
Bảo Liên dẫn Dương Thiên Hạo đến khu vực của Thần Võ Sinh Cả,vì nơi đây tuyệt đối an toàn.
Dương Thiên Hạo khó chịu nói
-Lão Quái ngươi dẫn ta đến đây làm gì?
-Hừ ...nơi này có Thần Khí của Sinh Ca bao bọc , không sợ những kẻ hiếu kỳ làm phiền.
-Giả thần giả quỷ, nói mau,Lý Tự Nhiên hiện giờ đang ở đâu,ngươi và Hắn có liên hệ gì?
-Trước đây Ta bị Huyết Chú của Hắn khống chế ,ép buộc phải vào Hoàng Lăng Ma Tộc tìm một vài thứ,nhưng vô tình phát hiện ra truyền nhân của Dị Thần Diệt Thế cũng đến đây.Sau khi Hắn và tên đó đánh nhau đến trầy da tróc vẩy thì tên kia cũng bỏ chạy,bản thân của Hắn trọng thương.Trong lúc còn tỉnh táo,Hắn đã truyền tống đưa Ta rời khỏi Hoàng Lăng.Trên đường về Trung Nguyên báo tin cho các Đại Phái chuẩn bị kết giới phòng chống Dị Thần tấn công thì Ta gặp phải Tước Tích Quỷ Vương,bị Hắn đánh trọng thương mất hết ký ức, trở thành một tên thư sinh sống tại Vi Sơn Trấn.Không hiểu cơ duyên kỳ ngộ gì mà sau sáu năm Ta gặp phải một tên Trâu Đen xấu xí,cõng theo Lý Tự Nhiên đến Vi Sơn Trấn.Mặc dù Tu Di của Hắn rất cao,nhưng chưa đủ để điều khiển Thiết Nhất Huyền từ xa bày Trận Pháp Càn Khôn Liệt Hoả.Càng không thể tiếp xúc với Bàng Tông Chủ mà hạ Ma Chú Thượng Cổ được.Nên Ta chắc chắn rằng Kẻ Biến Dị Thần không phải là Lý Tự Nhiên.
Dương Thiên Hạo chao mày nói
-Ngươi đã biết manh mối nào rồi à?là tên Trâu Đen đi cùng Lý Tự Nhiên sao?
-Không phải,tên Trâu Đen kia bị Chú Thuật Nhục Thể Hình Nhân khống chế ở Yến Thành đã bị bốn vị Đại Sư của Vô Ưu Tự giết chết rồi .Ta không biết kẻ Biến Dị Thần là ai ,nhưng ta có manh mối từ một người.
-Là ai?
-Nhậm Nhã!
Đăng bởi | DyLan13 |
Thời gian |