Khẩu súng bắn nước bị lãng quên
Nhóm dịch: Fulybook
Trên thực tế, Triệu Ngọc ở thế giới này căn bản không biết lái xe, đến bằng lái cũng không có.
Nhưng mà tên lưu manh Triệu Ngọc ở thế giới trước lại thường xuyên bị bắt đến cục cảnh sát vì đua xe trái phép. Tuy loại xe hắn chạy không được xếp vào hạng nhất, nhưng các đối thủ đều vô cùng dè chừng hắn, bởi vì Triệu Ngọc lái xe cũng như đánh nhau, đều vô cùng liều mạng.
Giờ khắc này, Triệu Ngọc đang lái xe cảnh sát, còi cảnh sát oang oang vang lên, cảnh sát giao thông nào dám động đến hắn? Hắn gần như đạp hết chân ga, giống như đang bay trên đường.
Dọc đường vượt qua rất nhiều xe, lờ đi tất cả đèn giao thông, thậm chí còn suýt đâm vào xe khác trên đường, làm tài xế mấy xe đó tức giận chửi thề mấy câu.
Sở dĩ Triệu Ngọc lái xe bạc mạng như vậy thực ra là do có chuyện gấp. Mã Gia Trận là một khu nghĩa trang nổi tiếng ở Tần Sơn, mộ của ba Thiệu Lộ Lộ nằm tại đây. Hắn ta chính là đang vội vàng đi cứu người đấy!
Tuy Triệu Ngọc chỉ mất 10 phút để lái tới Mã Gia Trận, nhưng khu nghĩa trang này rất lớn, hắn căn bản không biết mộ của ba Thiệu Lộ Lộ nằm ở đâu. Bản đồ của Baidu lại không thể chỉ ra phần mộ của từng người, cho nên Triệu Ngọc chỉ có thể lần lượt tìm kiếm.
Bây giờ đang là cuối tháng tư, bên trong nghĩa trang đã mọc lên rất nhiều cỏ dại, tầm mắt bị hẹp lại, càng khó cho Triệu Ngọc đi tìm. Xe của hắn cũng không cách nào lái được vào nghĩa trang, chỉ có thể lái quanh con đường đất ở bên ngoài.
Ai ngờ, đúng lúc này, cao thủ tìm người cuối cùng cũng có đất dụng võ, Trương Cảnh Phong rốt cuộc cũng tra ra vị trí của Thiệu Lộ Lộ, nhanh chóng gọi điện cho Triệu Ngọc.
Vốn dĩ, Trương Cảnh Phong muốn nhắn vị trí cho Triệu Ngọc, nhưng điện thoại của Triệu Ngọc không có mạng, hắn chỉ có thể gọi điện thoại đọc lại vị trí để Triệu Ngọc dựa vào máy chỉ đường của xe cảnh sát mà tìm đến đó.
Nhập xong xuôi tọa độ rồi, mắt Triệu Ngọc sáng lên, hắn đoán không sai chút nào, Thiệu Lộ Lộ quả nhiên là đang ở trong Mã Gia Trận.
Nếu như Thiệu Lộ Lộ ở gần đây, thì rất có thể Lý Đan cũng ở đây.
Triệu Ngọc nhanh chóng dựa vào tọa độ đi tìm, nhưng xe lại không thể đi vào khu mộ bên trong, không thể lái tiếp được nữa. Triệu Ngọc chỉ có thể nhớ vị trí, sau đó ra khỏi xe, đi vào trong tìm.
Bây giờ tuy đã gần tháng năm, nhưng bên trong nghĩa trang vẫn đầy sự lạnh lẽo, ẩm thấp. Tết thanh minh đã qua hơn hai tuần, bên trong bãi tha ma không còn dấu người, rải rác trên đất là những mảnh tiền giấy chưa cháy hết cùng với những mảnh vỡ của pháo.
Sau khi Triệu Ngọc chui qua một phần mộ đầy cỏ rậm, lúc ngẩng đầu lên liền thấy có một chiếc taxi màu xanh lam.
Ôi?
Làm thế nào lại còn có chiếc xe ở đây?
Triệu Ngọc vội vàng chạy tới, lúc này mới phát hiện, chiếc xe dừng bên lề đường, tài xế còn đang vừa hút thuốc vừa nghe băng thu âm nữa!
Còn có tài xế?
Triệu Ngọc yên lặng tính toán một hồi, nơi này rất gần vị trí của Thiệu Lộ Lộ, lẽ nào, chiếc xe này...
“Này!” Triệu Ngọc vọt tới đầu xe, lôi thẻ cảnh sát ra hỏi, “Tôi là cảnh sát, nói mau, anh làm gì ở đây?”
Đột nhiên có một người sống chạy ra giữa nghĩa trang, còn nói năng thô bạo như vậy, lập tức dọa tài xế kia sợ hết hồn, mặt tái mét, điếu thuốc chút nữa thì đốt phỏng tay.
Mãi đến khi thấy Triệu Ngọc lôi thẻ cảnh sát ra mới lắp bắp đáp: “Tôi... Tôi đưa người ta tới đây! Không làm gì hết!”
“Từ sân bay đến phải không?”Triệu Ngọc vội hỏi, “Là một người phụ nữ?”
“Sao anh biết?” Tài xế kinh ngạc, nhanh chóng tắt máy thu âm đi, “Là một bà chị trông rất sành điệu! Nói là từ nước ngoài về đây!”
“A?” Triệu Ngọc cả kinh, gần như là gầm lên truy hỏi, “Người đâu? Đi đâu rồi?”
“Bên kia đấy!” Tài xế không biết có chuyện gì, vội vàng chỉ tay.
"Đã đi bao lâu rồi?" Triệu Ngọc quát hỏi.
“Cũng mấy phút thôi?” Tài xế choáng váng trả lời, “Anh là cảnh sát sao? Có chuyện gì vậy?”
Triệu Ngọc không còn lòng dạ nào phí lời với anh ta.
Vội vàng chạy theo hướng tài xế vừa chỉ.
Mấy phút!
Mấy phút!
Không biết đã mấy phút rồi, còn kịp không đây?
Triệu Ngọc chạy như bay, vừa chạy vừa quan sát xung quanh. Bỗng nhiên xuyên qua vô số khe hở giữa những hàng cỏ, hắn nhìn thấy một chỗ có có màu sắc khác với xung quanh.
Màu xanh lục?
Sao lại xuất hiện màu xanh lục ở đây nhỉ?
Hơn nữa, còn không ngừng động đậy.
Để loại bỏ các chướng ngại ra khỏi tầm mắt, Triệu Ngọc nhảy lên một nấm mồ khá cao, cuối cùng mới nhìn thấy tất cả những gì đang phát sinh ở phía xa!
Vừa nhìn thấy liền biến sắc!
Trời ơi!
Con bà nó!
Nhưng chỗ đó cách chỗ Triệu Ngọc những 20 km, một phụ nữ mặc áo khoác dài bó sát người đang ngồi mân mê cái gì đó trước ngôi mộ.
Trên đầu của cô ta lại đội mũ phẫu thuật của bác sĩ giải phẫu! Cái mũ màu xanh lục, màu xanh lục mà Triệu Ngọc vừa thấy hóa ra là từ cái mũ này.
Nhìn xuống chút nữa, thì thấy trên mặt đất có một người phụ nữ mặc đồ màu trắng, chân đi giày cao gót đang nằm.
Người phụ nữ đội mũ phẫu thuật hình như đã hoàn thành cái gì đó, cô ta vén cao tay áo của người phụ nữ đang nằm ngửa ra, kê lên một cái thớt!
Sau đó, Triệu Ngọc nhìn thấy cô ta giơ một cái rìu lên thật cao!
A!?
Triệu Ngọc kinh hãi, vội vàng nhảy dựng lên hét lớn một tiếng:
"Này! Dừng tay!!!"
Triệu Ngọc dùng hết sức hét lên, tiếng vang như sấm, truyền tới tai người phụ nữ đang đội mũ phẫu thuật kia, cô ta không hề run sợ chút nào, vội ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Ngọc, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng!
Triệu Ngọc vừa gào thét điên cuồng vừa phi như bay đến chỗ đó.
“Con bà nó! Có thể bắt được cô rồi!”
Người phụ nữ đội mũ phẫu thuật thấy Triệu Ngọc chạy đến, theo bản năng thả hung khí xuống bỏ chạy!
“Này! Đừng chạy! Đừng chạy!” Triệu Ngọc vừa điên cuồng đuổi theo vừa gào lên, “Cô chạy không thoát đâu! Cô đã bị bao vậy rồi! Cô chạy được đi đâu?”
Lúc Triệu Ngọc chạy qua phần mộ, nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc thời thượng, đầy vẻ trí thức đang nằm trên mặt đất, cô ta đã hoàn toàn hôn mê, nằm bất động.
Không cần nói, người này chắc chắn là Thiệu Lộ Lộ mới về nước! Nếu đã như vậy, kẻ vừa chạy đi kia không còn nghi ngờ gì nữa chính là hung thủ của vụ án chặt tay —— Lý Đan!
Lý Đan!
Triệu Ngọc nhanh chóng thả Thiệu Lộ Lộ xuống, tiếp tục truy đuổi Lý Đan!
Lúc này, Lý Đan chạy ngược lại với hướng của chiếc taxi, ở đó có một con đường nhỏ dẫn thẳng ra đường lớn.
“Hừ! Cô chạy không thoát đâu!” Sau khi Triệu Ngọc nắm rõ địa hình đã tự tin lên rất nhiều. Đối với việc đuổi bắt người mà nói, hắn rất tự tin.
Lý Đan à!
Tôi xem cô định chạy đi đâu?
Triệu Ngọc chạy từng bước dài, tốc độ của hắn rất nhanh, mắt nhìn theo Lý Đan.
Nhưng mà điều làm Triệu Ngọc bất ngờ là, lúc Lý Đan chạy đến rìa nghĩa trang đột nhiên lại dừng lại không chạy nữa!
Ô?
Triệu Ngọc sửng sốt, sao lại không chạy nữa rồi? Chẳng lẽ cô ta biết mình không thể nào thoát, đây là muốn đầu hàng sao?
Lúc ấy, Triệu Ngọc chỉ muốn nhanh bắt được cô ta, chân không hề dừng lại, trong chớp mắt đã chạy đến chỗ Lý Đan. Nhưng mà hắn không ngờ, không biết từ lúc nào trong tay Lý Đan lại có một khẩu súng nước.
Khẩu súng nước này Triệu Ngọc từng xem qua trong tài liệu về Lý Đan, nhưng vì lúc đó khá vội vàng nên hắn không để ý lắm, cũng không biết là để làm gì.
Kết quả, ngay lúc Triệu Ngọc còn chưa kịp cảm thấy tò mò, nòng súng bắn nước đã bắn ra một cây kim.
Khoảng cách quá gần, Triệu Ngọc căn bản là không kịp né, kim cắm vào bả vai hắn, chất lỏng bên trong nhanh chóng truyền vào cơ thể hắn!
Ui chao, mẹ nó.
Con bà nó, lại trúng kế!
Triệu Ngọc trợn mắt lên nhìn Lý Đan cách đó mấy mét, chợt cảm thấy tay chân bủn rủn, trời đất quay cuồng.
Tầm mắt hắn bắt đầu mơ hồ, hắn thấy Lý Đan chạy về phía đường cái. Sau đó có tiếng còi cảnh sát vang lên mãnh liệt, hẳn là các điều tra viên đã kịp chạy tới ứng cứu.
Đến nhanh thật đấy!
Triệu Ngọc mắng một câu, lúc này mới thấy mí mắt nặng trĩu, chỉ qua vẻn vẹn vài giây, hắn đã nhanh chóng ngã xuống, bất tỉnh nhân sự...
Đăng bởi | Fuly |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 58 |