Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về

Tiểu thuyết gốc · 4315 chữ

“Ting, nhiệm vụ hoàn thành thành, ký chủ được thưởng 500 điểm kinh nghiệm, hai viên cực phẩm linh thạch, một lần triệu hồi thú sủng tùy chọn”.

“Ting, nhiệm vụ tiêu diệt ma tộc hoàn thành, ký chủ được thưởng: tăng hai lever, một lần triệu hồi pháp sư, một lần rút thăm vật phẩm trung cấp”.

“Ting, nhiệm vụ uy chấn ma tộc hoàn thành, ký chủ được thưởng mười viên cực phẩm linh thạch, thăng mười lever, một viên trung phẩm tẩy tủy đan, một Chân Băng huyền cung”.

Đang ngồi nghỉ ngơi cách lối vào kết giới tinh linh tộc không xa thì trong đầu Dạ Nguyên vang lên hàng loạt tiếng thông báo của hệ thống.

Nhẹ nhàng thở phào một tiếng, cuối cùng thì nhiệm vụ cũng hoàn thành. Mở bảng thông tin bản thân ra xem:

Ký chủ: Nguyễn Thiên Khanh

Tuổi : 23

Cấp độ: 30

Chức nghiệp: không

Đồng hành: Dimaria

Pháp thuật: Thiên sát long thuật, vòng cung thời gian, hỏa thuật sơ cấp, thủy thuật sơ cấp.

Vật Phẩm : Áo choàng chuột lửa, Thiên sinh nha, Yêu Linh tháp, cầu pokemon, Thánh Quang chiếu, Lục Tinh huyễn, Vạn giới thi tập, Tinh Nguyệt cổ cầm, Tinh Nguyệt phổ, mảnh ngọc tứ hồn, chân băng huyền cung.

Thú sủng:Yêu Liệt hổ

Danh hiệu: Không.

Cảnh giới : Pháp hoàng nhị tầng.

Xem thông tin bản thân xong, hai mắt hắn sáng ngời, không ngờ nhiệm vụ phụ cuối lại có thể thăng tận mười cấp. Lần này đi đánh lén Hắc ma thiếu chủ là một quyết định vô cùng sáng suốt. Chẳng những thu được lợi ích khổng lồ từ hắn, ngoài ra hắn còn có thể hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng thì tảng đá trong lòng đã có thể buông xuống, chẳng những vậy còn may mắn được một viên tẩy tủy đan trung phẩm nữa, đúng là bất ngờ mà.

Bây giờ hắn biết rất rõ tác dụng của viên Tẩy tủy đan này, tuy nó không giúp cảnh giới tăng lên, nhưng có thể cải tạo tư chất, giúp việc hắn tu luyện và lĩnh ngộ pháp thuật nhanh hơn rất nhiều.

Cất viên tẩy tủy đan vào không gian, đợi về Tinh linh tộc dùng sau, tiếp theo hắn lấy Chân Băng cung ra xem.

Hắn cũng biết sơ về cây cung này, đây là một bảo vật của Avarosa, sau này được Ashe tìm thấy, cô ấy đã dùng cây cung này tiêu diệt kẻ thù để trả thù cho mẹ của mình, đồng thời cũng dùng quyền năng nhận được từ chiếc cung này thống nhất các bộ tộc tại Freljord tạo nên một thế lực hùng mạnh.

Đây là một cây cung được hoàn toàn tạo thành từ băng, cầm trong tay hắn có thể cảm nhận được sức mạnh băng giá từ cây cung truyền sang, lan tỏa khắp bản thân, tựa như hắn và chiếc cung là một thể vậy. Vật này rất thuận lợi để tập kích kẻ địch từ xa.

Sau khi cất Chân Băng cung vào không gian, hắn mơi thắc mắc hỏi hệ thống : “hệ thống, lần này ta lên hẳn 15 cấp, tại sao chỉ từ pháp vương cửu tầng đỉnh phong lên có nhị tầng pháp hoàng vậy?”

Nghe hắn hỏi, hệ thống liếc mắt khinh bỉ nói: “Ký chủ có thể lên được hai tầng , xem như là may mắn rồi, ký chủ phải biết, thường nhân muốn từ Pháp vương đột phá pháp hoàng là một việc vô cùng khó khăn. Có người thậm chí cả đời cũng không thể đột phá được. Nên từ pháp vương lên pháp hoàng ký chủ cần kinh nghiệm tương đương lên năm lever mới có thể đột phá, từ pháp hoàng trở đi, ký chủ cần kinh nghiệm càng nhiều hơn để thăng cấp, cho nên ký chủ cần phải cố gắng làm nhiệm vụ để có thể mau chóng lớn mạnh”.

Nghe hệ thống nói hắn cũng hiểu, cấp càng cao thì kinh nghiệm cần để thăng cấp càng lớn. Nói vậy hắn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Lúc này hắn có một lần rút thưởng thú sủng tùy chọn mà hệ thống vừa thưởng, một lần rút thăm vật phẩm trung cấp, cộng với ba lần khi lên từ cấp 15 đến 30 nữa là bốn lần, một lần triệu hồi pháp sư. Hắn đang phân vân không biết có nên rút thưởng bây giờ hay không. Tuy nhiên hiện tại hắn gạt việc này sang, trước tiên về Tinh linh tộc rồi tính sau. Ngước nhìn về phía May đang ngồi, hắn định lại gọi nàng bắt đầu trở về với hắn.

Thấy Dạ Nguyên đi về phía mình, May im lặng ngẩng đầu nhìn, đợi khi hắn đến trước mặt thì nàng không nói, chỉ lạnh lùng chìa bàn tay xinh đẹp ra.

Ngạc nhiên nhìn hành động của nàng, hắn không biết ý của nàng là gì?

Một suy nghĩ thoáng qua làm hắn giật mình, chẳng lẽ nàng ấy muốn nắm tay mình, cùng nhau dắt tay vui vẻ trở về tinh linh tộc ? Chỉ mới nghĩ tới đó thôi đã làm tim hắn đập thình thịch.

Đang định đưa tay nắm lấy bàn tay nàng, thì chợt nghe nàng ta nói : “Đưa đây”

Câu nói của nàng làm hắn tỉnh ngộ, thì ra nàng không phải muốn nắm tay mình, mà cần một vật gì đó, may mà vừa rồi chưa nắm tay nàng, nếu không… mới nghĩ đến đó mà mồ hôi hắn chảy ròng ròng.

Nhìn nàng bằng ánh mắt ngạc nhiên, hắn hơi hoang mang hỏi : “Nàng cần ta đưa thứ gì?”

May nhìn thẳng vào mắt hắn sau đó nói : “Đưa tất cả những vật mà ngươi vừa lấy của tên kia cho ta”.

Nghe nàng nói vật cần lấy, hắn liền muốn phun ra một ngụm máu, trong lòng thầm gào thét “trời ạ, đó là thứ mà ta cực khổ dụ dỗ, trấn áp , lừa gạt từ tên Hắc ma thiếu chủ kia, nếu cô muốn chia thì cũng được đi, đằng này lại muốn lấy hết, thiên lý ở đâu, công đạo ở đâu?”.

Hắn không trả lời, mà nhìn nàng bằng ánh mắt u oán nhưng đầy kiên quyết, tựa ý như là : “những vật đó là ta vất vả có được, không thể đưa cho nàng, có chết cũng không đưa”.

Thấy hắn im lặng không nói, May lạnh lùng hỏi : “Ngươi thật không muốn đưa cho ta?”

Nghe nàng hỏi da đầu hắn thầm run lên một cái, tuy nhiên bên ngoài vẫn tỏ ra kiên quyết nói : “Đó là những vật phẩm ta cực khổ có được, dựa vào đâu mà nàng đòi hết, có chết cũng không đưa”.

Nghe hắn nói, May không hề tỏ ra tức giận, mà chỉ nở một nụ cười rạng rỡ.

Khi thấy nụ cười này của nàng , làm tim hắn nhảy lên một cái.

“Khụ” khó nhọc phun ra một ngụm máu bầm, hắn uất ức nhìn nàng, trong mắt mang đầy căm tức.

May không thèm để ý ánh mắt của hắn, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi : “Ngươi có đưa không?”.

“Có chết cũng không đưa” hắn kiên quyết ưỡn ngực nói.

May lại nhẹ nhàng nở một nụ cười…

Từ từ bò dậy, tóc tai rối bời, hai mắt hắn muốn nổ đom đóm, trong lòng chửi mắng May không biết bao nhiêu lần, bà tám này, đánh đâu không đánh, lại đánh vào đôi mắt vốn đã thâm quầng như gấu trúc của hắn. Đáng hận ở chỗ là hắn không có cách chạy trốn, cũng như không thể chống trả trước đòn tấn công của nàng. May là hậu duệ của thần thời gian, nắm giữ pháp thuật ngưng đọng thời gian, trong thế giới ngưng đọng này chỉ có duy nhất nàng ấy là chủ nhân, tất cả những người khác đều là trò chơi của nàng . Trừ phi cũng có người nắm giữ năng lực thao túng thời gian, hoặc đạt cảnh giới Pháp thánh, nắm giữ lĩnh vực trong tay mới có thể thoát khỏi sự kiềm chế đó.

Tuy hắn có học được ma pháp Vòng cung thời gian của Ultear, nhưng không thể thoát khỏi sự thao túng của nàng.

Phải biết, trong Fairy tail, lúc cả ba người Wendy, Shelia và Ultear cùng hợp sức mà vẫn không thể đánh lại Dimaria. Nàng ấy chẳng những nắm giữ năng lực thao túng thời gian, mà còn sở hữu năng lực chiếm hữu, át chủ bài của nàng là triệu hồi nữ thần thời gian hợp thể với nàng để chiến đấu. Trong trận chiến đó, Ultear phải dùng hết ma lực còn lại của mình, sử dụng bí thuật Giải phóng tam nguyên, giải phóng sực mạnh cực đại có thể đạt được trong tương lai của Diệt thần sư Shelia mới có thể đánh bại nàng. Tuy nhiên sau trận chiến đó Shelia cả đời không thể sử dụng pháp thuật được nữa, đó là cái giá phải trả cho việc sử dụng bí thuật này.

Nhìn hắn bò dậy, May nhẹ nhàng chìa tay ra hỏi : “Ngươi có đưa hay không?”

“Ta… đưa”, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng nói. Trong lòng mang vô tận uất ức, bao nhiêu công sức của hắn, cuối cùng chiến lợi phẩm lại rơi cả vào tay nàng.

Hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện đem túi trữ vật đưa vào tay nàng, sau đó hắn quay mặt đi, mắt không thấy, tai sẽ không phiền, không nhìn túi trữ vật nữa để tránh đau lòng.

Nhận túi trữ vật từ tay hắn, nàng nở nụ cười vô cùng rạng rỡ. Lúc này nàng xinh đẹp tựa như Lạc thần trong truyền thuyết vậy. Tuy nhiên đối với hắn, nụ cười của nàng chẳng khác nào ác ma. Trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó, hắn mạnh hơn nàng sẽ đem nàng bắt ở bên người, mỗi ngày đem ra tét mông vài chục cái cho đã tức, nhưng rất tiếc đó chỉ là mơ ước mà thôi.

Từ túi trữ vật May lấy ra một viên dạ minh châu to lớn, sau đó cất túi đi. Đem viên dạ minh châu đến trước mặt hắn nói: “Ta không phải là người không biết lý lẽ, lần này là ta và ngươi cùng hợp tác vơ vét của tên kia, bây giờ chiến lợi phẩm chia đều, đây là phần của ngươi”.

Nghe nàng nói mà hắn tức muốn hộc máu, thà nàng không đưa ra thứ gì hắn còn đỡ tức hơn, đồ vật rõ ràng nhiều như vậy, nàng chiếm hết, chỉ đưa hắn một viên dạ minh châu duy nhất, phải biết thứ này trong túi có tới ba trăm viên đó. Chẳng những vậy mà nàng còn nói là chia đểu, chia đều kiểu gì vậy? Thiên lý ở đâu? đúng là không nói lý lẽ mà.

Thấy hắn im lặng không nói, khóe miệng từ từ tạo thành một đường cong, nàng hỏi : “Ngươi có ý kiến với ta? Không muốn nhận?”

“Ta …nhận”. Hừ, anh hùng không chấp thiệt thòi trước mắt, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hãy đợi đấy.

Tự an ủi mình như vậy, hắn đem viên dạ minh châu cất đi. Sau đó khó nhọc đi về phía bờ suối để rữa mặt.

May nở nụ cười vui vẻ đi theo phía sau hắn.

Sau khi đến bên dòng suối, hắn không thèm quan tâm nàng, trực tiếp cởi hết quần áo chỉ chừa duy nhất một chiếc khố, nhảy xuống.

May không nói, chỉ im lặng, lạnh lùng nhìn hắn.

Vốn mang theo một bụng ấm ức, đến dòng suối hắn muốn trước mặt nàng cởi hết quần áo để làm nàng một phen xấu hổ cho đỡ tức. Tuy nhiên trái với suy nghĩ của hắn , May chẳng những không xấu hổ như những cô gái bình thường, mà còn thản nhiên đứng nhìn hắn tắm rửa.

Thấy ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng của nàng, làm tim hắn giật thót một cái. Trong lòng thầm khóc không ra nước mắt. Lúc nãy do tức giận để máu dồn lên não nên không suy nghĩ, May được mệnh danh là công chúa chiến tranh, là nữ thần trên chiến trường, đối với nàng việc giết chóc địch nhân cũng không là gì cả, nói gì đến chuyện một nam nhân đi tắm. Là do hắn quá ấu trĩ, không dùng đầu óc mới dùng cách này chọc tức nàng.

Sau khi suy nghĩ thông suốt thì một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn.

Từ từ bò lên bờ, lấy trong không gian một bộ y phục mặc vào, khoác chiếc áo choàng chuột lửa lên, sau đó không đợi nàng nói, hắn liền mở miệng thanh minh : “Lúc trước chiến đấu trên người dính nhiều bụi đất, nên khi thấy dòng suối ta mới hưng phấn nhảy xuống tắm rửa như vậy mà không để ý đến nàng, mong nàng đừng trách, lần sau ta sẽ chú ý hơn”.

Nghe hắn nói, May nở nụ cười, lạnh lùng hỏi : “Chủ ý của ngươi là thật sự muốn tắm rửa, chứ không phải cố tình muốn chọc giận ta?”.

Nàng tuy là một người ưa thích bạo lực, thích chiến đấu, nhưng không phải loại không có đầu óc, mà ngược lại, nàng là một người cực kỳ thông minh. Lúc hắn cởi đồ nhảy xuống suối trước mặt nàng là nàng đã hiểu dụng ý của hắn rồi.

Giật thót mình một cái, hắn vội vàng cười lấy lòng, nhìn nàng nói : “Không có, tuyệt đối không có chuyện như vậy, nàng là nữ thần trong lòng ta, sao ta có thể chọc giận nàng được, hiểu lầm,chỉ là hiểu lầm mà thôi”.

May nhìn hắn tựa như cười mà không cười hỏi : “Là ta hiểu lầm?”

“Đúng vậy, nàng hiểu lầm mà thôi” hắn cười giã lã nói.

“Được, vậy xem như chỉ là ta hiểu lẩm mà thôi” May nói.

Nghe May nói như vậy hắn thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ sau này tuyệt đối không thể có những hành động ngu ngốc như vừa rồi trước mặt nàng.

Tuy nhiên, không đợi hắn nghĩ xong thì May lại nói tiếp .

“Nhưng mà lúc này ta lại muốn đánh người, không liên quan đến việc có hiểu lầm hay không”.

“Phốc” hắn sùi bọt mép, ngã ngồi dưới đất, nước mắt lưng tròng ngước mặt nhìn trời. Đã nói đến vậy rồi mà nàng vẫn không buông tha hắn.

Nhìn tên kia đang chật vật bò từ mặt đất đứng dậy, May lạnh lùng nói : “Lần sau nếu ngươi còn dùng những hành động ngu ngốc như vậy để chọc giận ta, thì đừng trách ta ra tay độc ác”.

Hắn không còn hơi sức trả lời, chỉ nhìn nàng gật đầu như gà mổ thóc.

Sau khi ngồi nghỉ ngơi , chữa trị ngoại thương cho bản thân, hắn triệu hồi Yêu liệt hổ ra ngoài, định để nó chở hắn đến chỗ mở kết giới của Tinh linh tộc. Nhưng lúc định nhảy lên người nó ngồi thì thấy một thân ảnh bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống cưỡi trên thân của Yêu Liệt hổ trước.

Nhìn May đang ung dung ngồi trên lưng của Yêu liệt hổ mà hắn tức muốn hộc máu, đây rõ ràng là thú sủng của hắn, vậy mà nàng ta thản nhiên nhảy lên ngồi tựa như là thú cưng của nàng nuôi vậy. Hắn rất muốn đến trước mặt nàng chất vấn : “Nàng có đúng thật là con gái không vậy? Sao không thấy một chút nữ tính nào hết? Còn nữa, nàng có biết cái gì là tự trọng, lễ phép không? Trước khi dùng vật gì của người khác phải hỏi một tiếng chứ”. Tuy nhiên những lời này có giết hắn thì hắn cũng không dám hỏi nàng. Đồng thời trong lòng than thở không thôi, “không biết lần này là triệu hồi pháp sư để giúp đỡ mình hay là triệu hồi bà nội đến nữa? Haiz, đúng là hồng nhan bạc phận mà, làm nữ nhi đã khó, làm thân nam nhi lưu lạc giữa dị giới còn khó hơn”.

Đáng căm hận hơn nữa là con cọp kia, thấy nàng là người lạ cưỡi trên lưng, chẳng những không phản đối, tỏ ra uy nghiêm của hổ vương, lấy lại chút thể diện cho hắn, mà còn ve vẩy đuôi, quay lại dùng đầu cọ cọ vào chân nàng để lấy lòng, nhìn cảnh này hắn tức nghẹn họng. Không ngờ con cọp này còn vô sỉ hơn cả hắn, phương thức lấy lòng của loài chó mà nó cũng làm được.

Yêu Liệt hổ là một yêu thú có linh trí, lúc được triệu hồi ra ngoài nó đã cảm nhận được một nguồn ma lực khủng khiếp trong người May. Linh cảm nói cho nó biết đây là một người cực kỳ nguy hiểm, nhìn ánh mắt tên chủ nhân bất lương của mình đầy kiêng kị đối với nàng thì nội tâm nó thầm nhủ tuyệt đối không được trêu chọc đến nàng. Chỉ một cô tinh linh bé nhỏ, thực lực yếu kém như Y Tuyết đã đáng sợ như vậy, nếu chẳng may chọc giận người trước mặt thì kết quả có khi còn thê thảm hơn gấp trăm nghìn lần. Nghĩ vậy nên nó bỏ qua cái gì là danh dự, cái gì là uy nghiêm của hổ vương để lấy lòng nàng ta.

Từ trên lưng Yêu Liệt hổ nhìn xuống, May nở một nụ cười, nhìn hắn nói : “Chẳng phải lúc nãy ngươi nói với ta định trở về chỗ mở kết giới tinh linh tộc à? Sao còn không đi? Ngươi mau đi trước dẫn đường, đừng làm mất thời gian của ta”.

“Đi cái con em nhà nàng, thú cưỡi của ta bị nàng chiếm , giờ còn bắt ta dẫn đường, có mà dẫn đường đem nàng đi bán thì được”nội tâm hắn mang đầy ấm ức âm thầm nói.

Thấy hắn im lặng không trả lời mình, May hỏi : “Ngươi đang tức giận ta? Không muốn dẫn đường?”

Từ giọng nói của nàng có thể nghe ra một sự lạnh lùng trong đó, hắn vội hoàn hồn, sau đó dùng ánh mắt u oán nhìn nàng cắn răng nói: “Ta… đi”.

Hắn đi phía trước dẫn đường, May cưỡi Yêu liệt hổ ung dung theo sau, chẳng mấy chốc đã đến chỗ mà lúc trước đại trưởng lão mở kết giới cho hắn. Lúc này cách đó không xa là bốn người mà hắn vừa ra tay cứu được lúc trước. Họ theo lời chỉ dẫn đến nơi này chờ hắn.

Thấy hắn đến trong lòng bốn người cũng thầm thở phào một hơi, với thực lực vũ sư của họ, đối mặt với những tên ma tộc ở nơi này chẳng khác nào con mồi chờ làm thịt, lúc đầu đoàn người của họ gần hai mươi người, nhưng chẳng may gặp những tên ma tộc kia, bị giết gần hết chỉ còn lại bốn người may mắn sống sót. Nếu không phải là vị ân nhân trước mặt ra tay cứu giúp thì có lẽ giờ này họ cũng đã là một xác chết.

Nhìn về phía May và yêu liệt hổ, cả bốn người vô cùng giật mình, mặc dù không biết Yêu liệt hổ là đẳng cấp nhìn, nhưng nhìn vẻ ngoài uy vũ của nó khẳng định là một yêu thú vô cùng mạnh mẽ.

Qua giới thiệu thì Dạ Nguyên biết tên của những người này, hai người nữ một người tên Diệp Linh, người còn lại tên Nguyệt Đồng, hai tên nam nhân còn lại là hai huynh đệ, huynh tên Điền Tinh, đệ tên Điền Hải. Cả bốn người đều từ Lạc Nhật thành của Phong Thần quốc đến đây tìm cơ duyên.

Hỏi thăm về tình hình bên ngoài, Nguyệt Đồng nói sơ qua về tình hình Thiên vũ đại lục với hắn, đây là một vùng đất vô cùng rộng lớn, bên ngoài cường giả nhân loại rất nhiều, họ chia ra chiếm giữ các khu vực tạo thành quốc gia của riêng mình. Trong đó mạnh nhất là tứ đại Thần quốc, chia ra chiếm giữ bốn phương vị của Thiên vũ đại lục, nhận sự cống nạp từ những quốc gia nhỏ lệ thuộc xung quanh. Giữa các thần quốc này cũng thường xuyên xảy ra xung đột, chiến tranh diễn ra liên miên không dứt. Tứ đại thần quốc lấy tên theo danh tự của vị thần mà họ tín ngưỡng. Hỏa Thần quốc thờ phụng hỏa thần, chiếm giữ phía đông đại lục, Thủy Thần quốc thờ phụng thủy thần, chiếm giữ phía tây, Phong Thần quốc tín ngưỡng Phong thần , ở phía bắc đại lục, cuối cùng là Lôi Thần quốc, họ thờ phụng Lôi thần, chiếm giữ phía nam đại lục.

Nghe nàng kể làm hắn tràn ngập tò mò về thế giới bên ngoài, thầm nghĩ sau khi giải quyết vấn đề của Tinh Linh tộc xong, nhất định phải đến đó xem một lần mới được.

Hắn chỉ giới thiệu sơ qua về May với họ. May cũng giống như hắn, không phải là người ở thế giới này, nên không cần thiết phải nói rõ.

Dẫn mọi người đến chỗ mở kết giới, hắn lấy trong không gian trữ vật ra một mảnh ngọc bội, phía trên có khắc hình một cành liễu mà đại trưởng lão đã đưa trước đó. Sau đó hắn niệm một tràng chú ngữ khó hiểu, mảnh ngọc bội từ từ phát sáng, ánh sáng xuyên qua kết giới, chiếu rọi vào phía trong. Đây là tín hiệu thông báo của đại trưởng lão đã chỉ cho hắn lúc ra ngoài.

Chờ đợi không bao lâu thì kết giới được mở ra, đại trưởng lão và Thiên Lam ra ngoài đón hắn. Thấy hắn bình an trở về, đại trưởng lão thở phào một hơi, tảng đá trong lòng buông xuống. Tuy nhiên nhìn những người phía sau thì trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của lão, hắn giải thích sơ qua cho ông ta biết về việc cứu họ như thế nào, đồng thời nói việc muốn đem họ vào tinh linh tộc ở tạm một thời gian, sau khi giải quyết xong những tên ma tộc bên ngoài thì sẽ để họ rời đi.

Đại trưởng lão cũng không phản đối, tuy nhiên Thiên Lam lên tiếng nói : “Dạ Nguyên, ngươi là bằng hữu của chúng ta nên có thể vào tộc ở, chuyện này không có vấn đề. Riêng phần những người này lai lịch không rõ nên ta không thể tùy tiện để họ nhập tộc được. Trách nhiệm của ta là bảo vệ an toàn cho Tinh Linh tộc, nên không thể để những người này vào khu vực bọn ta sinh sống , họ chỉ có thể ở khu vực phía ngoài, về việc này mong ngươi thông cảm”.

Nghe Thiên Lam nói thì Dạ Nguyên cũng hiểu được những lo lắng của hắn. Chuyện này không thành vấn để, hắn với bốn người này không thân không thích, để họ sống ở khu vực phía ngoài cũng xem như là một việc không tồi rồi, có kết giới bảo vệ thì họ không cần phải lo lắng những tên ma tộc kia nữa.

Hắn quay sang giải thích với bốn người, họ đều vui vẻ gật đầu, có thể được vào một nơi xinh đẹp như vậy đã là may mắn rồi, ở khu vực phía ngoài nhưng có kết giới bảo vệ nên không cần phải lo lắng. Sau đó họ đến một khu đất trống trải gần bờ hồ dựng lều để ở tạm.

Thấy những người này hợp tác như vậy nên Thiên Lam cũng không gây khó dễ, tuy nhiên nhìn May vẫn đứng đây thì hắn hơi ngạc nhiên. Quay sang nhìn Dạ Nguyên với ánh mắt nghi ngờ, như ý hỏi nàng ấy là ai?

Thấy ánh mắt Thiên Lam nhìn mình, Dạ Nguyên hắn chợt nhớ ra là May đang đứng sau hắn, nhìn Thiên Lam và đại trưởng lão nói : “Nàng ấy tên là May, là người tuyệt đối có thể tin tưởng, các ngươi cứ yên tâm để nàng nhập tộc, ta lấy sinh mạng ra đảm bảo”.

Nghe hắn nói như vậy, đại trưởng lão và Thiên Lam vô cùng ngạc nhiên đánh giá May một lần nữa, cuối cùng gật đầu đồng ý. Cả bốn người đi về nơi Tinh linh tộc cư ngụ.

Đại trưởng lão đi ở phía trước cùng Dạ Nguyên, lão thắc mắc hỏi : “Dạ Nguyên, vị cô nương kia là gì của ngươi”.

Do đang lơ đãng thả hồn hít thở không khí trong lành ở đây, nghe câu hỏi của đại trưởng lão, hắn không cần suy nghĩ trả lời : “Nàng ấy là thê tử của ta”.

Khi nói xong thì hắn chợt cảm thấy một cổ áp lực cực kỳ mạnh mẽ đang dồn về phía mình, khi tỉnh ngộ hắn khóc không ra nước mắt. Lần này thì chết thật rồi, đúng là cái miệng hại cái thân mà.

Bạn đang đọc Hệ thống Pháp thuật tại dị giới sáng tác bởi AhriNguyen90
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AhriNguyen90
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.