Phá Không Thiên Hỏa - Hôn Ước
Chương 18 : Phá Không Thiên Hỏa - Hôn Ước
Ba tháng sau, hắn lúc này đang ung dung ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ miệng đang ung dung thưởng thức một chén trà, chẹp miệng tán thưởng :
- Trà ngon !
Bỗng lúc này ở phía trước khoang bỗng phát ra tiếng nói :
- Đã đến nơi thưa đại nhân !
Hắn lúc này nghe thấy vậy thì nhẹ nhàng đặt ly trà xuống rồi phủ y phục xuống thuyền, lúc đi còn không quên đưa cho tên kia một túi tiền nhỏ. Đập vào mắt hắn lúc này là một rừng tre lớn như là vô tận, nhưng chỉ cần thả tâm thức hắn liền biết đây là một tiểu trận pháp, người thường nếu dám đi vào đây nhất định sẽ bị vây khốn ở trong đó cho đến chết, nhưng đối với hắn điều này cũng chỉ là điều cỏn con, hắn đơn giản chỉ cần một kiếm chém sạch rừng tre là được, không phải mất công hóa giải làm gì. Lúc hắn vừa rút kiếm ra thì bất ngờ lúc này bất ngờ có một giọng nói từ bên trong phát ra :
- Ngươi hà cớ gì phải chặt cây làm gì, những cây tre này đã bầu bạn với lão phu đã hơn ngàn năm rồi ngươi giờ lại muốn chặt nó sao ?
Giọng nói vừa biến mất ngay lập tức khu rừng tre trước mặt hắn ngay lập tức được chia đôi để lộ ra một con đường bằng đá dẫn thẳng về trung tâm khu rừng, hắn thấy vậy cũng lười biếng cất thanh kiếm vào bên trong nhẫn trữ vật rồi nhanh chóng bước vào, vừa đi vừa có những cơn gió mát lạnh nhẹ nhàng thổi hương tre xông qua mũi làm cho tinh thần hắn nhất thời trở nên sảng khoái, hắn cũng lấy làm lạ mà thầm nói :
- Mùi hương này quả thật khiến người ta sảng khoái a !
Khoảng vài phút sau, hắn lúc này bất chợt dừng lại trước một ngôi nhà bằng tre nhỏ, phía trước nhà đang có một lão giả đang nhẹ nhàng rót trà, lúc này lão cũng không ngước lên nhìn hắn mà nói :
- Người đến đều là khách, không biết ngươi có muốn cùng ta thử một chén trà ?
Hắn nghe thấy lão nói vậy cũng không khách khí mà ngồi xuống chiếc ghế tre đối diện, tay nhanh chóng cầm lấy một chén trà rồi nhẹ nhàng thưởng thức, lão nhân kia thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi hắn :
- Ngươi không sợ ta hạ độc vào trong trà sao ?
Hắn lúc này thở khà một cái trông hết sức sảng khoái rồi đáp :
- Nếu sợ ta cũng không uống rồi !
Lão nghe hắn nói vậy thì mỉm cười nói :
- Ha ha, mấy lời vừa rồi của ta đúng là vô nghĩa rồi !
Nói xong lão nhân cũng liền hỏi hắn :
- Ngươi đến đây là vì Dị Hỏa ?
Hắn lúc này cũng cảm thấy thú vị mà hỏi lại :
- Làm sao lão lại biết được ?
Lão lúc này nghe thấy hắn hỏi vậy thì liền nói :
- Ta thấy ngươi không giống với đám người kia, chỉ muốn lôi kéo ta về để làm công cho bọn chúng, hơn nữa..
Hắn lúc này nghe thấy vậy thì nghi ngờ hỏi :
- Hơn nữa làm sao ?
Lão lúc này cũng dùng bí hiểm nói :
- Ta mặc dù không biết được tu vi của ngươi, nhưng chắc chắn một điều đó là ngươi sở hữu Linh Lực !
Hắn nghe thấy vậy cũng không quá ngạc nhiên mà nói :
- Ánh mắt lão quả thật là cao thâm a !
Lúc này lão cũng nhìn lấy hắn nói :
- Ngươi muốn Dị Hỏa cũng được, chỉ cần ngươi đánh bại được ta, ta liền chủ động giao nó cho ngươi !
Hắn nghe thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi lại y :
- Lão biết ta sở hữu Linh Lực nhưng vẫn muốn đánh sao ?
- Đúng vậy, mặc dùng ngươi sỡ hữu Linh Lực nhưng muốn đánh bại ta cũng không dễ đâu !
Hắn nghe thấy vậy cũng đồng tình với lời nói của y, mặc dù Linh Lực có vượt trội so với Chân Lực đi chăng nữa cũng không phải là bất bại, khoảng cách giữa chúng vẫn có thể được san lấp bằng vô số thứ, thủ đoạn khác nhau, mà điển hình nhất ở trường hợp hiện tại đấy chính là Dị Hỏa, hắn cũng biết Dị Hỏa dùng Chân Lực ngưng thành khi so với Linh Lực chỉ có hơn chứ không có kém, lúc này hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà gật đầu nói :
- Được ta đồng ý !
Một lát sau, cả hai người xuất hiện ở một ngọn đồi không xa, lúc này lão giả nhìn hắn nói :
- Mong ngươi hãy ra tay toàn lực, lão phu muốn xem thử Linh Lực mạnh mẽ như thế nào !
Hắn cũng gật đầu đáp :
- Đắc tội rồi !
Vừa dứt lời lão giả đã làm ra động tác, chỉ thấy bàn tay của y bắt đầu ngưng tụ ra một quả cầu lửa có màu tím, khi nó vừa xuất hiện không gian xung quang nhất thời bị bóp méo lại, hắn thấy vậy thì lông mày nhất thời nhíu lại một cái, trong lòng thầm nghĩ ra điều gì đó, lão giả lúc này liền tụ Chân Lực vào bàn tay còn lại rồi nhanh chóng đánh ra, hắn cũng không khách sáo mà đá ra một cước :
- Thủy Lượng Cước !
Ngay lập tức hai cỗ lực lượng nhanh chóng va chạm lại với nhau tạo ra những tiếng động nhức tai nhưng từ mắt thường cũng dễ dàng thấy được Dị Hỏa được ngưng tụ từ Chân Lực vẫn nhỉnh hơn một phần so với Thủy Linh Lực, chỉ một lát sau Dị Hỏa đã triệt để đánh tan một cước kia của hắn rồi nhanh chóng xé gió bay về phía hắn, hắn lúc này cũng không ngu ngốc mà dùng cơ thể đỡ lấy nó, chỉ thấy đôi bàn tay của hắn nhanh chóng đánh xuống dưới chân một chưởng, ngay lập tức một tấm mộc thuẫn xuất hiện chắn ở phía trước mặt hắn, lúc đóa Dị Hóa kia chỉ cách chiếc thuẫn của hắn vài phân thì bất ngờ biến mất, hắn thấy vậy thì cũng cười gắn một cái rồi nhẹ nhàng lách người sang một bên, khi hắn vừa làm vậy thì lúc này đóa Dị Hỏa kia bất ngờ xuất hiện ở phía sau vị trí hắn vừa đứng, nó ngay lập tức đốt cháy tấm thuẫn kia thành tro. Lão nhân kia thấy đòn đánh lén của mình thất bại thì cũng khá bất ngờ nhưng thân là cường giả thuộc top đầu tinh cầu, kinh nghiệm thực chiến đã ngấm sâu vào trong máu từ lâu y cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội ném một viên đan dược cấp thấp vào trong miệng để hồi phục Chân Lực y liền ngay lập tức đưa hai tay ra kết thành một trận pháp bao vây lấy hắn, hắn thấy vậy thì mặt cũng không biểu tình vội ngưng tụ Thủy Linh Lực bao quanh cơ thể, vừa làm xong động tác thì từ xung quanh trận pháp lúc này xuất hiện ra những mũi tên ngưng tụ từ DỊ Hỏa bắn ra, các mũi tên nãy bay không theo bất kỳ một quỹ đạo cố định nào cả chúng cứ thế mà xé không lao về phía hắn, hắn thây vậy thì cũng trở nên nghiêm túc vội đánh ra một kết giới ngăn chặn :
- Bùm..bùm.bùm
Những mũi tên kia khi va chạm với kết giới nhanh chóng phát ra những vụ nổ khủng bố, khói bụi bốc ra mù mịt. Khi đám khói kia tan đi lúc nãy một thân ảnh chật vật, trên người đang có vãi lỗ máu tươi đang chậm rãi chảy ra, hắn lúc này cũng thầm cảm thán sưc mạnh khủng khiếp của Dị Hỏa, nếu hắn không phải là Thể Tu thì không chết cũng bị trọng thương a, lão nhân kia thấy vậy thì liền nói :
- Trở về đi ! Ta thấy ngươi vẫn chưa đủ sức lấy được Dị Hỏa từ ta đ..
Y chưa kịp nói xong câu thì chẳng biết từ khi nào những lỗ máu trên cơ thể đã biến mất, y thấy vậy thì há hốc mồm nói :
- Làm sao có thể ?
Hắn cũng không đáp lời y mà nhanh chóng điều động ra Dịch Sinh Thiên Thuỷ, thấy dòng nước màu xanh lục đang nhẹ nhàng luân chuyển ở trên dòng bàn tay hắn lão y liền thở dài một câu :
- Xem ra lão phu là ếch ngồi đáy giếng rồi, trận này ta nhận thua Phá Không Thiên Hỏa này là của ngươi !
Ngay sau đó lão liền cưỡng ép Dị Hỏa ra khỏi cơ thể, tu vi cũng ngay lập tức thụt lùi xuống Chân Đế Lục Trọng hắn ta thấy vậy cũng không khách sáo mà nhanh chóng thu lấy nó cất vào nhẫn trữ vật, hắn lúc này nhìn y đáp :
- Ta mặc dù chiến thắng nhưng cũng chiến ưu thế so với lão, chút đồ này coi như chút thành ý của ta vậy !
Nói xong hắn liền ném cho y một cái nhẫn trữ vật rồi nhanh chóng hòa vào không khí biến mất, lão nhân kia nghe thấy vậy thì lắc đầu thở dài một cái nhìn vào nơi hắn biến mất kia một hồi lâu, trong lòng như có một suy nghĩ sâu xa nào đó. Lúc này lão nhìn lấy chiếc nhẫn trữ vật dưới tay mình rồi nhẹ nhàng thả tâm thức kiểm tra ở bên trong, ngay lập tức trong mắt y nở to ra cả người run lên một cái... Trở về phía hắn lúc này đang phi hành rời khỏi đây bỗng lúc này có âm thanh từ hệ thống phát ra :
- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ Sử Thi : Lập Đỉnh ! Phần thưởng là Thổ Linh Căn, Kim Linh Căn, Bí Kỹ Tối Thượng Cửu Chuyển : Thiên Tử Biến Tầng Thứ Nhất : Thiên Đỉnh !
Hắn nghe thấy vậy cũng không quá ngạc nhiên mà hỏi lại Hệ Thống :
- Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi bây giờ ta có thể trở về Mộc Thiên Tinh chưa ?
Hắn vừa hỏi vừa lo lắng việc rời đi suốt mấy tháng trời mà không nói trước cộng với việc lần trước hắn còn dám chiếm tiện nghi của nàng, vừa nghĩ đến đây hắn đã thầm đổ mồ hôi lạnh, hiển nhiên với tính cách của Bách Liễu thì chỉ còn một chữ "thảm".. Bất ngờ lúc này Hệ Thống lại thông báo :
- Phát hành nhiệm vụ Cao Cấp : Thành Ước !
Hắn nghe thấy Hệ Thống thông báo như vậy thì nhăn mặt lại nói :
- Cờ lờ gờ tờ ? Mau mở ra chi tiết !
- Nhiệm vụ Cao Cấp : Thành Ước bao gồm ký chủ sẽ thành lập hôn ước với Lý Nhật Linh, phần thưởng là Bí Kỹ : Uyên Ương Giao Cảm, Linh Kỹ Thiên Cấp Sơ Phẩm : Phong Châu Ấn !
Khi hệ thống vừa dứt lời thì khuôn mặt hắn nhất thời tối sầm lại, nhăn mày nói :
- Ta từ chối nhiệm vụ này !
Sở dĩ hắn nói như vậy là vì thời gian tiếp xúc với hắn với nàng ta là quá ngắn hơn nữa trong mắt hắn nàng ta cũng chỉ là bằng hữu bình thường không hơn không kém, hắn vừa nói như vậy thì lúc này ở bên trong nhẫn trữ vật phát ra âm thanh không rõ là nam hay nữ :
- Tiểu tử thối ngươi nên nhận nó đi, Thiên Thư đã cho ngươi nhiệm vụ như vậy chắc chắn là trăm lợi vô hại đối với ngươi !
Hắn nghe thấy vậy thì giật nảy mình, vội kiểm tra nhẫn trữ vật không kiểm tra thì thôi vừa kiểm tra hắn liền há hốc mồm ra, chẳng biết từ khi nào ở bên trong nhẫn trữ vật của hắn xuất hiện ra một tờ giấy trắng đang liên tục phát ra những ánh sáng kỳ lạ khiến cho tâm hồn hắn không khỏi ấm áp, hắn lúc này lắp bắp nói :
- Tờ giấy cũng nói chuyện ?
Tờ giấy kia nghe thấy hắn nói vậy thì đáp lại một cách khinh thường :
- Vũ khí cũng có thể hóa thành mỹ nhân thì ta nói chuyện được cũng có gì lạ sao ?
-..
Thấy hắn không trả lời mình tờ giấy kia cũng không thèm để ý đến hắn nữa mà chui vào lại nhẫn trữ vật của hắn, hắn lúc này thấy vậy thì cũng biết nói gì cho phải lại nhớ đến lời trước kia của nó sau một hồi bâng khuân hắn cuối cùng đưa ra quyết định :
- Thôi được rồi cũng chỉ là tán gái thôi mà, chuyện gì mà lão tử đây lại không làm được cơ chứ !
Nói xong hắn liền nói với Hệ Thống :
- Được rồi ta nhận nhiệm vụ này !
Vì thời gian không còn nhiều nữa nên hắn đành phải xé rách không gian đi thẳng đến Bình An Đảo, vẫn là khung cảnh mộc mạc đơn sơ ấy hắn cũng không vội vàng mà hạ thân thể mình xuống nhẹ nhàng bước men theo con đường làng tiến vào sâu trong đảo, trên đường hắn cũng không ngường chảo hỏi tặng quà cho những đứa trẻ hỏi thăm cuộc sống của người dân nơi đây, đợi đến khi hắn đến nơi cũng đã chập tối, hắn lúc này dừng lại trước một căn nhà gỗ trông không có bất kỳ một thứ gì nổi bật nhìn từ ngoài vào cũng không khác phàm nhân là mấy, hắn vừa định gõ cửa thì đã có giọng nói từ bên trong vọng ra :
- Là Lục Công Tử sao ? Mời vào !
Hắn nghe thấy vậy thì cũng liền nhanh chóng mở cửa đi vào bên trong, đập vào trong mắt hắn lúc này là Lý Thanh Thanh đang điềm tĩnh nhìn lấy hắn, nàng lúc này cũng phất tay ra hiệu hắn ngồi xuống, hắn cũng không do dự mà từ tốn ngồi bên cạnh cô, Lý Thanh Thanh lúc này liền rót trà mời hắn. hắn vừa uống vừa từ tốn quan sát nội thất bên trong, lúc này Lý Thanh Thanh liền lên tiếng :
- Không biết Lục công tử hôm nay đến đây có việc gì ?
Hắn lúc này nghe nàng nói vậy thì trong lòng nhất thời chột dạ, những chuẩn bị từ trước khi đến đây đều tan sạch, liền ấm úng nói :
- T..Ta à ờ thì..
Thấy hắn biểu hiện như vậy thì cô cũng mỉm cười, hắn thấy vậy thì vội bình tâm lại nói :
- Thực ra hôm nay ta đến đây là để lập hôn ước với Nhật Linh tỷ a !
Nghe hắn nói vậy nụ cười trên mặt Lý Thanh Thanh lúc này bất ngờ đông cứng lại, nàng sợ mình nghe nhầm liền hỏi lại :
- Công tử vừa nói gì ?
Hắn lúc này cũng gật đầu nói :
- Đúng vậy ta muốn lập hôn ước với Nhật Linh tỷ mong người thành toàn !
Cô nghe thấy hắn nói vậy thì sững người lại, sau đó là vui mừng nói :
- Nếu công tử đã có ý đó ta sẽ thông báo với Nhật Linh !
Nói xong nàng liền dùng một khối truyền âm ngọc thông báo cho nữ nhi mình, Lý Nhật Linh lúc này đang ở trong động phủ điền tĩnh tu luyện lúc này bất ngờ khối truyền âm ngọc bên cạnh vang lên, nàng liền vội lấy nó ra :
- Có chuyện gì vậy mẫu thân ?
Lý Thanh Thanh lúc này cũng thuật lại sự việc cho nữ nhi mình, nàng nghe xong thì sững người lại tầm truyền âm ngọc ở trên bàn tay nàng lúc này cũng không biết từ khi nào làm rơi ở dưới đất, sau khi lấy lại tinh thần nàng liền chạy như bay ra ngoài. Trở về chỗ hắn lúc này từ ngọc bội nghe thấy Lý Nhật Linh không đáp lại hắn cũng liền nghĩ mình thất bại liền lắc đầu, trong đầu đang không ngừng mắng tổ tông cái hệ thống chết tiệt. Lúc này Lý Nhật Linh cũng ở bên ngoài mở cửa xông vào, nhìn thấy hắn đang ngồi bên cạnh mẫu thân nàng cũng xác nhận mẫu thân không đùa nàng, Lý Thanh Thanh lúc này thấy nữ nhi vào thì cũng hiểu ý mà đi ra ngoài, ánh mắt cô ném lấy ánh mắt động viên nàng, cô với rời đi để lại hắn cùng với Nhật Linh lại, hai người lúc này bốn mắt nhìn nhau không khí nhất thời ngượng ngùng đến cực điểm. Hắn lúc này cũng hít một hơi sâu rồi từ tốn nói :
- Nhật Linh tỷ, ta .. ta hôm nay đến đây là muốn lập hôn ước với tỷ !
Nhật Linh nghe thấy hắn nói vậy mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng sau khi nghe thấy hắn nói vậy cơ thể nàng không khỏi run lên một cái, thấy nàng vẫn lặng im hắn cũng liền nói :
- Ta biết thời gian tiếp xúc với tỷ không quá dài nhưng mà mỗi khi cùng tỷ ta lại có cảm giác gì đó rất khó tả, còn về vấn đề tỉnh cảm ta nghĩ sau này chúng ta có thể từ từ bồi đắp a !
Nàng lúc này nghe thấy hắn nói vậy thì bất chợt nụ cười nói :
- Ta biết vậy nhưng mà giữa chúng ta không phải đang có khoảng cách quá lớn sao ?
- Đúng là lớn nhưng thời gian có thể rút ngắn nó lại, hơn nữa ta tin rằng tỷ có thể nhanh chóng bắt kịp ta thôi !
Nghe thấy những lời này của hắn nàng cuối cùng cùng gật đầu nói :
- Được ta đồng ý !
Hắn lúc này cũng chợt nhớ ra điều gì đó liền nhanh chóng từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc dây chuyền màu xanh lục có hình lục giác trong hết sức bắt mắt, đưa lên tay nàng nói :
- Đây là chiếc dây chuyền mà mẫu thân ta để lại, nay ta trao lại nó cho tỷ hãy coi như nó là vật đính ước giữa chúng ta vậy !
Nói xong hắn liền nhón người lên đeo dây chuyền cho nàng, sau đó hắn liền liền quan sát một phen, không quan sát thì thôi vừa trông thấy khuôn mặt kiều diễm phan chút thẹn thùng của thiếu nữ, kết hợp với chiệc dây chuyền màu xanh lục ở dưới cổ, hắn lúc này cũng chỉ lặng thinh nhìn lấy nàng :
- Đẹp ? đẹp sao ? Ta nghĩ không còn từ ngữ nào có thể miêu tả được nó nữa..
Nàng nghe thấy hắn nói như vậy thì cũng mỉm cười nói :
- Háo sắc !
Nàng lúc này dường như cũng nhớ ra điều gì đó liền lấy ra một cái vòng bạc trông không có gì đặc sắc rồi từ tốn đặt vào lòng bàn tay hắn nói :
- Chiếc vòng bạc này là của mẫu hậu ta nay ta cũng trao lại nó cho ngươi !
Hắn cũng liền nhanh chóng thu lấy nó rồi nhanh đeo lên tay, ở trên chiếc vòng bạc trông chả có gì đặc sắc điểm nổi bật nhất của nó chắc chỉ là chữ Lý ở đằng trên mà thôi. Lại sau một hồi hàn huyên hắn cũng phải tiếc nuối mà từ biệt hai mẹ con nàng, mặc dù rất muốn ở lại thêm một chút thời gian nhưng mà Thiên Kiêu Đại Hội đã sắp diễn ra rồi, nếu còn chậm trễ nữa không biết với tính cách của sư phụ hắn còn có thể làm ra chuyện gì a, nghĩ đến đây hắn không khỏi nuốt lấy một ngụm nước bọt, lúc này Hệ Thống cũng thông báo :
- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ Cao Cấp : Thành Ước ! Ký chủ vừa nhận được phần thưởng là Bí Kỹ : Uyên Ương Giao Cảm, Linh Kỹ Thiên Cấp Sơ Phẩm : Phong Châu Ấn !
Cảm ơn ae đã đọc truyện mình nha ":))
Đăng bởi | lttthientu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |