Mở đầu của tất cả (2)
Chương 2 : Mở đầu của tất cả (2)
Lúc này ở một ngôi nhà bỏ hoang với trần nhà thủng lỗ cách chỗ vừa rồi khoảng hơn 20km. Hắn đang bế cô bé được gọi là Vân Anh kia nhẹ nhàng đặt lên một cái ghế ở đó. Lấy ra một sợi dây rồi trói cô bé lại, lại lấy điện thoại trong túi quần ra và nhanh chóng tháo thẻ SIM ở trong điện thoại rồi từ trong chiếc áo khoác lấy ra một cái thẻ SIM khác thay vào, hắn nhanh chóng bấm ra một hàng số điện thoại rồi gọi điện :
- Xin chào, tôi có thể giúp gì..
- 36964
- Vâng tôi sẽ chuyển máy cho Tư Lệnh !
Lúc này lại là âm thanh mà người đàn ông lúc nãy :
- Không hổ danh là Loir, hơn 30 đặc công mà cũng không làm gì được mày.
- Ha ha, ngài Tư Lệnh đây lại đánh giá quá cao về tôi rồi !
- Chắc hẳn là ngài Loir đây gọi điện không chỉ để nói những chuyện như thế này phải không ?
- Tất nhiên rồi ! Mang đến thứ tao cần thì cô bé này sẽ an toàn !
- Thứ mày cần ?
Nói đến đây người được gọi là Tư Lệnh kia bất chợt nhớ ra cái gì đó, rồi lạnh lùng đáp :
- Không được ! Thứ đó không thể giao cho mày được
- Tuỳ ông thôi ! Không giao đến thứ đó thì chuẩn bị đào sẵn mộ cho cô bé này đi !
Không đợi người đàn ông kia kịp trả lời, hắn nhanh chóng dập điện thoại bỏ lại vào túi áo rồi thở dài một hơi ngửa đầu lên trời ngắm trăng. Lúc này cô bé cũng đã tỉnh lại, dưới ánh sáng của mặt trăng chiếu vào mà thấy rõ tình cảnh của mình. Phát hiện bản thân bị trói lại đưa mắt lên thấy hắn không để ý liền định cởi trói để chạy trốn nhưng nhận rằng mình không thể nào phá bỏ được sợi dây. Trong lúc cô đang nghĩ cách thoát thân thì không biết từ khi nào hắn đã xuất hiện trước cô, hắn nhìn cô cười nói :
- Em mà cởi trói được thì anh cho em chạy luôn đấy !
- Mày ? Hừ, cho dù tao có chết đi chăng nữa thì Tư Lệnh cũng sẽ báo thù cho tao thôi !
Nhắc đến hai chữ "Tư Lệnh" thì trong ánh mắt cô bé không khỏi hiện lên hai chữ tôn sùng, mà nhìn vào ánh mắt cô bé thì hắn không khỏi thở dài nói :
- Thật là đáng thương !
- Mày nói vậy là có ý gì ?
Hắn không đáp lại cô bé mà nhanh chóng nhảy lên mái nhà miệng lẩm bẩm nói :
- Mấy con chuột này đúng là đến nhanh thật !
Nói xong hắn nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ, mà lúc này xung quanh khu nhà hoang không biết từ lúc nào đã xuất hiện hơn trăm đặc công, xe bọc thép, súng máy đang chĩa nòng súng nhắm thẳng vào căn nhà hoang kia. Ở giữa đám người xuất hiện một người đàn ông mặc quân phục, trên người là hàng loạt các huy chương sáng chói, người đàn ông này tầm khoảng 50-60 tuổi trên mặt có một vết sẹo dài kéo từ trên trán xuống dưới cằm trông hết sức dữ tợn, người đàn ông nhìn vào ngôi nhà hoang rồi hét lên :
- Mày chạy không thoát đâu Loir, khu vực xung quanh đã bị bao vây, khôn hồn thì giao Vân Anh ra tao sẽ cho mày chết toàn thây !
Khi tiếng hét của y tản đi thì vẫn không có bất kỳ giọng nói nào đáp lại, y thấy thế thì tức giận giơ tay ra hiệu khai hoả, nhưng mà khi y chưa kịp ra lệnh thì bất ngờ mấy chiếc xe bọc thép ở phía xa bất ngờ phát nổ :
- Bùm..Bùm
Không kịp để đám đặc công khôi phục tinh thần, lúc này hắn đã bất ngờ xuất hiện ở sau lưng một đặc công, hắn không do dự mà bẻ gãy cổ người này, lúc này bất ngờ có một tiếng hét phát ra từ phía sau lưng hắn :
- Là Loir ! mau khai hoả !
Ngay lập tức đám đặc công nã đạn như mưa vào chỗ mà hắn vừa đứng, hắn không nao núng mà ngay lập tức lộn người trốn sau một tảng đá :
- Bùm..Bùm..Bùm
Một lúc lâu sau tiếng đạn dần ngưng lại một đám đặc công khoảng 10 người từ từ tiến đến phía hắn, đám người vừa đi vừa dò xét xung quanh, bất ngờ lúc này xuất hiện một thân ảnh đứng ở giữa bọn chúng nói :
- Chết !
Không để đám đặc công định thần, hắn nhanh chóng lấy ra một khẩu súng ngắn lập tức nổ súng :
- Bùm..Bùm..Bùm
Ngay lập tức toàn bộ 10 tên đặc công đã trở thành 10 cỗ thi thể, lúc này kẻ được gọi là Tư Lệnh kia lấy ra một bộ đàm hét lên :
- Mắt Ưng nhanh chóng khai hoả !
Mà lúc này bất ngờ có một viên đạn không biết từ đâu bay tới cắm thẳng vào vai trái của hắn :
- Phập..
Hắn không do dự mà lại nhanh chóng lùi lại phía sau, hắn nhìn vào vết thương trên vai trái của mình rồi nhanh chóng đoán ra phương hướng của tay bắn tỉa kia, ngay sau đó hắn liền nhảy lên bất ngờ xuất hiện ở sau lưng tay bắn tỉa kia. Lúc này tay bắn tỉa kia cũng phát hiện ra hắn, y nhanh chóng rút ra cây súng lục ở một bên chân ra nhưng đã quá muộn :
- Bùm..
Lại một tiếng nổ nữa vang ra, hắn hít lấy một hơi thật sâu để mùi thuốc súng lao thẳng vào khoang mũi, ánh mắt hắn liền thay đổi nhìn thẳng vào tên Tư Lệnh kia rồi nói :
- Đã đến thì ở lại đây luôn đi !
Mà người được gọi là Tư Lệnh kia nghe thấy tiếng nói này của hắn thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh, y vội lấy lại tinh thần, nhìn hắn hét lên ra lệnh :
- Khai hoả !
- Bùm..Bùm..Bùm
Lại một loạt đạn xé gió mà lao thẳng đến chỗ hắn, hắn lúc này đã rút ra một nắm bút bi trên tay rồi nhanh chóng bẻ gãy nó, ngay lập tức một làn khói trắng dày hơn 10 mét bao phủ lấy thân thể hắn :
- Bùm.. 12 Bùm.. 13 ...
Gần 5 phút sau đội quân đặc chủng chỉ còn lại đúng 2 người tính cả tên Tư Lệnh kia nữa là ba người mà lúc này cô bé tên là Vân Anh kia cũng đã được 2 đặc chủng kia cứu ra nhưng bất chưa kịp phản xạ thì giữa trán của 2 tên kia đã xuất hiện 2 lỗ đạn, giờ phút này chỉ còn lại 3 người, gã Tư Lệnh kia lúc này không khỏi sợ hãi mặt trắng bệch, hai chân vô thức lùi về phía sau mấy bước, miệng lắp bắp, nhìn hắn run rẩy nói :
- Kh..không ngươi đừng tới đây !
Hắn nhìn thấy biểu hiện của y thì trong mắt hắn nhanh chóng hiện lên sự khinh bỉ nhìn y nói :
- Rốt cuộc cũng chịu lộ bộ mặt thật của mày rồi à ? Lý Hiển Minh ?
Y lúc này nghe hắn nói vậy thì không đáp lại. Trong đầu y đang điên cuồng tìm cách thoát thân, bỗng bất ngờ có một suy nghĩ độc ác hiện ra trong đầu y, ngay sau đó không do dự mà làm ra một hành động điên cuồng, chỉ thấy y bất ngờ rút từ trong ngực ra một khẩu súng ngắn nhắm thẳng vào người cô bé kia, trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô mà lạnh lùng bóp cò :
- Bùm..Bùm..
Ngay lập tức hai viên đạn bay thẳng nhắm thẳng lấy thân thể cô bé mà lao tới nhưng lúc hai viên đạn kia sắp chạm vào thân thể của cô thì lúc này bất ngờ có một thân ảnh chắn lại trước mặt :
- Phập..Phập..
Trong lúc cô bé còn đang bất ngờ không hiểu tại sao Loir lại chắn đạn cho mình thì tên Tư Lệnh kia lúc này cũng không bỏ qua cơ hội mà tiếp tục bóp cò súng :
- Bùm..Bùm..Bùm..Phập..Phập..Phập..
Lại thêm ba viên đạn cắm thẳng vào thân thể hắn, mà hắn lúc này cũng cảm thấy cơ thể mình đau nhức dữ dội, hắn liền không làm chủ được mà ngã gục xuống nhưng đôi mắt lại sáng rực nhìn chằm chằm vào cô bé kia. Tên Tư Lệnh kia thấy một màn này thì không khỏi nở một nụ cười độc ác nhìn vào hắn đang nằm gục dưới đất nói :
- Đúng là một thằng ngu, chỉ vì cái quy tắc chó chết mà mày tự đặt ra giờ lại quay lại hại mày, ha ha haa !
Nói xong y liền lấy ra một băng đạn khác ở trong súng chuẩn bị thay đạn nhưng khoảng khắc tiếp theo đã khiến hành động của y bất chợt khựng lại, không biết khi nào mà trên tay cô bé kia đang cầm một khẩu súng nhắm thẳng vào y, ánh mắt cô lạnh như băng nhìn chằm chằm vào y, không đợi y kịp phải ứng cô bé đã nhanh chóng bóp cò súng :
- Bùm..
Ngay lập tức trên đầu tên Tư Lệnh kia xuất hiện một lỗ đạn, cô bé nhanh chóng vứt khẩu súng ra một bên mà vội cúi xuống ra sức đỡ hắn dậy, ánh mắt cô bé tràn đầy hối hận, khoé mắt cô bé lúc này vô thức tuôn ra những giọt lệ lăn xuống gò má nhìn hắn nói :
- Tại sao ? Tại sao anh lại làm vậy ?
Hắn lúc này nghe cô bé nói vậy thì không đáp lại mà lấy tay gạt đi những giọt nước mắt của cô rồi nói :
- Cố gắng sống cho thật tốt, đừng lao và vết xe đổ của anh !
Nói xong hắn lúc này không nhịn được mà ho ra một ngụm máu, nhíu mày vì sự đau đớn lẫn vị mặn nhẹ lan tỏa dần trong khoang miệng, cổ họng đau rát và nóng lên. Chỉ thấy cô bé chạy ra xung quanh tìm đồ cầm máu cho hắn, không để cô kịp rời đi hắn liền nói :
- Không cần tốn công, anh biết anh không qua khỏi được rồi, à đúng rồi em tên là gì nhỉ ?
- Em tên Vân Anh
- Vân Anh sao ? Quả là một cái tên đẹp !
Nói xong đôi mắt hắn nhanh chóng nhắm lại đầu óc cũng dần mất đi ý thức...
Trước khi chết hắn bất chợt nhớ lại tuổi thơ của mình. Hắn là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ mà để có thể tiếp tục sinh tồn giữa chốn đất khách quê người mà hắn phải bôn ba khắp nơi làm đủ hết mọi việc chân tay để có thể kiếm sống. Cho đến năm hắn 13 tuổi, lúc ấy hắn đang đánh nhau với một lũ trẻ chỉ vì chúng khinh thường hắn là một thằng mồ côi. Hắn đã dùng sức một mình hắn mà đánh bại hơn mười đứa trẻ khác trong đó còn có không ít người lớn tuổi hơn hắn. Cảnh tượng ấy vừa hay đã lọt vào tầm mắt của một người đàn ông lạ mặt và cũng từ người đàn ông ấy mà hắn đã bước chân vào một tổ chức sát thủ khét tiếng mang tên CPT. Sau khi hoàn thành hàng loạt những nhiệm vụ cửu tử nhất sinh mà tổ chức giao cho thì cuối cùng hắn cũng đã có thể rời khỏi tổ chức và sống một cuộc sống bình thường nhưng cuộc sống bình thường mà hắn mong muốn lúc này là quá xa xỉ. Những kẻ thù cũ sau khi biết hắn rời khỏi tổ chức CTP thì đã lập ra hàng loạt kế hoạch để thủ tiêu hắn nhưng hầu như đều thất bại cho đến ngày hôm nay, mà lý do hắn đỡ đạn cho cô bé Vân Anh kia cũng là vì hắn đã từng tuyên thề rằng sẽ không bao giờ để cho những đứa trẻ khác bị tổn thương trước mắt mình, hắn không muốn những đứa trẻ đó cũng sẽ đi vào vết xe đổ của hắn. Trong lúc hắn đang hồi tưởng thì bất ngờ có một giọng nói phát ra từ bên trong đầu của hắn :
- Chúc mừng ký chủ đã thành công dung hợp với hệ thống !
Đăng bởi | lttthientu |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 39 |