Thí Luyện Chi Địa
Chương 29 : Thí Luyện Chi Địa
Hắn lúc này nào còn tâm trạng nghe lấy lời cảnh báo của Vô Thiên, hắn lúc này vẫn đang điên cuồng điều động Dị Thủy lẫn Dị Mộc để cứu sư phụ, lúc này trên trán hắn đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn cảnh tượng của sư phụ mình lúc này hắn không nhịn được mà hai bàn tay run lên. Tiểu Quỳnh ở phía xa cũng đang chấp tay cầu nguyện hy vọng kỳ tích xảy ra. Khán giả ở phía trên khán đài cũng trầm lặng quan sát cảnh tượng ở phía dưới. Vạn Sơn, Bách Phá Thiên với cao tầng của các thế lực khác lúc này cũng đã đi đến bên cạnh hắn.
Từ phía trên bầu trời xuất hiện thân ảnh của một lão nhân tóc bạc, người này không ai khác chính là Bách Chấn Thiên, phụ thân của Bách Phá Thiên và Bách Liễu, nhìn con gái mình đang nằm vô hồn trên mặt đất, tâm cảnh của một vị Linh Để Tối Đỉnh như y cũng không thể nào chịu đựng được, liền đến quan sát, sau khi quan sát thân thể của Bách Liễu, y lúc này lảo đảo như muốn ngã, toàn bộ lục phủ ngũ tạng, đan điền lẫn kinh mạch của Bách Liễu đều đã bị đánh nát, sinh cơ của nàng vì vậy cũng đang vơi dần đi, vô pháp cứu chữa. Bách Chấn Thiên lúc này điên cuồng gào rống :
- Kẻ nào ? Là kẻ nào làm điều này ? Ta phải băm hắn thành trăm mảnh !
Toàn trường nghe thấy vậy cũng chỉ im lặng không ai dám hó hé nửa lời. Hắn lúc này với những nỗ lực của mình thì mọi thứ dần trở nên vô nghĩa... Bách Liễu lúc này cũng đã trút đi hơi thở cuối cùng. Trước khi chết nàng vẫn cố nở một nụ cười hiện từ nhìn lấy hắn.
- Sư phụ!
Hắn gào lên, lòng đau như cắt, từng tiếng gọi vang vọng khắp võ đài, nhưng chỉ còn lại sự im lặng. Bách Liễu không còn phản ứng, chỉ có nụ cười dịu dàng, như muốn nói rằng nàng đã mãn nguyện.
Bách Chấn Thiên quỳ xuống bên cạnh con gái, nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua. Lão nhân đã trải qua biết bao phong ba bão táp, nhưng giờ đây, trước mất mát này, y không thể kiềm chế được nỗi đau trong lòng.
Hắn cảm nhận được sự bất lực và đau đớn tột cùng. Trong phút chốc, mọi thứ xung quanh như đổ vỡ, chỉ còn lại hình ảnh của sư phụ đang dần mờ nhạt. Hắn nắm chặt tay Bách Liễu, cảm nhận được sự lạnh lẽo, không còn hơi ấm của sự sống. Nước mắt lăn dài trên má, hắn khóc nức nở, từng giọt nước mắt thấm vào đất, như muốn giữ lại một phần linh hồn của sư phụ.
Tiểu Quỳnh từ phía xa lao đến, ôm lấy hắn, khóc nức nở. Cô bé không thể hiểu được sự đau đớn này, nhưng trong trái tim nhỏ bé của mình, cô cũng cảm nhận được sự mất mát vô cùng lớn. Những người xung quanh chỉ biết đứng lặng, không ai dám lên tiếng, không ai dám can thiệp vào nỗi đau của người khác.
Bách Chấn Thiên đặt tay lên vai hắn, giọng nói run rẩy:
- Hãy để con bé yên nghỉ. Sự sống và cái chết là lẽ thường của cuộc đời. Chúng ta cần phải mạnh mẽ tiếp tục.
Những lời nói của Bách Chấn Thiên như tiếng sét đánh ngang tai, hắn hối hận, hắn thật sự hối hận nếu không phải do bản thân mình quá yếu đã không để cho sư phụ nhận cái kết bi thảm như vậy. Nhưng lúc này lại từ trong đầu hắn vang lên tiếng của Dạ Vũ :
- Thấy hối hận sao ? Ngươi thấy được sự quan trọng của thực lực hay chưa ?
Nghe thấy tiếng nói này hắn chợt tỉnh ngộ liền nói với Dạ Vũ :
- Dạ Vũ, làm ơn ta xin tỷ ! làm ơn hãy cứu sư phụ !
Dạ Vũ nghe thấy hắn nói vậy thì cũng không còn trêu chọc hắn nữa mà nói :
- Được rồi ! Sau bài học lần này ta hy vọng ngươi hiểu được như thế nào là thực lực vi tôn, không có sức mạnh thì ngươi cũng chỉ là một con kiến hôi cho kẻ khác giẫm đạp dưới chân mà thôi !
- Tiểu tử ghi nhớ !
Như hài lòng với câu trả lời của hắn, bất ngờ lúc này có một luồng khói đen bao phủ lấy thân thể của Bách Liễu, Dạ Vũ lúc này hóa thành hình dáng nhân loại xuất hiện giữa không trung, nàng giơ tay, từ lòng bàn tay, một luồng ánh sáng màu tím chảy ra, thấm vào cơ thể của Bách Liễu.
- Dạ Vũ Thần Thông ! Dục Ám Hoàn Sinh
Khí tức mạnh mẽ của Bách Liễu dần hồi phục, cơ thể nàng bắt đầu phát ra ánh sáng màu tím dịu dàng. Đan điền và kinh mạch của nàng từ từ được tái tạo, sinh cơ dần trở lại. Bách Chấn Thiên và những người xung quanh đều kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng tràn đầy hy vọng. Tiểu Quỳnh ôm chặt lấy hắn, nước mắt rơi lã chã. Cả hai không dám thở mạnh, sợ rằng chỉ một chút xao động cũng có thể làm hỏng sự tập trung của Dạ Vũ.
Sau một hồi lâu, ánh sáng tím từ từ tan biến, khói đen cũng dần dần phai nhạt. Bách Liễu khẽ động đậy, đôi mắt mở ra, nhìn hắn với ánh mắt hiền từ, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ dài.
- Sư phụ!
Hắn kêu lên, không thể kiềm chế được niềm vui sướng trong lòng, nước mắt lúc này cũng vô thức ứa ra.
Bách Liễu khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng và chứa đựng đầy sự dịu dàng :
- Sao lại khóc như thế này, là nam nhân là phải mạnh mẽ chứ.
Hắn ôm chặt lấy sư phụ, cảm nhận được hơi ấm trở lại. Tiểu Quỳnh cũng chạy đến, ôm lấy hai người, khóc nức nở trong niềm hạnh phúc.
Dạ Vũ đứng từ xa, nhìn cảnh tượng đầy cảm động, ánh mắt lấp lánh. Nàng biết rằng bài học này sẽ khắc sâu trong lòng hắn, giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn, biết trân trọng những người thân yêu và hiểu rõ hơn về giá trị của sức mạnh thực sự.
Nhìn thấy Bách Liễu hồi sinh, Bách Phá Thiên không thể tin vào mắt mình. Trong phút chốc, nỗi đau và tuyệt vọng dường như tan biến, thay vào đó là niềm vui sướng trào dâng trong lòng. Y bước tới với đôi mắt đỏ hoe vị nghẹn ngào, ôm chầm lấy Bách Liễu :
- Tỷ tỷ, ta đã sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại tỷ nữa...
Bách Liễu nhẹ nhàng vỗ về y, ánh mắt chứa đựng niềm yêu thương và biết ơn:
- Ta vẫn ở đây, đa tạ đệ !
Bách Chấn Thiên đứng nhìn, cảm xúc lẫn lộn trào dâng. Nỗi đau mất mát con gái nay được thay thế bằng niềm hạnh phúc vô bờ. Lão nhân lau nước mắt, tiến đến ôm chặt con gái vào lòng, giọng nói run run vì xúc động:
- Con đã trở lại... Thật là kỳ diệu...
Cả khán đài như bừng tỉnh sau giây phút tĩnh lặng. Tiếng reo hò, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi. Mọi người đều cảm nhận được niềm vui sướng của gia đình Bách Liễu và của bản thân họ. Nhiều người không kìm được nước mắt, trong đó có những người từng không tin vào phép màu.
Vạn Sơn, Mỹ Hạnh, và cao tầng của các thế lực khác cũng không giấu được sự cảm động. Bách Liễu từ từ đứng dậy, cảm nhận sự sống trở lại trong cơ thể. Nàng đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người đều tràn đầy niềm vui sướng và cảm động. Tuy nhiên, nàng biết rằng tất cả những điều này đều nhờ vào Dạ Vũ, người đã cho nàng cơ hội sống lại.
Bách Liễu bước tới gần Dạ Vũ, cúi đầu thật sâu, giọng nói chân thành và đầy biết ơn:
- Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối không biết cao danh của tiền bối ?
Dạ Vũ, thông qua hắn, đáp lại với giọng điệu lạnh lùng nhưng không che giấu được sự hài lòng:
- Không cần phải cảm ơn ta. Ngươi chỉ cần sống sao cho xứng đáng với cơ hội này.
Dứt lời nàng lại biến lại thành thanh hắc thương rồi chui vào nhẫn trữ vật của hắn. Lúc này Vạn Sơn cũng liền cầm lấy một cánh tay của hắn tuyên bố trước toàn trường :
- Quán quân của Thiên Kiêu Đại Hội lần này là Lục Thiên Tử !
Tiếng hò reo vang dội khắp khán đài, hàng ngàn người đồng loạt đứng lên vỗ tay, tạo nên một khung cảnh vô cùng hoành tráng. Lục Thiên Tử, với ánh mắt kiên định và sự tự tin tràn đầy, đứng giữa võ đài, cảm nhận niềm vui và tự hào từ những người hâm mộ và đồng môn. Hắn biết rằng cuộc hành trình của mình chỉ mới bắt đầu, và chiến thắng này chỉ là bước khởi đầu cho những thử thách lớn hơn phía trước.
Đúng lúc này, từ hệ thống vang lên âm thanh :
- Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ Cổ Cấp : Độc Bá Chiến Kỳ ! phần thưởng là Hồn Căn, 3 lần triệu hoán vật phẩm bất kỳ !
Hắn lúc này cũng liền dùng của hàng thông tin nói :
- May cho ta biết Thí Luyện Chi Địa từ lời của Vô Thiên là có ý gì ?
- Tinh ! Giá tin tức của Thí Luyện Chi Địa có trị giá 180 triệu điểm danh vọng ! Hắn nghe vậy thì không khỏi nhíu mày một cái trong lòng liền có dự cảm không lành, phải biết rằng thông tin của một cuốn vũ kỹ Thiên Cấp Thượng phẩm cũng chỉ có giá 1 triệu điểm danh vọng thôi a. Lại nhìn lên số điểm danh vọng của mình con số lúc này đã đạt đến 220 triệu điểm và vẫn đang điên cuồng tăng dần lên, đương nhiên việc hắn vượt cấp một mạch đánh bại cả chín đối thủ ở vòng cuối cùng rồi đường đường chính chính nhận được quán quân. Đã giúp hắn gặp hái được một lượng điểm thành tựu khổng lồ như vậy. Hắn lúc này cũng không do dự mà liền đồng ý giao dịch, nhưng lượng thông tin tiếp theo khiến cho hắn nhất thời sững sờ.
Vô Thiên và kẻ áo đen thần bí kia đến từ Nguyên Giới, một thế giới cao cấp hơn rất nhiều so với Linh Giới. Ở đó, tu sĩ không sử dụng Linh Lực mà dùng Nguyên Lực, mạnh mẽ hơn Linh Lực vô số lần. Và cái gọi là Thí Luyện Chi Địa chính là một cuộc đi săn của các tu sĩ trẻ tuổi từ Nguyên Giới, nhắm vào các Linh Giới nhỏ yếu hơn như Mộc Thiên Tinh này. Và cũng từ Hệ Thống hắn lúc này cũng biết được Cuộc Thí Địa Chi Luyện này sẽ bắt đầu sau năm năm nữa.
Hắn cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời cảnh báo của Vô Thiên. Thì ra, mọi thứ từ trước đến nay đều là một phần của âm mưu lớn hơn, và Mộc Thiên Tinh chỉ là một con mồi trong trò chơi săn bắn tàn khốc. Hắn biết rằng mình không thể giữ bí mật này một mình, cần phải chia sẻ với mọi người để cùng nhau đối phó với nguy cơ sắp tới.
- Mọi người!
Hắn lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp võ đài, thu hút sự chú ý của tất cả.
- Ta có điều quan trọng muốn thông báo. Vô Thiên đã tiết lộ cho ta biết về sự tồn tại của Nguyên Giới, nơi mà tu sĩ sử dụng Nguyên Lực - một loại năng lượng mạnh mẽ hơn Linh Lực rất nhiều. Và Thí Luyện Chi Địa thực chất là một cuộc đi săn của các tu sĩ trẻ tuổi từ Nguyên Giới, nhắm vào các Linh Giới nhỏ yếu hơn như chúng ta.
Khán đài bỗng chốc im lặng, mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc và lo lắng. Hắn tiếp tục:
- Chúng ta không thể tiếp tục sống trong sự mù mờ và yếu đuối. Chúng ta cần phải đoàn kết, mạnh mẽ hơn bao giờ hết để đối phó với nguy cơ từ Nguyên Giới. Ta biết rằng điều này sẽ không dễ dàng, nhưng nếu chúng ta cùng nhau chuẩn bị, cùng nhau chiến đấu, ta tin rằng chúng ta có thể bảo vệ được Mộc Thiên Tinh.
Những lời nói của hắn như thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng mọi người. Sau vài giây im lặng, tiếng hò reo và sự đồng lòng vang lên mạnh mẽ. Tất cả đều nhận thức được rằng họ cần phải đoàn kết và chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
- Chúng ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào xâm phạm quê hương mình!
- Một người trong đám đông hô to, và ngay lập tức nhận được sự hưởng ứng từ mọi người.
Lục Thiên Tử cảm nhận được sự đoàn kết và quyết tâm trong mắt từng người. Hắn biết rằng, với sự hỗ trợ và niềm tin của mọi người, họ sẽ có thể vượt qua mọi thử thách và bảo vệ được Mộc Thiên Tinh khỏi sự xâm lược từ Nguyên Giới.
Cuộc chiến sắp tới sẽ không dễ dàng, nhưng hắn tin rằng với quyết tâm và sức mạnh của tất cả, họ sẽ có thể viết nên một chương mới, đầy hào hùng và oanh liệt cho Mộc Thiên Tinh. Hắn lúc này cũng nhớ đến phần thưởng của Hệ Thống, không do dự mà liền ra lệnh triệu hoán :
- Tinh ! Ký chủ nhận được Băng Linh Căn !
- Tinh ! Ký chủ nhận được Pháp Bảo Thiên Cấp Thượng Phẩm : Ẩn Không Áo Choàng ! Kiện pháp bảo này giúp ký chủ
- Tinh ! Ký chủ nhận được Cửu Tự Thiên Thư : Thế !
Hắn nghe qua hai cái đầu tương đối hiểu nhưng nghe đến vật phẩm thứ ba thì đầu óc bắt đầu mông lung mà hỏi lại :
- Cửu Tự Thiên Thư là cái gì vậy ?
- Để tra khảo thông tin này ký chủ cần 100 tỷ điểm danh vọng !
- Vãi cả l*n !
Hqua ngủ quên ae thông cảm he ":)))
Đăng bởi | lttthientu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |