Chương 05: Bóng Ma Giang Hồ
Từ khi sở hữu bí kíp Thiên Phong Kiếm, Triệu Thiên Phong không còn là cậu bé nghèo ngày nào. Tuy nhiên, cuộc sống của cậu cũng không còn yên bình. Những ánh mắt lén lút, những kẻ lạ mặt xuất hiện ngày một nhiều xung quanh thôn, như báo hiệu một cơn bão sắp ập đến.
Một chiều tà, khi Thiên Phong đang luyện kiếm trong sân nhà, một nhóm người lạ mặt xuất hiện. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen, ánh mắt sắc lạnh. Ông ta nhìn cậu từ đầu đến chân rồi cất giọng trầm đục:
“Ngươi là Triệu Thiên Phong?”
Thiên Phong dừng tay, bình tĩnh đáp:
“Đúng. Các vị là ai?”
Người đàn ông cười nhạt:
“Chúng ta là người của Huyết Ảnh Đường. Nghe đồn ngươi đã sở hữu bí kíp Thiên Phong Kiếm. Chúng ta đến để lấy lại vật thuộc về giang hồ.”
Ánh mắt Thiên Phong sắc lạnh:
“Bí kíp này là của ta. Các ngươi muốn lấy? Phải xem thực lực!”
Lời vừa dứt, một kẻ trong nhóm vung kiếm lao tới. Hắn nhanh, nhưng Thiên Phong còn nhanh hơn. Sử dụng khinh công Huyền Phong Bộ, cậu lướt qua như một cơn gió, chỉ một cú phản đòn, thanh kiếm gỗ của cậu đã đánh bật vũ khí trên tay đối thủ.
Người đàn ông áo choàng đen nheo mắt, vỗ tay chậm rãi:
“Không tệ. Nhưng chỉ bấy nhiêu vẫn chưa đủ.”
Ông ta lao tới, xuất chiêu nhanh và mạnh đến mức khiến Thiên Phong chao đảo. Đây là lần đầu tiên cậu phải đối đầu với một cao thủ thực thụ.
Lão Vân, đứng từ xa quan sát, không hề can thiệp. Ông biết đây là bài học lớn cho Thiên Phong.
Người đàn ông áo choàng đen liên tục tấn công, mỗi chiêu đều nhắm vào điểm yếu của Thiên Phong. Cậu chỉ có thể né tránh, dần dần bị dồn vào thế bí. Nhưng ngay lúc tưởng chừng không còn lối thoát, cậu nhớ đến một chiêu trong Thiên Phong Kiếm mà mình vừa học: “Lôi Phong Kích”.
Tập trung toàn bộ nội lực, Thiên Phong thực hiện chiêu thức. Một luồng kiếm khí mạnh mẽ phát ra, khiến người đàn ông phải lùi lại vài bước. Cơ hội thoát thân đã xuất hiện, nhưng cậu không chọn rút lui.
“Đây là cơ hội để vượt qua giới hạn bản thân!” – Thiên Phong tự nhủ.
Dồn toàn bộ sức mạnh, cậu lao lên tấn công. Đòn đánh của cậu không còn là những chiêu thức vụng về, mà trở nên sắc bén, đầy uy lực. Cuối cùng, sau một cú xoay kiếm chuẩn xác, cậu hạ gục người đàn ông, khiến ông ta ngã quỵ xuống.
Người đàn ông thở hổn hển, nhìn cậu với ánh mắt bất ngờ:
“Ngươi… không tệ! Nhưng hãy nhớ, giang hồ không bao giờ để yên cho kẻ sở hữu bí kíp này.”
Nói xong, ông ta ra hiệu cho thuộc hạ rút lui.
Sau trận chiến, Thiên Phong trở về, người đầy mồ hôi và vết trầy xước. Lão Vân nhìn cậu, ánh mắt vừa hài lòng vừa nghiêm nghị:
“Ngươi đã thắng, nhưng ngươi có thấy điều gì còn thiếu sót không?”
Thiên Phong cúi đầu, thành thật đáp:
“Sư phụ, con nhận ra mình vẫn còn quá non nớt. Nếu đối phương mạnh hơn, có lẽ con đã không thể sống sót.”
Lão Vân gật đầu:
“Đúng vậy. Giang hồ là nơi không chỉ có sức mạnh, mà còn cần sự mưu trí. Từ giờ, ta sẽ dạy ngươi cách đối đầu với những kẻ nguy hiểm hơn, và cách giữ vững tâm trí giữa cơn bão tố.”
Những ngày tiếp theo, Thiên Phong vừa luyện kiếm, vừa học thêm về chiến thuật và tâm lý từ Lão Vân. Nhưng cậu không hề hay biết, những thế lực lớn trong giang hồ đã bắt đầu chú ý đến cậu.
Ở một nơi xa, trong một căn phòng tối, một bóng người ngồi bên bàn cờ, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Triệu Thiên Phong? Một thằng nhãi dám sở hữu Thiên Phong Kiếm? Thật thú vị. Hãy gửi lời mời hắn đến Võ Lâm Hội Đường… và xem liệu hắn có đủ sức chống lại vận mệnh.”
Một cơn sóng ngầm đang trỗi dậy. Liệu Triệu Thiên Phong có đủ sức vượt qua những thử thách lớn hơn? Và ai đang đứng sau tất cả những âm mưu này?
Hành trình của cậu vẫn còn rất dài, và mỗi bước đi là một sự đánh đổi đầy đau thương nhưng cũng đầy hy vọng.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |