Bố Trí Cạm Bẫy
Chu Hân Dao nhìn vào bản đồ, nhíu mày hỏi:
- Lạc Nhạn Cốc, sau khi đi qua chốt canh gác thứ 2 của Yêu Tộc sẽ đến nơi đây. Nhưng ta không cảm thấy nơi này có điểm nào đặc biệt.
Dương Thiên lắc đầu:
- Ba tên kia đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, địa hình đối với bọn hắn không có ý nghĩa gì. Ta cần chính là những con yêu thú sống ở nơi đây.
- Yêu thú?
Chu Hân Dao có điểm kinh ngạc, nàng nhìn kĩ vào chú thích trên bản đồ, ra vẻ trầm tư:
- Nơi này yêu thú sinh sống rất đa dạng, đại đa số đều là nhị cấp yêu thú.
Dương Thiên mỉm cười:
- Yêu thú cấp thấp sẽ không gây gợi lên được sóng gió gì, dù bọn hắn chém giết ngàn con đi chăng nữa Yêu Tộc cũng sẽ không bận tâm. Tam cấp yêu thú trở lên đã có linh trí khá cao, không dễ dẫn dụ bọn hắn trêu chọc kẻ địch mạnh hơn mình. Vì vậy, nhị cấp yêu thú chính là lựa chọn phù hợp nhất.
- Ngươi muốn mượn dao giết người?
- Ta chỉ cần Yêu Tộc khiến bọn hắn suy yếu, sau đó sẽ đích thân ra tay.
- Ba người bọn họ tu vị đều rất cao, nếu muốn bỏ trốn…
- Bỏ trốn? Không đơn giản như vậy a. Ngươi cứ đứng ở một bên quan sát là được rồi.
Nghe Dương Thiên khẳng định, Chu Hân Dao cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi theo sau hắn. Nàng rất tò mò về thân phận của Dương Thiên cũng như tu vị của hắn. Nhưng những điều này đều là bí mật của mỗi tu sĩ, trừ khi có quan hệ rất tốt, bằng không rất khó nói cho người khác biết.
Hai người theo đường tắt, rất nhanh đã đến Lạc Nhạn Cốc. Trước tiên Dương Thiên thu thập một số loại linh thảo bình thường, phối chế thành một bình thuốc nước. Sau đó hắn dùng thần thức kiểm tra một lượt các vị trí trọng yếu tại Lạc Nhạn Cốc, suy đoán phương hướng đám người kia có khả năng bỏ trốn.
Không có vật dụng để thiết lập trận pháp, Dương Thiên đành sử dụng cấm chế và phong ấn. Tuy uy lực suy giảm khá nhiều, nhưng muốn cầm chân bọn họ một khoảng thời gian vẫn dư sức. Lợi dụng ưu thế linh lực vô hạn, Dương Thiên bố trí không dưới 1000 cái cấm chế cùng phong ấn.
Chu Hân Dao chỉ biết trợn mắt há mồm, tên này còn là con người sao. Trong số những cấm chế kia, có rất nhiều cái nàng chưa từng nhìn thấy hay nghe qua. Hơn nữa, số lượng thật sự quá mức kinh khủng. Cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ muốn bố trí cũng sẽ kiệt sức mà chết. Nhưng là, Dương Thiên dường như chẳng bị hao tổn chút linh lực nào, thỉnh thoảng hắn còn quay sang nói chuyện phiếm với nàng, bộ dạng rất thoải mái.
Cuối cùng, Dương Thiên đi đến điểm mà hắn đã đánh dấu trên bản đồ, dùng Phá Thiên dựng lên Tứ Linh Trận phiên bản giản lược. Mọi việc xong xuôi, Dương Thiên quay sang nhìn Chu Hân Dao:
- Hiện tại chỉ còn một việc.
- Việc gì?
- Chờ. Phải rồi, ngươi có muốn thưởng thức một chút thịt nướng không. Khi nãy ta phát hiện vài loại yêu thú khá được, tu vị tuy có hơi kém, nhưng mùi vị chắc chắn không tệ, có thể tính là mỹ vị.
Chu Hân Dao do dự một lát rồi gật đầu, ba tên kia cũng còn một khoảng thời gian nữa mới đến, không cần vội vả. Dễ dàng bắt lấy vài con nhị cấp yêu thú, Dương Thiên liền trổ tài nấu nướng. Hắn lăn lộn tại Thực Cốt Sâm Lâm một thời gian dài, cũng đã bỏ ra kha khá công sức nghiên cứu, chế biến, tìm kiếm các loại gia vị đặc biệt để món ăn thêm phần ngon miệng. Cầm miếng đùi được nướng thơm lừng, Dương Thiên đưa đến trước mặt Chu Hân Dao:
- Thử một miếng đi. Sao nhiều lần so sánh, ta chắc chắn thịt của Liệt Diễm Trư ăn kèm với Tân Cam Thảo cùng Hồng Quả là ngon nhất.
Nhìn miếng thịt thơm lừng, Chu Hân Dao nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy, vén khăn che mặt lên cắn một miếng nhỏ rồi gật đầu:
- Rất ngon.
Dương Thiên vui vẻ nói:
- Vậy ngươi ăn nhiều một chút.
Đợi Chu Hân Dao ăn thêm vài miếng, Dương Thiên mới lại lên tiếng:
- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi có thể tháo khăn che mặt ra. Đeo như vậy rất phiền phức a.
Chu Hân Dao hơi ngạc nhiên trước để nghị của Dương Thiên, nàng chậm rãi đưa tay lên, kéo khăn che mặt xuống. Một gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện, hai mắt to tròn, lông mi cong mượt, da trắng như tuyết không một chút tì vết. Dương Thiên thấy qua mỹ nữ đã nhiều, tuy có chút kinh diễm nhưng hắn vẫn biểu hiện rất bình tĩnh. Điều này khiến Chu Hân Dao đánh giá hắn cao thêm vài phần, ít ra đạo tâm của người này rất vững chắc, không bị nữ sắc làm mê hoặc.
Dương Thiên cắn một miếng thịt lớn, vừa ăn vừa nói:
- Ngươi xinh đẹp như vậy, tại sao phải đeo khăn che mặt?
Chu Hân Dao hồi tưởng lại, bình thản nói:
- Ta sinh ra trong một gia tộc tu chân nhỏ, là người có thiên phú tốt nhất từ trước đến nay. Gia tộc dốc hết toàn bộ tài nguyên, hi vọng sau khi ta đạt đến Luyện Khí kỳ sẽ gia nhập một môn phái lớn. Đáng tiếc bọn họ không đợi được đến lúc đó. Khi ta lên 12 tuổi, thành công bước vào Luyện Khí kỳ, đã bị một tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của ma đạo vô tình nhìn thấy, muốn bắt ta về làm thê thiếp.
- Gia tộc của ta tất nhiên không đồng ý, nhưng tên kia đã là Trúc Cơ hậu kỳ, trong khi gia gia ta, người mạnh nhất Chu gia chỉ đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ. Cuối cùng hai bên xung đột, toàn bộ Chu gia bị giết sạch, gia gia tự bạo, hi sinh tính mạng mở ra cho ta một con đường sống.
- Từ đó về sau ta luôn mang một chiếc khăn có tác dụng che dấu thần thức trên mặt để tự nhắc nhở mình. Sắc đẹp là một món quà, cũng là một bi kịch. Nếu được lựa chọn, ta muốn có một dung mạo bình thường, sống một cuộc sống bình thường.
Dương Thiên im lặng một hồi lâu, bước trên Tu Tiên Lộ, ai cũng có cố sự của riêng mình. Càng trải nghiệm nhiều, đạo tâm sẽ càng vững chắc, con đường đi được sẽ càng xa. Chu Hân Dao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thiên liền bật cười:
- Chút chuyện cũ mà thôi. Tên ma môn kia ta đã sớm giết chết, thậm chí còn đem cả môn phái của hắn đánh cho gà bay chó chạy. Chuyện cũng đã qua mấy trăm năm, chỉ còn là hồi ức. Còn ngươi thì sao?
- Tại sao đột nhiên ngươi lại hỏi như vậy?
Chu Hân Dao cười:
- Ta đã kể câu chuyện của mình, ngươi cũng nên kể ra chút bí mật của mình mới đúng.
Dương Thiên nghệch mặt ra, hắn cảm giác mình đang bị hố. Nhìn biểu hiện đắc ý của nàng, Dương Thiên thầm thở ra một hơi:
- Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện khác. Có một nam nhân, gia tộc của hắn cũng bị kẻ thù giết hết. Hắn một lòng tu luyện, bất chấp tất cả để nâng cao tu vị. Hắn từng nhất kiếm trảm thiên nhai, một cái phất tay có thể khiến thiên địa biến sắc, xoay chuyển càn khôn. Hắn báo thù thành công, người thân kẻ thù lại kéo đến tìm hắn, lại chém giết, bỏ trốn, khôi phục, mạnh lên, rồi lại chém giết.
- Khi ngoảnh đầu lại nhìn, bằng hữu đã chết hết, nữ nhân của hắn cũng đã rời xa hắn. Cuối cùng hắn chán nản, muốn giải quyết tất cả trong một lần. Trận chiến đó…
Dương Thiên nói đến đây thì dừng lại, hắn cảm nhận được cấm chế sắp đặt ngay lối đi đã có kẻ bước vào. Loại cấm chế này chỉ có tác dụng cảnh báo nên những tên kia khó có thể cảm ứng được.
Chu Hân Dao bị câu chuyện của Dương Thiên hấp dẫn:
- Ngươi mau nói tiếp đi, trận chiến đó thế nào?
- A, lần sau sẽ tiếp tục, ba tên kia đã đến, chúng ta cũng nên đi rồi.
Nghe nói kẻ địch đã đến, Chu Hân Dao lập tức gác lại mọi chuyện qua một bên, đứng dậy nói:
- Cần ta làm gì cứ nói?
Dương Thiên cười nhạt :
- Không phải từ đầu ta đã nói ngươi chỉ cần đứng ở một bên quan sát sao ?
Chu Hân Dao nhìn thẳng vào mắt Dương Thiên, nghiêm túc nói :
- Dương Thiên, ngươi có xem ta là bằng hữu không ?
Dương Thiên có chút bất ngờ, ăn một bữa, nói chuyện vài câu liền thành bằng hữu sao. Bất quá hắn vẫn gật đầu :
- Đương nhiên, ngay từ đầu ta đã xem ngươi là bằng hữu.
- Vậy thì tốt. Bằng hữu có việc, ta sao có thể đứng nhìn.
Dương Thiên vui vẻ nói :
- Có ngươi trợ giúp đương nhiên tốt hơn nhiều. Để ta giải thích sơ qua những việc cần làm. Trước tiên…
Chương 385: Trúng Kế
Chu Hân Dao đối với sắp xếp của Dương Thiên có hơi khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Nàng và hắn tách nhau ra, Chu Hân Dao đi đến vị trí của trận pháp do Phá Thiên dựng lên, thi triển Ẩn Thân Thuật, nhắm mắt tĩnh tọa chờ đợi.
Dương Thiên vẫn ngồi tại vị trí cũ, thông qua cấm chế cảm ứng vị trí của những tên kia. Khi bọn hắn đến đúng khoảng cách dự kiến, Dương Thiên cong tay búng nhẹ, hàng vạn đạo kiếm khí phô thiên cái địa, đem một mảng rừng chém thành mạt gỗ, phóng thẳng về hướng ba tên Nguyên Anh kỳ kia.
Bất ngờ bị tấn công, ba người tuy kinh nhưng không loạn, lập tức ra tay phản kích. Trên tay tên Nguyên Anh hậu kỳ kia xuất hiện một chiếc quạt màu đen. Quạt đen chuyển động, hai luồng hắc phong phân biệt hai hướng trái phải quét qua, đen kiếm khí đánh tan, thuận thế tấn công Dương Thiên.
Nhún người một cái, Dương Thiên dễ dàng né tránh công kích của tên Nguyên Anh hậu kỳ kia, đứng đối diện với ba người. Hắn nhìn chiếc quạt màu đen, thản nhiên nói:
- Đỉnh cấp Linh Bảo? Không tệ a.
Tên Nguyên Anh hậu kỳ kia không mặn không nhạt nói:
- Ta là Tiêu Hàn, Thái Thượng trưởng lão của Cực Linh Môn. Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì hay không?
Nếu là ở nơi khác, Tiêu Hàn đã không nói hai lời mà đánh chết Dương Thiên, nhưng đây là lãnh địa của Yêu Tộc, bọn hắn đang mang lễ vật đến để cầu hòa. Trong trường hợp phải đấu pháp với Dương Thiên, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi đem nơi này biến thành một đống đổ nát. Đến lúc đó, những tên Yêu Vương kia sẽ rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Bọn hắn đều là lão quái vật sống lâu năm, lúc nào nên đánh, lúc nào nên nhịn, bọn hắn hiểu rõ hơn ai hết. Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ngay từ đầu Dương Thiên đã không có ý định làm hòa. Khóe miệng Dương Thiên nhếch lên:
- Các ngươi có phải đều là người của Cực Linh Môn, đến lãnh địa Yêu Tộc để tặng bảo vật cầu hòa?
- Đúng.
Dương Thiên gật đầu, mỉm cười:
- Vậy thì không phải nhầm lẫn, ta đến đây chính là để cướp bảo vật của Cực Linh Môn. Đồng thời lấy lại đồ của mình.
Tiêu Hàn hai mắt lóe lên một tia sát khí, lãnh đạm nói:
- Đạo hữu, ngươi muốn trở thành kẻ địch của Cực Linh Môn? Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng cũng đừng cho rằng bọn ta sợ ngươi. Nơi này là lãnh địa của Yêu Tộc, ta không muốn gây thêm phiền phức mà thôi.
- Đã như vậy, chúng ta nên chơi lớn một chút.
Tiêu Hàn cùng hai người kia còn chưa kịp hiểu ra ý nghĩa câu nói của Dương Thiên thì đã thấy tên này vung tay. Hàng vạn tia kiếm khí không theo bất kỳ một quy luật nào tàn phá bừa bãi khắp nơi. Tiêu Hàn thiếu chút nữa nổi điên:
- Ngươi muốn chết.
Chiếc quạt trên tay hắn lập tức vung mạnh, hàng chục cơn lốc màu đen phóng ra. Hai người ở bên cạnh cũng bắt đầu triển khai công kích. Dưới sức mạnh của đòn tấn công này, Dương Thiên không ngốc đến mức đối đầu trực diện. Hắn dựng lên một lớp rào chắn ngăn cản công kích trong giây lát rồi tránh sang một bên.
Thấy đòn tấn công đầu tiên không mang lại hiệu quả, ba người liền muốn tiếp tục ra tay. Cá đã cắn câu, Dương Thiên nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Ba người gần như không suy nghĩ, vội vã đuổi theo.
Một trước ba sau, không ngừng truy đuổi. Dương Thiên một mặt né tránh công kích, một mặt dẫn dụ ba người vào cấm chế để kéo dài thời gian. Truy đuổi mãi không được, Tiêu Hàn truyền âm cho hai người phía sau:
- Xem ra tên này đã sớm có chuẩn bị từ trước, sắp đặt cấm chế để ngăn cản chúng ta. Chắc chắn là đang âm mưu chuyện gì đó.
- Tiêu sư huynh, vậy ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì?
- Đây là địa bàn của Yêu Tộc, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ đánh động đến mười vị Yêu Vương. Ta nghĩ…
Hắn còn chưa kịp truyền âm xong đã phát hiện trước mặt có gì đó không đúng. Dương Thiên không tiếp tục bỏ chạy nữa mà dừng lại, trên đỉnh đầu hắn là một thanh kiếm màu đen hình dáng kỳ dị tỏa ra linh lực rất mạnh. Bao vây bốn người là mười cái cấm chế đang phát ra ánh sáng rực rỡ.
- Mắc bẫy…
Tiêu Hàn chỉ kịp nói đến đây, thanh kiếm màu đen kia cùng mười đạo cấm chế đã khởi động. Đủ loại công kích rực rỡ nhiều màu từ bốn phương tám hướng đổ lên ba người bọn họ.
Cùng lúc đó, Dương Thiên lấy ra lọ nước thuốc hắn chuẩn bị từ trước, tìm kiếm khe hở ném vào trong. Mọi việc xong xuôi, Dương Thiên phủi tay, đắc ý nói:
- Tiếp theo đây phải xem biểu hiện của các ngươi a.
Công kích qua đi, ba người một lần nữa hiện ra. Lúc này y phục trên người Tiêu Hàn đã xuất hiện vài vết rách, chiếc quạt trên tay hắn có chút ảm đạm, khí tức hỗn loạn. Dù vậy, tình trạng của hắn so với hai người còn lại vẫn tốt hơn nhiều. Hai tên Nguyên Anh trung kỳ kia vẻ mặt tái nhợt, y phục rách nát, máu tươi ướt đẫm, khí tức suy yếu, chứng tỏ đã bị thương không nhẹ.
Đáng chú ý là, trên người bọn họ đều dính một bãi bước màu tím đen, phát ra mùi hương thoang thoảng. Tiêu Hàn còn chưa kịp kiểm tra tình hình của hai người kia đã nghe từ đằng xa phát ra tiếng yêu thú đang gầm lên. Không chỉ một con mà là rất nhiều, tạo ra âm thành vô cùng hỗn loạn.
- Kia…
Hàng ngàn loại yêu thú thuộc đủ loại chủng tộc xông ra, hình thành nên một cái thú triều cỡ nhỏ. Tất cả những con yêu thú này đều từ nhị cấp trở xuống, vốn không có uy hiếp gì với ba người bọn họ. Tiêu Hàn không hề do dự, chiếc quạt trên tay vẫy mạnh, một đạo cự phong hình lười đao bay ra, đem một mảng lớn yêu thú đánh thành bãi máu.
Diệt xong hàng trăm còn yêu thú, vẻ mặt Tiêu Hàn càng trở nên khó coi. Từ đằng xa, yêu thú không ngừng xông tới, số lượng gần như là vô tận. Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, thứ nước màu tím đen kia chắc chắn là để hấp dẫn những con thú này.
Yêu thú rất đông, che kín mọi lối thoát. Trong đó có rất nhiều con thuộc họ phi cầm, bọn hắn muốn thoát thân cũng không đơn giản. Tình hình hiện tại chỉ có cách đại khai sát giới. Tiêu Hàn dùng linh lực giữ lấy hòm chứa bảo vật từ tay hai người kia rồi nói:
- Hai người các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Thực Cốt Sâm Lâm cho ta.
- Nhưng…
- Đám yêu thú này bắt buộc phải giết, phần quà này cũng không thể tặng nữa. Nếu còn không mau rời đi, một khi Yêu Vương hiện thân, chúng ta chỉ còn một con đường chết.
Hai người bọn họ nhìn nhau rồi gật đầu:
- Tiêu sư huynh yên tâm, bọn ta đã hiểu.
Bọn hắn đều biết rằng Dương Thiên chắc chắn vẫn còn ẩn nấp quanh đây tìm cơ hội cướp lấy bảo vật. Tiêu Hàn giành lấy bảo rương chính là muốn thu hút sự chú ý của hắn, giữ cho bọn họ được an toàn. Dù sao với tình trạng hiện tại của bọn họ, vốn không có cơ hội thắng được Dương Thiên.
Ba người chia ra ba hướng, dùng toàn lực chém giết yêu thú bỏ trốn. Tiêu Hàn tu vị cao nhất, ngoài chút trầy xước bên ngoài thì hoàn toàn không có thương thế gì đáng kể. Vốn tưởng sẽ dễ dàng trốn thoát, ai ngờ trên đường đi ngoài yêu thú hắn còn gặp phải rất nhiều cấm chế do Dương Thiên bày ra.
Cấm chế uy lực không lớn nhưng đều là loại Tiêu Hàn chưa từng thấy qua. Hắn trực tiếp sử dụng vũ lực phá bỏ, hao phí khá nhiều linh lực. Khi Tiêu Hàn sắp rời khỏi Lạc Nhạn Cốc thì một tiếng rống vang lên khiến cả dãy núi rung nhẹ. Một tia sáng màu vàng phá không lướt quá người Tiêu Hàn, hiện nguyên hình là một con hổ. Toàn thân mãnh hổ phủ đầy những cái gai sắc nhọn, hai cái răng nanh dài ra, còn thấm vết máu tươi.
Mãnh hổ lắc người, biến thành một nam tử trung niên cao gần 3 mét, vẻ mặt hung tợn, trên người có nhiều vết sẹo chạy dài. Hắn nhìn Tiêu Hàn rồi ồm ồm nói:
- Ngươi chính là kẻ cầm đầu đám người đến phá hoại Lạc Nhạn Cốc của ta?
Nhận ra người đến là ai, Tiêu Hàn không khỏi run lên:
- Hổ Vương, ngươi hiểu lầm, bọn ta đến đây để tặng bảo vật.
Hổ Vương cười lạnh:
- Tặng bảo? Rất tốt, ta cũng có một món quà muốn tặng cho ngươi.
Hổ Vương nói xong liền vung tay ném ra hai cái đầu người, chính là đồng bọn của Tiêu Hàn. Vẻ mặt hoảng sợ của Tiêu Hàn khiến hắn rất hài lòng:
- Thế nào, ngươi có thích món quà của ta hay không?
Đăng bởi | honggiatamthieu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 766 |