Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Vọng Nguyệt

1831 chữ

Tạm biệt Vạn Sự Thông, Dương Thiên lập tức khởi hành đến Thủy Hoàng Giới. Lần này tu vị của hắn đã vượt xa lúc rời đi, không cần phiền phức mượn nhờ Truyền Tống Trận nữa mà trực tiếp sử dụng vết nứt không gian để trở về.

Vừa đặt chân đến Thủy Hoàng Giới, Dương Thiên không vội vả đi tìm Tử Tịch Hoa mà tìm đến chỗ của Vọng Nguyệt trước. Lần trước phải bỏ chạy trước mặt nàng, cho dù là Dương Thiên cố ý thì nội tâm cũng khá khó chịu. Lần này vừa vặn để báo thù, không cần khiến nàng bị thương, chỉ một chút giáo huấn là được rồi. Dù sao cũng là ngươi thân của Vọng Nguyệt, nếu làm gì quá tay sẽ rất khó ăn nói với nàng.

Với thần thức của Độ Kiếp Thất Chuyển, Dương Thiên chỉ cần tiến vào vùng biển mà Thủy Mẫu cai quản đã bao quát được tất cả khu vực này, bao gồm cả thủy cung của nàng, không phí chút sức nào liền tìm ra Vọng Nguyệt.

Lúc này nàng đang ngồi trước một cái Ảnh Châu, bên trong có ghi lại trận chiến giữa Thủy Mẫu và một tên Đại Thừa kỳ khác. Trận chiến diễn ra khá cân bằng, Thủy Mẫu chỉ chiếm được ưu thế rất nhỏ, hai bên dùng đến những pháp thuật mạnh nhất vẫn không phân ra cao thấp.

Vọng Nguyệt hai mắt lim dim, thỉnh thoảng lại che miệng ngáp dài tỏ vẻ nhàm chán. Nàng không biết Tổ Mẫu bắt mình xem những thứ vô bổ này làm gì. Nhìn xem tu sĩ cấp cao chiến đấu rất nhàm chán, cho dù những gì diễn ra trong Ảnh Châu đã được chiếu chậm lại nhiều lần để Vọng Nguyệt có thể nhìn rõ được động tác, cách vận dụng linh lực, thi triển pháp thuật của từng người, nàng vẫn không nhìn ra nó có gì thú vị. Nhớ lại lúc cùng Dương Thiên ngao du ở ngoài kia thật sự rất vui.

Từ khi chia tay Dương Thiên đến nay, Thủy Mẫu vẫn một mực giữ Vọng Nguyệt ở lại thủy cung, không cho phép nàng ra ngoài. Theo như lời của Thủy Mẫu, trước khi Vọng Nguyệt đạt đến Đại Thừa kỳ, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện thân phận Thần Thú của nàng, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng. Với tính cách ham vui của Vọng Nguyệt sao có thể chấp nhận chuyện này. Nàng nhiều lần tìm cách trốn ra ngoài nhưng bất thành, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn ở trong cái thủy cung nhỏ bé này.

Dương Thiên dùng thần thức quan sát tất cả, sau đó sử dụng uy áp Độ Kiếp kỳ phủ xuống toàn bộ thủy cung khiến tất cả sinh vật bên trong nằm rạp trên mặt đất, không cách nào cử động được, bao gồm của Thủy Mẫu.

Lẻn vào phòng của Vọng Nguyệt, Dương Thiên dùng Liễm Khí Thuật, không một tiếng động bước đến phía sau nàng. Dương Thiên muốn ẩn thân, Vọng Nguyệt đương nhiên sẽ không phát hiện ra. Nàng nhìn Ảnh Châu rồi lại nhìn lên trần nhà, miệng nói khẽ:

- Thật sự chán chết ta. Dương Thiên, ngươi đang ở nơi nào, ta muốn cùng ngươi đi khám phá thế giới ngoài kia.

Dương Thiên nhịn cười, đưa tay vòng qua chụp lấy Ảnh Châu trước mặt nàng, lắc đầu nói:

- Những thứ vớ vẩn này thì có tác dụng gì. Tận mắt quan chiến sẽ có khác biệt rất lớn. Không biết tổ mẫu của ngươi nghĩ gì khi mang thứ này đến cho ngươi.

Hành động của Dương Thiên khiến Vọng Nguyệt giật mình, theo quán tính đang định hét lên thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy người đến đúng là Dương Thiên thì không nói hai lời, lập tức lao đến ôm chầm lấy hắn.

Phần lớn thời gian của Vọng Nguyệt đều ở trong thủy cung, tính cách có phần trẻ con. Hành động này của nàng Dương Thiên không cảm thấy bất ngờ, rất thoải mái vòng tay ôm lấy nàng. Phấn khích qua đi, Vọng Nguyệt mới phát hiện ra hành động của mình có chút không đúng. Nàng vội đẩy Dương Thiên ra, gương mặt hơi đỏ, không rõ là vì hưng phấn hay ngại ngùng:

- Dương Thiên, ngươi cuối cùng cũng đến tìm ta. Thật tốt quá, mau đưa ta ra ngoài chơi, ở trong này ta sẽ chán chết mất.

Vọng Nguyệt vẫn là Vọng Nguyệt, bản tính ham vui mãi mãi không thay đổi. Dương Thiên cười nói:

- Được, ta đưa ngươi đi. Lần này nhất định sẽ rất kích thích.

Vọng Nguyệt nhảy lên hoan hô, nhưng chợt nhớ đến Thủy Mẫu, nàng hơi rụt đầu lại, ánh mắt nhìn về phía cửa:

- Sau chuyện của ngươi, tổ mẫu phái rất nhiều kẻ đến trông chừng ta. Muốn rời đi không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa, thời gian gần đầy tổ mẫu chỉ nghiên cứu thư tịch chứ không bế quan, một động tĩnh nhỏ cũng có thể kinh động đến nàng.

Dương Thiên lắc đầu:

- Mọi chuyện ta đều đã sắp xếp ổn thỏa. Ta có thể vào đây mà không bị ai phát hiện, tất nhiên có thể đưa ngươi đi mà không ai ngăn cản được.

Vọng Nguyệt tin tưởng không chút nghi ngờ:

- Vậy mau đi thôi. Ta đã sớm không nhịn được nữa.

Hai người đi ra đến cửa, Dương Thiên nhân lúc Vọng Nguyệt không chú ý, đánh ra một đạo truyền âm vào tấm kính được treo để trang trí trong phòng nàng. Hai người rời đi, uy áp mà Dương Thiên tạo ra cũng dần biến mất. Thủy Mẫu từ trên mặt đất gian nan đứng dậy, mồ hôi chảy ròng trên trán. Đã rất lâu rồi nàng mới có cảm giác sợ hãi đến như vậy. Ngươi kia mạnh đến mức chỉ cần một ý niệm lập tức có thể giết chết Đại Thừa sơ kỳ như nàng, đại năng khủng bố bậc này tại sao lại tìm đến nơi này. Lẽ nào là vì Vọng Nguyệt?

Thủy Mẫu hoảng hốt, vội lấy ra một tấm gương, tương tự với tấm treo trên tường phòng của Vọng Nguyệt. Thứ này là pháp bảo có công dụng thu phát hình ảnh, so với những cấm chế trận pháp thì tiện lợi hơn nhiều. Vừa mở tấm gương ra, bên trong chỉ hiện ra gương mặt của Dương Thiên chứ không thấy bóng dáng của Vọng Nguyệt. Dương Thiên thản nhiên nói:

- Ta đưa nàng đi ngao du một chuyến, ngươi không cần phải lo lắng. Ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không cần lo lắng. Vừa rồi xem như một chút đáp lễ vì chuyện lần trước.

Hình ảnh của Dương Thiên trong gương chỉ nói vài câu ngắn gọn rồi biến mất. Thủy Mẫu cũng chỉ còn cách cười khổ, tên kia đáng sợ như vậy, nàng dám có ý kiến sao. Nhưng chỉ mới một thời gian ngắn không gặp, Dương Thiển rốt cuộc đã gặp cơ duyên gì, tại sao tu vị lại tăng tiến nhanh đến như vậy. Nhớ lần đầu gặp mặt, hắn chỉ là tiểu tu sĩ mà nàng tùy ý giết chết, hiện tại đã cao đến mức nàng chỉ có thể ngước nhìn. Thế sự khó lường khiến Thủy Mẫu than thở không thôi...

...

So với Linh Giới, diện tích của Thủy Hoàng Giới nhỏ bé đến đáng thương. Thần thức Độ Kiếp Thất Chuyển của Dương Thiên tuy không thể hoàn toàn bao phủ hết nhưng cũng không kém bao nhiêu. Cho nên hắn không cần tốn công đi hỏi thăm tin tức, chỉ cần mang theo Vọng Nguyệt bay lượn trên bầu trời, để thần thức lần lượt trải ra, rất nhanh liền tìm được vị trí chính xác của Tử Tịch Hoa.

Điều khiến Dương Thiên bất ngờ là, Tử Tịch Hoa không ngờ lại nằm trong tay một lão già lạ mặt, được đưa ra đấu giá với cái tên "Hiên Viên Tử Linh Hoa". Dương Thiên 27pYV thật sự không biết nói gì cho phải, hết tên này đến tên khác, vì thiếu hiểu biết mà nhầm lẫn hai loại hoa này. Một thứ có công dụng bổ trợ tu luyện, một thứ khác đại diệt cho sự tận diệt. Một trong tam đại cấm địa tại Linh Giới, Tử Vong Sâm Lâm không phải cũng bắt nguồn từ một đóa Tử Tịch Hoa sao? Tất nhiên, Thủy Hoàng Giới còn kém xa Linh Giới. Nơi này một tên Độ Kiếp kỳ cũng không có, lấy gì để ngăn cản nó.

Dương Thiên nhìn Vọng Nguyệt:

- Có vui không?

Vọng Nguyệt cười nói:

- Rất vui, tốc độ của ngươi so với tổ mẫu còn nhanh hơn. Thật sự rất phấn khích a.

- Vậy sao, để ta đưa ngươi đi chơi một trò còn vui hơn.

Hai mắt Vọng Nguyệt sáng lên:

- Là trò gì?

- Cướp.

Vọng Nguyệt còn chưa kịp hiểu ra Dương Thiên định làm gì thì hắn đã gia tăng tốc độ, hai người giống như dịch chuyển không gian, lóe lên một cái đã hiện ra ngay bên trên sàn đấu giá. Vọng Nguyệt nghi ngờ:

- Ngươi muốn cướp thứ gì trong này? Tuy rằng tổ mẫu thường nói, thứ gì có giá trị với mình bằng mọi giá phải đoạt được, nhưng ta không cho rằng việc cướp đoạt đồ của người khác ra tốt.

Dương Thiên nở nụ cười, xoa đầu Vọng Nguyệt:

- Ngươi còn nhỏ, có nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ. Tu Chân Giới phức tạp hơn rất nhiếu, ngươi đối tốt với người khác chưa chắc bọn hắn đã đối xử tốt với ngươi, ngươi không cướp của người khác không có nghĩa bọn hắn sẽ tha cho ngươi. Bản thể của ngươi là Thần Thú Vọng Nguyệt Ngư, sau này sẽ có rất nhiều kẻ nhắm vào ngươi, dù không có tâm hại người nhưng nhất định phải có tâm phòng người. Có hiểu không?

Vọng Nguyệt đưa tay che đầu, ngăn không cho Dương Thiên xoa đầu mình. Tuy nàng rất thích Dương Thiên xoa đầu mình nhưng lại không muốn bị hắn xem như trẻ con.

- Ta đã bước vào Hợp Thể kỳ, không còn nhỏ nữa, không được xoa đầu ta. Ta cảm thấy lời nói của ngươi có điểm gì đó không ổn. Đúng rồi, rất giống lời dặn dò của trưởng bối trước khi đi xa. Ngươi lại muốn bỏ mặc ta có phải không?

Dương Thiên không ngờ Vọng Nguyệt nhạy cảm như vậy, hắn liền nói tránh sang chuyện khác:

- Ngươi nghĩ nhiều. Thứ kia sắp được bán đi, chúng ta cũng nên ra tay thôi.

Bạn đang đọc Phong Lưu Chân Tiên của Saya Yuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi biso000
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 2828

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.