Đệ Tử Kiếm Tông
Hành động của Nghiêm trưởng lão không có gì bất thường, nhưng Dương Thiên thông qua Phá Thiên vẫn biết được tên này vừa mới âm thầm lưu lại trên hư ảnh của hắn một đạo cấm chế tự bạo. Tất nhiên đây không phải cấm chế thông thường, chí ít cũng có thể khiến Thánh Thể kỳ mất nửa cái mạng. Vốn định rời đi trong yên bình, nhưng nếu không để lại thứ gì đó, bản thân hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Động cơ của Nghiêm trưởng lão không khó đoán, siêu cấp Đồng Thuật ai lại không muốn độc chiếm cho riêng mình. Chỉ là cách làm của hắn có chút phiền phức, Hoàn Vũ kỳ muốn giết Thánh Thể kỳ còn cần tính kế sao? Hoặc cũng có thể tên này e sợ Dương Thiên nhân lúc hắn đang thu thập tài liệu mà bỏ trốn nên mới lưu lại để đề phòng.
Đi vào bên trong động phủ, Dương Thiên ra hiệu cho Mạt Mạt giữ yên lặng. Tiểu mỹ nữ này cũng rất hiểu chuyện, chỉ đứng một bên quan sát Dương Thiên hành động. Phá Thiên là cao cấp Tiên Bảo, loại cấm chế kia vốn không có tác dụng với nó. Dương Thiên không tốn bao nhiêu sức lực liền tách cấm chế ra, sau đó bắt đầu tiến hành cải tạo.
Đế Nguyên hỗ trợ thêm một vài đạo Long Văn cao cấp, góp phần gia tăng uy lực của cấm chế. Dương Thiên không tiếc đống linh nhãn hắn cướp được ở tiểu thế giới kia, toàn bộ đều biến thành một phần của cấm chế. Mất gần một ngày, cấm chế xem như đã hoàn thiện. Dương Thiên lấy ra một cái ngọc giản, chép đại một phương pháp phối hợp tài liệu để tu luyện Đồng Thuật rồi đem cấm chế ẩn vào bên trong.
Xong việc, hắn không nói tiếng nào, lâp tức thi triển Liễm Khí Thuật mang theo Mạt Mạt rời khỏi Xạ Nhật Tông. Mãi cho đến khi đứng ở trên ngọn núi bên ngoài Xạ Nhật Tông, Mạt Mạt mới thở ra một hơi. Thời gian qua tâm trạng nàng vẫn luôn lo lắng bị phát hiện, đến tận lúc này mới buông lỏng được. Nàng tò mò hỏi:
- Tiền bối, khi nãy ngươi với tiểu Nguyên đã làm gì?
Bề ngoài Đế Nguyên chỉ có 4, 5 tuổi, tuy thể hiện có chút già dặn nhưng Mạt Mạt vẫn xem hắn là một đứa con nít. Đế Nguyên dường như cũng không phản đối chuyện này, Dương Thiên cũng mặc kệ hai người bọn hắn xưng hô.
- Chỉnh sửa một chút. Khi tên kia phát hiện ta đã bỏ trốn nhất định sẽ kích hoạt cấm chế...
Dương Thiên còn chưa nói hết câu, một tiếng nổ rất lớn đã từ bên trong Xạ Nhật Tông phát ra. Dương Thiên hơi ngẩn ra, rất khó diễn tả biểu cảm của hắn lúc này. Đế Nguyên thì cười to:
- Dương Thiên, vận đen của ngươi đã truyền đến tên Nghiêm trưởng lão kia. Chúng ta mới rời đi vài phút, hắn liền kích hoạt cấm chế, thật sự rất thú vị a.
- Có chắc hắn sẽ bị cuốn vào vụ nổ?
- Yên tâm, Long Văn do chính ta bố trí, chỉ khi nào tên kia ở trong phạm vi 5 mét mới có thể kích hoạt cấm chế. Uy lực bậc này, cho dù không chết cũng sẽ tàn phế. Ha ha, tự mình nổ chết chính mình...
Đế Nguyên vẫn cười to, Dương Thiên bất đắc dĩ mang theo Mạt Mạt tiếp tục phóng đi. Vụ nổ kia ít nhất phá đi một phần tư Xạ Nhật Tông, không khiến cho đám cao tầng nổi điên với là chuyện lạ. Tốt nhất cứ lánh xa chốn thị phi, tìm một nơi yên tĩnh tâm sự.
Mãi cho đến khi xác định Xạ Nhật CQgKY Tông sẽ không đuổi đến, Dương Thiên mới đáp xuống một nơi vắng người, cười nhìn Mạt Mạt:
- Mọi chuyện tại Xạ Nhật Tông xem như chấm dứt. Ta sẽ đưa ngươi đi tìm các vị đồng môn sư huynh muội. Trước tiên cần có một vài thông tin về bọn hắn.
Mạt Mạt vui vẻ, không chút giấu giếm kể lại:
- Ta là người của Kiếm Tông, theo các vị sư huynh đến khu vực số 7 để lịch luyện. Ngoài bọn ta ra còn có một vị sư thúc dẫn đội, nhưng giữa đường gặp phải bất trắc...
Dương Thiên ra hiệu cho nàng dừng lại:
- Ngươi vừa nói...Kiếm Tông?
Mạt Mạt gật đầu:
- Đúng vậy.
Dương Thiên cùng Đế Nguyên bốn mắt nhìn nhau, mãi vẫn không nói được câu nào. Hắn còn tưởng mình nghe nhầm nên mới hỏi lại. Kiếm Tông là môn phái lớn nhất ở khu vực số 2, cũng là kẻ thù không đội trời chung với tất cả môn phái ở khu vực số 7. Vậy mà một tên sư thúc nào đó của Kiếm Tông lại cố ý dẫn một đám đệ tử Kiếm Tông đến đây lịch luyện. Trừ phi là hắn bị ngốc, bằng không nhất định là đang có ý đồ gì đó. Dương Thiên nghiêng về lý do đằng sau nhiều hơn, hắn nghiêm túc nhìn Mạt Mạt:
- Nói cho ta nghe cụ thể về vị sư thúc kia và lý do các ngươi chọn khu vực số 7 làm nơi lịch luyện.
Mạt Mạt cũng không rõ vì sao Dương Thiên lại để ý đến chuyện này, nàng thật thà kể lại:
- Nguyên nhân chính của lần lịch luyện này là do Kim Bảng sắp xuất thế. Kiếm Tông chia những đệ tử thiên tài ra thành nhiều nhóm, phân đến từng khu vực để lịch luyện, đồng thời tiếp xúc với đệ tử của những môn phái khác. Vừa giao lưu học hỏi trao đổi, vừa điều tra thực lực thật sự của đối phương.
- Dẫn đầu nhóm chúng ta là Phương sư thúc. Ban đầu chúng ta nghe nói tại biên giới giữa khu vực số 5 và khu vực số 7 có một bí cảnh vừa được phát hiện nên mới đến đây. Sau đó vì một vài lý do, tất cả bị truyền tống đến khu vực số 7. Phương sư thúc nói đây là một cơ hội tốt để lịch luyện, cho nên...
Mạt Mạt không dám nói hết câu, nàng thấy vẻ mặt của Dương Thiên không được tốt cho lắm. Hắn đưa tay bóp trán, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Các ngươi đến đây lịch luyện hay đến đây thí mạng? Vị Phương sư thúc kia có phải rất lợi hại, đã đạt đến Tiên Đế rồi hay không? Thậm chí đến Tiên Đế của Kiếm Tông cũng không dám tùy tiện đi lại trong khu vực số 7.
Mạt Mạt sợ hãi:
- Phương sư thúc nói chúng ta chỉ là tu sĩ ở tầng trung, sẽ không bị chú ý.
- Không chú ý cái đầu hắn. Một đám thiên tài Kiếm Tông chạy lòng vòng khắp khu vực số 7, nếu không phải ngươi dung mạo xinh đẹp đáng yêu khiến tên Lý Hoàng kia ưa thích, có lẽ đã sớm bỏ mạng rồi.
- Nhưng từ khi đến đây ta chỉ dùng kiếm đúng một lần.
- Nửa lần cũng đủ rồi.
Mạt Mạt không dám phản bác nữa, tuy nàng rất muốn nói hộ vị Phương sư thúc kia nhưng lại sợ Dương Thiên nổi giận. Dương Thiên không hẳn là tức giận, hắn chỉ muốn Mạt Mạt hiểu được, sự thật không đơn giản như nàng đã nghĩ. Đã có thể được Kiếm Tông lựa chọn làm người dẫn đội, kiến thức chắc chắn không cạn, lẽ nào những điều cấm kỵ cơ bản cũng không hiểu được?
- Đúng rồi, ngươi và những vị đồng môn kia tại sao lại bị tách ra?
Nhắc đến chuyện này, gương mặt của Mạt Mạt lại tối đi:
- Là do ta không tốt, không nghe lời của Phương sư thúc. Bọn hắn muốn chặn giết một đám người xấu, vì lo cho sự an nguy của ta nên đã dặn ta nhất định ở ở lại nhà nghỉ chờ đợi, nhưng ta không nhịn được mà đi theo, cuối cùng vì vài lý do mà rơi vào tay tên Lý Hoàng khốn kiếp kia.
Dương Thiên cười khinh bỉ:
- Mang ngươi đi lịch luyện, cuối cùng vì sợ nguy hiểm mà để ngươi lại nhà nghỉ?
- Ta là thiên tài mạnh nhất của Kiếm Tông trong 10 vạn năm qua, tư chất hay ngộ tính đều được đánh giá rất cao. Nhưng cũng vì tu vị tăng tiến quá nhanh dẫn đến đạo tâm không kiên định, chiến lực cũng yếu hơn tu sĩ đồng cấp. Cho nên Phương sư thúc mới lo lắng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Thiên lắc đầu. Mạt Mạt dường như có cảm tình rất tốt với vị Phương sư thúc kia, mỗi câu đều muốn bao biện cho hắn.
Nực cười, tu sĩ muốn đạt đến đỉnh phong, nguy hiểm là điều khó tránh khỏi. Vì sợ nguy hiểm nên để lại, vậy còn lịch luyện làm gì cho mất thời gian. Trừ phi tên Phương sư thúc kia là đồ ngốc. Ài, cũng chỉ có người ngây thơ như Mạt Mạt mới tin vào chuyện hoang đường này.
Mạt Mạt rất thông mình, chỉ nhìn cách nàng lấy lòng Dương Thiên là biết. Nhưng thiếu kinh nghiệm cũng dễ tin người vẫn là một điểm yếu chí mạng, nếu không khắc phục sớm, tương lai sẽ còn gặp nhiều thứ đáng sợ hơn. Dù sao không phải lần nào nàng cũng sẽ gặp được người tốt như Dương Thiên.
Nghĩ đến đây, hắn đưa tay sờ mũi, hình như có gì đó sai sai. Nếu Dương Thiên nhận mình là người tốt, kẻ xấu trên thiên hạ sẽ giảm đi hơn một nửa. Vẫn là nên sống thực với bản thân một chút.
Hắn không tiếp tục giải thích với Mạt Mạt mà chuyển sang vấn đề khác:
- Ngươi và bọn hắn hẹn nhau ở chỗ nào? Nếu bọn hắn quả thực muốn tìm ngươi, chắc chắn sẽ phái người ở lại nơi đó chờ đợi.
Đăng bởi | Yuniko |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 1905 |