Trọng Sinh
Lạc Phong, năm nay gần 20 tuổi, chiều cao tầm thước bảy, dáng người khá cân đối, khuôn mặt khá ưa nhìn, chỉ là tính cách tự ti nên hắn mặc dù đã gần 20 vẫn chưa từng nắm tay một cô gái nào, là một cái chưa trải sự đời thiếu niên.
Hắn cũng chỉ học hết trung học mà thôi, nên nói về học vấn hắn không có, nhưng hắn cực kỳ siêng năng và có mong muốn thay đổi cuộc sống của mình, bởi vì gia cảnh khó khăn, nên sau khi học xong cấp trung học hắn liền nghỉ học đi làm, nguyên nhân lớn nhất là vì hắn thấy bạn bè của mình ai cũng đi làm và có tiền, hắn cũng muốn có nhiều tiền để giúp đỡ bố mẹ.
Nhưng đáng tiếc, cuộc sống không như tưởng tượng của hắn, nó đầy rẫy sự khó khăn và đầy rẫy sự bất công.
Cũng như mọi ngày, hôm nay hắn thức dậy từ lúc năm giờ, sau khi làm hết những việc cần làm và ăn sáng, hắn liền thay đồ và lên xe dream cũ của mình và đi làm.
....
Thương hải thành phố, 6 giờ sáng, dòng người đi lại đông đúc, tiếng xe đủ loại vang lên, xe ô tô, xe máy,... Cùng với tiếng huyên náo của những người đi lại, càng tô thêm sự phồn hoa của thành phố này.
"Hôm nay cũng thật xui xẻo, rõ ràng là đi sớm, vậy mà cũng bị kẹt đường, tức chết mất."
Lạc Phong vừa chạy xe, vừa lẩm bẩm nói, hắn trong khá khó chịu về cảnh này, mặc dù đây cũng không phải lần đầu tiên bị kẹt xe như vậy.
Hơn nữa hôm nay là ngày lễ, cho nên càng nhiều chiếc xe hơn thường ngày, hắn nhìn cảnh từng đám người tập trung đi chơi bên lề đường, nhìn những chiếc xe hơi đắc tiền nối nhau, hắn cũng có chút ao ước về sự tự do, đáng tiếc hắn không dám tin tưởng về đều này.
Hắn lúc này đang chạy xe, nhưng tâm trí hoàn toàn không làm chủ được, hắn không có tập trung vào nhìn con đường về phía trước, mà đầu óc của hắn tập trung vào những đều mình thấy, sự so sánh bản thân bắt đầu xuất hiện, trong lúc đó, hắn lại kéo ga khá mạnh, đang chạy với tốc độ cao thì hắn hoảng hốt đạp phanh, nhưng đáng tiếc, hắn không tránh khỏi cuộc va chạm.
"Ầm..."
Một tiếng vang lớn trên ngã ba đường, sau đó thì hình ảnh một chiếc xe máy va chạm với chiếc ô tô, và xe máy bị bay đi rất xa, thanh niên ngồi trên ghế cũng đã bất tỉnh nhân sự.
Mọi người thấy vậy cũng lập tức dừng xe, vẻ mặt lo lắng hiện lên trong tất cả mọi người, sau đó thì ông chủ xe cũng bước vội xuống xe, ông nhanh chóng đến gần bên thanh niên đang nằm, khuôn mặt hiện lên sự lo lắng, và tràn đầy sự sợ hãi.
Lạc Phong lúc này đã bất tỉnh nhân sự hắn chẳng còn chút cảm giác gì.
....
"A..."
Tại một khu vực hoang vu, xung quanh toàn là những đống rác, một tiếng la khá lớn, khiến cho những con quạ sợ hãi, bay lên không trung, một thân thể tưởng như không còn sinh cơ, hắn đột nhiên vực dậy, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi, trán thì đầy mồ hôi.
"Hồng hộc...Hồng hộc"
Lạc Phong vừa thở vừa nhìn xung quanh, ánh mắt không còn sợ hãi mà chứa đầy sự đau thương, hắn quét lên cơ thể dính đầy vết bẩn của mình, ngay cả áo cũng đá rách, trên cơ thể còn có vài vết thương đang rỉ máu, hắn trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.
"Chủ nhân của thân thể này cũng thật là đủ thảm, không những mồ côi, còn thường xuyên bị hiếp đáp. So với ta kiếp trước, đúng là khổ vạn lần. Vậy mà hắn cũng chẳng có một chút oán trách cuộc đời."
"Mặc dù bị kẻ gian hại chết, nhưng hắn lại không mang một chút tia hận. Rốt cuộc hắn được làm bằng gì, chẳng lẽ hắn là một cái thánh nhân sao?"
"Ta không cần biết ngươi trước kia như thế nào, nhưng nếu ta đã hòa làm một thể với ngươi thì chắc chắn sẽ không để chuyện như vậy xảy một lần nào nữa."
Lạc Phong trong lòng thầm thề, hắn mặc dù không phải kẻ gian ác gì, nhưng luôn có quy tắc sống của mình, hắn sẵn sàng giúp đỡ, tha thứ người khác, nhưng hắn cũng không muốn bị uất ức, hắn là một người theo chủ nghĩa của sự mạnh mẽ, luôn tâm niệm, nước sông không phạm nước giếng.
"Không biết người thân của mình sao rồi, đáng tiếc mình không kịp báo hiếu cho bố mẹ, người đầu bạc lại phải tiễn người đầu xanh."
Hắn nhìn xung quanh khẽ thở dài, quan sát một hồi hắn quyết định, đứng dậy và rời đi nơi bẩn thỉu, khỉ ho cò gáy này.
Đây cũng là nơi mà chủ nhân cũ thường xuyên lui tới, hắn cảm giác chủ nhân cũ thật giống như một con chuột đồng, suốt ngày không chịu đi tìm việc làm cho đàng hoàng, lại thích lui tới chỗ bẩn thỉu này, hắn mặc dù không phải sạch sẽ cho lắm, nhưng hắn cảm giác như muốn nghẹt thở, bởi cái mùi hôi thối, xung quanh truyền đến.
"Tạm biệt! Ta sẽ không bao giờ quay lại nơi quỷ quái này nữa."
Hắn đi về phía trước, bởi vì theo ký ức, cách nơi này không xa có một con sông, hắn muốn tẩy một chút, hắn không muốn đơn giản chỉ tẩy rửa cơ thể, hắn muốn tẩy rửa cả những kí ức cũ, dù muốn hay không hắn cũng phải chấp nhận sự thật, hắn không còn là Lạc Phong của Địa Cầu, cũng không phải Lý Thiên của cái thế giới này, hắn là một cái người hoàn toàn mới.
Sau khi đi qua vài con đường mòn hắn cũng đến một con sông, khuôn mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ, hắn nhảy một mạch xuống sông, tẩy sạch sự ô uế của cơ thể mình.
Vừa tắm hắn, vừa đọc câu hát mà hắn yêu thích, trong lòng không khỏi cảm thấy tốt hơn nhiều.
"Thôi không nhìn
Ánh Dương xuyên thấu mấy tầng mây.
Thôi không tìm
Thiên đường ta hẹn ước."
Sau khi tắm rửa xong, hắn quyết định tìm một nơi yên tĩnh để bắt đầu tu luyện công pháp mà hắn vô tình có được từ một cái thần bí ký ức, hắn cũng không rõ ràng ký ức này là của ai, hắn cũng không muốn quan tâm nhiều đến vậy, chỉ cần biết thông qua ký ức này hắn có thể thay đổi cuộc sống của mình, bước vào con đường không giống như bình thường sống.
Lúc này ánh dương đã xế chiều, mặt trời chuyển về hướng tây, những tia nắng xuyên qua những tản lá xum xuê mà chiếu vào khu rừng, những cơn gió nhẹ thổi qua, khiến cho không khí trở nên êm dịu lạ thường.
"Chỗ này là thích hợp nhất."
Hắn nhìn gốc gây to lớn, được bao phủ bởi bóng râm, bên cạnh còn có một viên đá tròn và khá đẹp, đủ để hắn ngồi tu luyện.
Hắn ngồi xếp chân, lưng thẳng tắp, tay xếp chồng lên nhau đặt trên khu vực đan điền, mắt nhắm, hơi thở đều đặn, hắn đang nhập định, đây là quá trình để tu luyện công pháp.
"Cửu Chuyển Thuần Dương quyết...hấp thụ thiên địa thuần Dương Chí khí...tôi luyện thân thể...biến thành bản thân chân khí...chứa đựng chí cương, chí dương chi lực, mạng mẽ vô cùng..."
"Cửu Chuyển Thuần Dương quyết, phân cửu chuyển, mỗi lần đột phá liền tăng lên mười lần tốc độ tu luyện, muốn đột phá được mỗi tầng, phải dùng Thiên Địa chí dương linh bảo."
"Liền lấy công pháp này làm chủ đạo theo như cỗ ký ức thì công pháp này được hắn nhặt được trong một Cái bí cảnh vô cùng cổ xưa, chắc chắn vô cùng lợi hại."
"Hơn nữa, tu luyện công pháp này còn có thể tu luyện thêm phụ trợ công pháp, đây chính là mạnh mẽ nhất công pháp, tiện nghi cho ta vậy."
Theo ý niệm vận chuyển, thuần Dương Chí Khí trong thiên địa bắt đầu chuyển về phía hắn, xung quanh không khí bắt đầu xuất hiện những tia sáng nhỏ li ti màu vàng nhạt, theo thời gian những tia sáng này ngưng tụ trên thân thể hắn, tại khu vực đan điền, xuất hiện một vòng xoáy, không ngừng hút lấy những tia sáng li ti.
Một canh giờ, hai canh giờ.... Năm canh giờ rất nhanh liền trôi qua, những đường gân trên thân thể của hắn, đều đã chuyển thành màu vàng nhạt, nổi lên nhìn rất kỳ dị.
"Phá..."
Hắn miệng hô một tiếng, hai tay chưởng ra, một tia kình khí trong cơ thể theo cánh tay phát ra, bay thẳng về phía trước, với một tốc độ rất nhanh.
"Ầm..."
Một tiếng nổ vang lên, Lạc Phong lúc này cũng mở mắt, khuôn mặt hiện lên sự hưng phấn, hắn đứng dậy tiến về phía cây bị đánh trúng, nhìn lỗ thủng trên cây, hắn trong lòng không khỏi hô hào, thật là quá mạnh.
"Mới lần thứ nhất Thoát Thai liền đã mạnh mẽ như vậy, không biết lần khi Thoát Thai lần hai sẽ như thế nào. Thật khó mà tưởng tượng."
Cái gọi Thoát Thai chính là quá trình Thoát Thai hoán cốt, tẩy kinh phạt tủy, đảy ra cơ thể tạp chất, thoát khỏi phàm nhân cực hạn thân thể, đồng thời thay đổi cấu trúc thân thể, khiến thân thể thoát khỏi phàm tục thân thể, rất khó bị phàm tục vũ khí đánh thương.
Hơn nữa mỗi lần Thoát Thai thành công thì sẽ mang theo cực lớn sức mạnh, trong thân thể sẽ sinh ra chân khí, một giọt chân khí đều so súng đạn mạnh hơn rất nhiều lần, hơn nữa chân khí có thể tự động phóng ra để bảo vệ thân thể.
Thoát Thai, không phân chia, người bình thường thì có thể một lần Thoát Thai, nếu hai lần Thoát Thai thành công liền có thể xưng thiên tài,...Thái Cổ thời đại từng xuất hiện tuyệt thế cường giả, Thành công 9 lần Thoát Thai, sau đó đều thành đế giả.
"Chỉ cần có thể Thoát Thai hai lần liền có thể xem như tuyệt vời rồi. Theo ký ức chủ nhân cũ thì thế giới này, cũng khá tương tự địa cầu, đều là một cái thế giới khoa học kỹ thuật, linh khí thế giới này cũng rất loãng."
"Sở dĩ bản thân có thể Thoát Thai thành công đều là nhờ công pháp này đặc thù, hơn nữa cỗ thân thể này cũng không phải bình thường thân thể, mà là trong truyền thuyết "Thuần Dương Chi Thể", cũng rất kỳ quái, theo như cỗ kia ký ức thì thể chất này ở thế giới của hắn tồn tại vô cùng thần bí, chỉ xuất hiện trong một cái bí tịch cực cổ xưa."
Lạc Phong trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu, hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, hắn bây giờ phải đi thanh tẩy cơ thể của mình, thân thể của hắn cũng quá bẩn rồi.
Truyện Phong Lưu Tu Luyện Giả tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | NhatMongDapThien |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |