Song sinh
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Tô Tình đã hào hoa phong nhã hỏi, giống như biến thành một người khác.
Ta cười lạnh một tiếng, nói như thế nào đây? Giả vờ không biết? Đừng giả bộ, hai vạn đồng còn lại kia bao giờ mới có thể cho?
Tô Tình nhíu mày, hình như có chút nghe không hiểu ý của tôi.
“Hai vạn? Cái gì hai vạn?”
Còn giả bộ? Có ý tứ sao? Ta nói hôm nay ngươi làm quỷ văn ở chỗ ta, đó là ba vạn, chỉ cho một vạn, có gan trở về không có can đảm cam chịu?
Tô Tình đột nhiên cười, cười rất ngọt ngào, tựa như tiên nữ hạ phàm, khí chất hoàn toàn khác với buổi sáng hôm nay.
“Xem ra, ngươi hẳn là Đường Hạo tiên sinh, muội muội đã nhanh chân đến trước một bước, làm quỷ văn rồi?”
Muội muội? Có ý gì đây?
Tôi bắt đầu cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt, dáng vẻ không khác gì Tô Tình, ngay cả quần áo cũng không khác là bao, ngoại trừ trên đầu có mũ lưỡi trai.
Khác biệt lớn nhất, hẳn là khí chất đi, Tô Tình trước mắt nói chuyện dịu dàng, ngôn ngữ khéo léo, cười lên đều đặc biệt ngọt ngào.
“Muội muội của ngươi? Hai người các ngươi là...”
“Đúng vậy, chúng ta là song bào thai! Ta tên là Tô Vũ.” Tô Vũ lễ phép giới thiệu, còn xin lỗi Tô Tình, nói chuyện tiền bạc, cô nhất định nghĩ cách bảo Tô Tình đưa tới cho tôi.
Hóa ra là song bào thai, chẳng trách hai tính cách một bộ dáng, muội muội vừa hung hãn vừa mạnh mẽ, tỷ tỷ ôn nhu khéo léo, hào hoa phong nhã.
Triệu Đông Lai họ Triệu, các nàng họ Tô, hẳn không phải cặp song sinh của ta, nếu cặp song sinh kia của ta cũng lớn lên như vậy, vậy thì hạnh phúc.
Cho dù chỉ có thể chọn một, vậy muốn tỷ tỷ cũng là kiếm lời không lỗ, đương nhiên, trẻ con mới làm lựa chọn, ta tự nhiên là muốn tất cả.
Nếu không phải Tô Tình, vậy ta liền lễ phép mời nàng ngồi xuống, cũng châm trà rót nước sau đó hỏi rõ ý đồ đến.
Hai tỷ muội đều muốn làm quỷ văn, vậy cũng quá trùng hợp đi? Nhưng có sinh ý là chuyện tốt, ta không chê nhiều.
Tô Vũ nói, thật ra hai tỷ muội các nàng đều có phiền não, cho nên sư huynh Trương Thanh mới giới thiệu các nàng tới, muội muội Tô Tình là gặp ác mộng, mà nàng là sợ ánh sáng.
Tô Vũ vừa thấy ánh mặt trời thì cả người đã rét run, làn da có cảm giác đau nhói, giống như bị kim đâm, cho nên từ nhỏ đi đâu cô cũng phải bung dù, ngày nắng tốt cố gắng ít ra ngoài, có đôi khi chỉ có thể trốn ở góc tối, giống như chuột, cô hy vọng có thể giống như người bình thường, đắm chìm dưới ánh mặt trời.
Tô Vũ lúc nói cái này, ánh mắt tràn đầy ngôi sao cũng ảm đạm xuống, vẻ mặt vô cùng cô đơn, nhìn thấy mà ta cũng có chút đau lòng.
Tôi hỏi cô ta là nguyên nhân gì, chẳng lẽ là mắc bệnh gì?
Tô Vũ lắc đầu, sau đó mở bàn tay mềm mại ra, lúc này ta nhìn thấy lòng bàn tay của nàng có ba cái giống như ba cái đinh, nhưng cái đinh này thoạt nhìn rất quỷ dị, đầu đinh có hình dáng giống tiểu quỷ, hơn nữa màu đỏ như máu, cái này không giống cái bớt, hẳn là khắc lên.
Tô Vũ nói đây là đinh Minh Ngục sáu sao, thứ này vừa là nguyền rủa, cũng vừa là một loại trận pháp, người trên người có thứ này sẽ chết thảm ở âm Phủ, vĩnh đọa Địa Ngục, không được siêu sinh.
Nhưng đinh Minh Ngục sáu sao tổng cộng có sáu, mà trên tay nàng chỉ khắc ba viên, cho nên nàng không chết, năm đó nếu không phải sư phụ lão Thiên Sư của nàng kịp thời xuất hiện, Tô Vũ đã mất mạng, ở địa ngục chịu vô tận khổ nạn.
Nhưng cho dù chỉ khắc ba viên, cũng thay đổi thể chất và mệnh cách của Tô Vũ, cân bằng âm dương của cơ thể bị phá vỡ, âm khí mạnh mẽ, giống như nửa người nửa quỷ, cho nên cô mới không thể gặp mặt trời, giống như ma sợ ánh sáng vậy.
Đây cũng quá độc ác, ta có chút tò mò rốt cuộc là ai đã lưu lại nguyền rủa như vậy trên người Tô Vũ.
Tô Vũ cũng không giấu diếm, tất cả mọi chuyện đều nói rõ với ta, việc này phải nói từ thế hệ ông nội của nàng.
Gia gia của nàng trước kia là thương nhân, có thể nói vốn liếng phong phú, ỷ vào có tiền cũng đắc tội qua không ít người, đến lúc tuổi già, gia gia của nàng liền bị trả thù.
Đêm khuya hôm đó, Tô Vũ gia gia đột nhiên không thấy tăm hơi, cả nhà đều đang tìm hắn, sau đó ở trên một cây đại thụ tìm được da người của Tô Vũ gia gia.
Không biết người nọ dùng thủ pháp gì, lại lột da Tô Vũ gia gia hoàn chỉnh xuống, thậm chí không mang theo một chút cốt nhục, máu dính cả cây, sau đó tí tách từ trên cây chảy xuống.
Quỷ dị nhất chính là, Tô Vũ gia gia còn chưa có chết, ông ta thế mà cầm chiêng trống đi chậm chạp trên đường, vừa đi, vừa gõ canh, miệng hô: “Bà nương cho ngươi, lột da người đi, ông cháu hẳn phải chết, hương khói không còn lưu lại.”
Lúc đó cảnh tượng đó cực kỳ quỷ dị, Tô Vũ gia gia giống như cái xác không hồn, nhà ai nhìn thấy cũng không dám mở cửa, chó cũng chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào.
Một người không có da, đánh chiêng, hô hào, cái này cùng gặp quỷ không có bất kỳ khác nhau, ai không sợ?
Ba ba Tô Vũ thấy tình huống này, vô cùng đau buồn, hắn chảy nước mắt tiến lên ngăn lại, nhưng lúc này lão thiên sư xuất hiện, cũng chính là sư phụ của Tô Vũ bây giờ.
Lão thiên sư nói may mắn mình đi ngang qua nơi đây, kịp thời ngăn cản, nếu như lúc ấy ba ba Tô Vũ đánh thức ông Tô Vũ, vậy thì trong nháy mắt thi biến, trở thành huyết thi hung mãnh, ba Tô Vũ nhất định sẽ bị cắn đứt cổ họng.
Thật ra Tô Vũ gia gia đã chết, chỉ là có người dùng vu thuật thao túng thi thể của ông. Thứ bị đánh vào trong cơ thể ông Tô Vũ, người dương vừa tới gần, lập tức thi biến.
Ba ba Tô Vũ nghe xong, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn nói rốt cuộc là thù gì sâu như thế, lại muốn trả thù cả nhà hắn như vậy?
Lão thiên sư nói hắn cũng không biết, đây chỉ có nhà các ngươi biết được, nhưng nghe lời ông Tô Vũ nói, hẳn là trước kia cướp nữ nhân của người khác, bây giờ người khác tới báo thù, hơn nữa nhìn thủ pháp, là cao nhân.
Về sau, ba ba Tô Vũ quỳ xuống trước mặt lão thiên sư, còn dập đầu rất nhiều lần, cầu lão thiên sư hỗ trợ.
Lão thiên sư nói loại ân oán cá nhân này vốn không nên tham gia, nhưng thấy hôm nay có duyên, tạm thời làm một chuyến chuyện tốt.
Sau khi nói xong, lão thiên sư đánh vào người Tô Vũ gia gia vài đạo hoàng phù, Tô Vũ gia gia lập tức ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, trong miệng phun ra mấy ngụm trọc khí sau đó không động đậy nữa.
Tiếp theo lão thiên sư hỏi ông ba còn có con hay không, ba ba Tô Vũ gật đầu, nói còn có hai đứa con gái sinh đôi, năm nay ba tuổi, hiện tại ở nhà do bảo mẫu trông giữ.
Lão thiên sư nghe vậy kêu to không tốt, để cho ba ba Tô Vũ nhanh dẫn đường, nếu không sẽ không kịp.
Ba ba Tô Vũ nhìn vẻ mặt này của lão thiên sư, cơ bản không dám chậm trễ một khắc nào, dẫn lão thiên sư về thẳng nhà.
Đăng bởi | lynki96 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |