Thiên sư
Nam nhân này vừa đi, đột nhiên có từng luồng gió lạnh thổi vào, thổi cửa sổ vang lên lách cách, ta còn giống như nghe được rất nhiều tiếng hắc hắc hắc quỷ dị, nhưng rất không chân thực, giống như ảo giác, nhưng âm phong này lại thổi ta đau đớn thấu xương.
Ta vi phạm lời của ông nội, còn hậu quả gì thì ta không biết, nhưng dựa theo lời ông nội nói, hẳn là sẽ không dễ chịu.
Lúc này tôi nhớ tới một câu khác của ông nội, nếu có người tìm ông làm quỷ văn, vậy thì làm cho ông ấy, người đó sẽ cứu ông một mạng!
Nam nhân này không đơn giản, có lẽ chính là cọng cỏ cứu mạng của ta, ta không thể để hắn đi.
“Tiên sinh, dừng bước, ta biết làm quỷ văn.” Tôi vội vàng hướng về phía cửa hô to.
Quả nhiên, mấy giây sau người đàn ông kia đã quay lại, anh ta cau mày hỏi tôi: “Lời này là thật!”
Nói cũng kỳ quái, hắn vừa về đến, âm phong liền ngừng, những tiếng cười quỷ dị kia cũng toàn bộ biến mất.
Tôi gật đầu, nói tôi đã học xong toàn bộ kỹ thuật quỷ văn, già trẻ không gạt, về phần vừa rồi không nói thật là có băn khoăn, tôi gặp quỷ cũng là vì quỷ văn, sau đó tôi nói thẳng chuyện của Trần Thúy Liên ra cho anh ta.
Nam nhân nghe xong thở dài nói: “Bạch xà thông linh, giết đã là lớn, còn bán tiệm cơm, để cho người ta ăn thịt, uống máu, sao có thể không gặp báo ứng?”
Cái chết của Trần Thúy Liên tà môn thì ta có thể hiểu được, nhưng đó đều là chuyện giữa nàng và rắn, có liên quan gì đến ta đâu? Ta và nàng không oán không thù, vì sao phải hại ta?
Nam nhân nói Trần Thúy Liên cũng không phải cố ý hại ta, thai con người biến thành xà thai, sau khi nàng chết đương nhiên sẽ không nhắm mắt, cho nên mới nghĩ đến mượn nhờ quỷ văn để khôi phục thai nhi, như vậy nàng mới có thể an tâm lên đường, nếu nàng muốn hại ta, đã sớm giết ta rồi, chỉ là nàng không biết quỷ văn không thể làm cho quỷ.
Câu nói sau cùng của người đàn ông lập tức khiến mắt tôi sáng lên, vội vàng hỏi anh ta làm sao biết được quỷ văn không thể làm cho ma?
Chuyện nam nhân nói về quỷ văn hắn cũng có nghe thấy, về phần vì sao không thể làm quỷ văn cho quỷ hắn không biết, nhưng hắn từng nghe nói một việc, có một Quỷ Văn sư làm quỷ văn cho quỷ, cuối cùng hắn bị bách quỷ ăn tươi nuốt sống lục phủ ngũ tạng cùng đầu óc, chỉ để lại một cái xác không hồn, chết cực kỳ thảm thiết.
Tôi nghe xong sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, nói như vậy, tôi cũng sẽ bị bách quỷ vây sao?
Nam nhân lắc đầu, sau đó đôi mắt như mắt ưng nhìn chằm chằm bên ngoài, giống như nhìn cái gì, nhưng bên ngoài căn bản không có người.
“Hôm nay là Quỷ Tiết, ngươi không chỉ có bách quỷ.” Nam nhân nói ra một câu để ta ngũ lôi oanh đỉnh.
Ta bịch một tiếng quỳ xuống trước nam nhân, vội vàng kêu cứu mạng với hắn, nam nhân này tuyệt đối không tầm thường, gia gia đã nói, hắn có thể cứu ta một mạng.
Người đàn ông đỡ tôi dậy, nói anh ta sẽ cứu tôi, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải cứu anh ta trước, lúc này tôi mới nhớ ra anh ta đến để xin xăm.
Lúc này nam nhân lật cổ áo dựng thẳng xuống, lập tức ta nhìn thấy từng vòng lông đỏ thấm người trên cổ hắn, còn có cổ xuống dưới có từng khối vết đốm.
Ta bị dọa vội vàng lui về phía sau mấy bước, thi ban kia không phải là người chết mới có sao? Chẳng lẽ hắn cũng là quỷ? Còn lông đỏ đáng sợ này là cái gì? Người sẽ có thứ đồ chơi này sao?
Nam nhân bảo ta đừng sợ, hắn tuyệt đối không phải quỷ, hắn là Thiên Sư, hắn biến thành như vậy, thật ra là bị ba bộ thi thể biến thành như vậy.
Nam nhân kia nói hắn gọi Trương Thanh, là một thiên sư ăn cơm, một tuần trước có người ở trong một tòa rừng sâu núi thẳm đào ra ba cỗ quan tài, quan tài tà môn, người sờ qua không phải điên thì chính là chết, không ai dám mở quan tài.
Vốn loại quan tài này phải chôn về, nhưng có một số kẻ có tiền không tin, sau đó bỏ tiền mời Trương Thanh đi mở quan tài.
Trương Thanh thi pháp sau đó mở quan tài ra, phát hiện ba bộ thi thể bên trong thế mà hoàn hảo không tổn hao gì, một chút cũng không có hư thối.
Ba cỗ thi thể hai nam một nữ, một lão đầu và một đôi nam nữ trung niên, nhìn áo liệm là quan tài của người hiện đại, trải qua nghiên cứu hạ táng hẳn là khoảng hai mươi năm, thi thể không mục nát quả thực tà môn, hơn nữa ba người này khi còn sống là ai, tại sao lại bị chôn ở chỗ này?
Khi Trương Thanh đang suy nghĩ những vấn đề này, đột nhiên ba thi thể trong quan tài nhảy ra, sau đó cào cánh tay Trương Thanh bị thương trốn vào rừng sâu núi thẳm.
Từ đó, Trương Thanh không tìm được ba thi thể này nữa, suy xét thi thể có thể đã thi hóa, cào rách vết thương sẽ có thi độc, Trương Thanh vội vàng dùng gạo nếp trị liệu vết thương, đi trừ thi độc.
Điều khiến Trương Thanh không ngờ là, mặc dù thi độc đã được loại trừ hoàn toàn, nhưng cổ của hắn vẫn mọc ra lông đỏ và thi ban.
Rất rõ ràng, hoặc là loại thi độc này ngoài năng lực của Trương Thanh, hắn không thể hoàn toàn giải được, hoặc là loại này không phải thi độc, bởi vì Trương Thanh chưa biến thành cương thi.
Bất kể là loại nào đối với Trương Thanh mà nói thì cũng giống nhau, anh không thể chữa khỏi cho mình, vì thế sau khi nhớ tới Quỷ Văn, trải qua muôn vàn gian khổ, anh rốt cuộc đứng ở trước mặt tôi.
Mục đích Trương Thanh làm quỷ văn rất đơn giản, hắn muốn mượn lực lượng quỷ văn tiêu trừ lông đỏ cùng thi ban trên cổ.
Trương Thanh nói xong, đột nhiên âm phong lại thổi vào, lần này còn lớn hơn vừa rồi, rất nhiều đồ vật trên bàn đều bị thổi xuống, rơi xuống kêu lách cách.
Trương Thanh nói, đêm càng ngày càng khuya, quỷ cũng càng ngày càng nhiều, ngay từ đầu còn có chút kiêng kị hắn, hiện tại đã không sợ, đến mười hai giờ khuya, có thể sẽ có vô số quỷ vây quanh.
“Vậy ta làm quỷ văn cho ngươi, ngươi sẽ cứu ta sao?” Tôi vừa hỏi, vừa nhặt một tấm hình trong đống mảnh vỡ, đó là bức ảnh gia đình duy nhất nhà tôi.
Cũng là tấm ảnh này, tôi mới có thể nhìn thấy cha mẹ mình cho tới bây giờ chưa từng gặp qua, mà mẹ tôi ôm trong lòng ngực, khi đó tôi vẫn là một đứa trẻ, ông nội thì đứng ở sau lưng cha mẹ tôi, tiếc nuối duy nhất là, hình như không có bà nội.
Tấm hình này đối với tôi mà nói là vô cùng quý giá, nhưng Trương Thanh nhìn tấm hình kia lại lộ ra biểu tình vô cùng kỳ quái.
“Thi... ba bộ thi thể..." Trương Thanh đột nhiên nói với ảnh chụp.
Thi? Ba bộ thi thể? Trương Thanh đang nói gì vậy? Đây chính là ông nội và cha mẹ của ta, có quan hệ gì với Thi chứ?
Trương Thanh thấy tôi không vui, vội vàng giải thích, ba thi thể mà hắn đào được ở rừng sâu núi thẳm kia, giống hệt người trong ảnh chụp.
“Vô nghĩa, sao có thể!”
Tôi chỉ ông nội trong ảnh nói: “Đây chính là nhà của ông nội ta, hôm qua mới rời đi, ngươi lại còn nói ông ấy là thi thể của rừng sâu núi thẳm gì đó?”
“Hắn chính là Đường Vân lão tiên sinh?” Trương Thanh nhìn ông nội trong ảnh, như có điều suy nghĩ, cau mày.
Đăng bởi | lynki96 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |