Giảo hoạt chết người
Trần Cẩu nói, từ khi xăm hình xăm này của ta, cổ phiếu của hắn mỗi ngày đều tăng lên, đánh bạc đó là từ trước đến nay chỉ thắng không thua, hiện tại hắn chẳng những trả hết nợ, trong tay còn thắng nhỏ hơn mười vạn, hình xăm này thật con mẹ nó thần kỳ.
Nếu đã như vậy, ta cũng vui mừng, Quỷ Văn có hiệu quả, Trần Cẩu cũng trả hết nợ, còn thắng không ít, đây là kết cục tốt nhất.
Tôi vỗ vỗ bả vai Trần Cẩu, bảo hắn bỏ cuộc, những tiền thắng được thì cầm đi buôn bán, hoặc cất đi cũng được, về sau đừng cược nữa.
Trần Cẩu không vui, nói như vậy sao được? Đánh cược nhỏ nuôi gia đình, đánh cược lớn làm giàu, trước kia xui xẻo, hiện tại có hình xăm này, hắn thắng chắc! Tại sao phải nhẫn? Vậy hắn không thành một tên ngốc sao? Có tiền hay không kiếm lời khốn kiếp.
Ta thở dài, nói tài vận không thể nào là vô hạn, luôn có một ngày dùng hết, ngươi mỗi ngày đều đi đánh bạc, tài vận tiêu hao trên cơ bản là gấp mấy lần mấy lần xói mòn, đến lúc đó ta sợ ngươi sẽ thua gấp đôi.
Đánh cược thứ này không thể dùng để mưu sinh, nếu không kết cục sẽ rất thảm!
Trần Cẩu hiện tại đang ở thời kỳ thắng tiền, hắn hoàn toàn không nghe vào lời nói của ta, ngược lại nói với ta: “Con chuột, ta đang muốn nói với ngươi việc này, hình xăm này ngay từ đầu xác thực có thể thắng tiền, nhưng về sau càng thắng càng ít, ta cảm giác sắp không được rồi, không bằng, ngươi cho ta một cái hoa văn khác, ta nghe nói âm văn, hiệu quả càng thêm bá đạo.”
Sau khi Trần Cẩu nói xong, còn cười hắc hắc với ta, một mặt chờ mong.
“Không được, ngươi người này sao lật lọng, nói trả nợ liền giới cược, làm sao còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thước.” Tôi vội vàng lắc đầu từ chối.
Trần Cẩu bị ta nói như vậy thì hắn lập tức không vui, nói cũng không phải không cho ta tiền, coi như hắn là khách bình thường là được, hắn muốn cái âm văn kia, cái khác bảo ta không cần quản, cược có thể làm cho người ta phát tài, tại sao hắn phải kiêng, có hình xăm, hắn nhất định có thể trở thành nhân vật phú giáp một phương.
Ta nói ngươi đây là không biết xấu hổ, đã nói qua, sao có thể nói không nhận thì không nhận, ta đây đều là vì tốt cho ngươi, âm văn kia tà dị, ngươi bây giờ mê tiền tâm hồn, xăm khẳng định xảy ra chuyện lớn, hơn nữa đánh bạc không tốt, nhất định phải giới cho ta.
Lúc này Trần Cẩu hừ lạnh một tiếng, nói cái gì mà vì muốn tốt cho hắn, chẳng qua là làm ăn mà thôi, ta giúp hắn cũng không phải là không thu tiền, còn nói đường hoàng như vậy.
Lời này làm ta tức giận quá sức, không nghĩ tới Trần Cẩu nghĩ ta như vậy, nếu không phải vì muốn tốt cho hắn, ta cũng mặc kệ hắn, lúc trước hắn không có tiền xăm hình, ta có muốn hắn một phân tiền?
Được, nếu trong lòng hắn không có người huynh đệ như ta, vậy ta cũng lười tốn nước bọt, Ải Tử Hưng nói đúng, cược chó không thể tin, bọn họ vĩnh viễn cũng không đổi được ăn phân.
“Ngươi muốn xăm đúng không? Có thể, chỉ cần đưa tiền, ngươi muốn văn gì cũng được.” Ta cũng hừ lạnh một tiếng, ngươi đã muốn, ta liền thành toàn cho ngươi, sau này xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không quản nữa.
“Được, chỉ cần câu nói này của ngươi, ta muốn Ngũ Quỷ Vận Tài kia, ngươi muốn thu bao nhiêu tiền?” Trần Cẩu nói.
Ta cũng không cần nhiều, liền thu hắn mười vạn đi, dù sao nhiều hơn hắn cũng không có.
Trần Cẩu không chút do dự gật đầu, bởi vì có hiệu quả của một hình xăm trước đó, hắn có lòng tin đối với Ngũ Quỷ Vận Tài, hơn nữa Âm Văn hiệu quả càng bá đạo hơn Dương Văn, hắn sẽ thắng được càng nhiều.
Trần Cẩu căn bản không lề mề, trực tiếp chuyển tiền cho ta, hơn nữa còn vô cùng khát vọng Ngũ Quỷ Vận Tài, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Thu tiền xong, ta muốn không làm cũng không được, bất quá bây giờ đêm hôm khuya khoắt, ta phải tìm Hồng Ngũ muốn thuốc màu, không biết có thể thành hay không.
Ta gọi điện thoại cho Hồng Ngũ, nhưng thế mà không có ai nhận, liên tiếp gọi hơn mười cái kết quả đều giống nhau, ta nhìn thoáng qua thời gian, cũng chỉ hơn chín giờ, gia hỏa này không phải là ngủ đấy chứ?
Không được, ta phải tự mình đi Hỏa Táng tràng tìm Hồng Ngũ, với bộ dáng hiện tại của Trần Cẩu, ta thu tiền hắn đêm nay không hoàn thành cho hắn, hắn cũng có thể lột da ta.
Tôi bảo anh ta chờ một chút, nói thuốc màu xăm đã hết, phải lấy một chút, nhưng tiểu tử này lại còn nói tôi không muốn mang tiền chạy trốn chứ?
Câu nói này làm tổn thương trái tim ta, ta và hắn làm sao cũng đã nhiều năm tình cảm, cứ như vậy không tín nhiệm ta? Trước đó thật sự là mù mắt chó của ta, thế mà muốn giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn.
Huynh đệ chó má gì chứ, có lẽ lúc đọc sách tình nghĩa chân thật nhất, sau khi ra xã hội, người sẽ thay đổi, hiện tại cái gì cũng không phải.
Ta nói ngươi yên tâm một trăm lần, hòa thượng chạy được miếu thì chạy được, tiệm này của ta còn ở đây, hơn nữa Ải Tử Hưng cũng ở đây, ta chạy không được.
Trần Cẩu cuối cùng không còn lời nào để nói ta mới đi ra, gọi một chiếc xe liền đi đến hỏa táng trận của Hồng Ngũ.
Tài xế này vừa nói tôi đi khu hoả táng, mặt đã xanh lét, đêm hôm khuya khoắt, đi loại địa phương này xúi quẩy, nhưng hắn lại không thể đuổi tôi xuống xe, chỉ có thể chạy như bay dọc theo đường đi, lúc đến, hắn chạy càng nhanh hơn, vèo một tiếng liền không thấy bóng dáng.
Có cần thiết không? Chẳng phải chỉ một chỗ hỏa táng thôi sao? Nhìn bảng hiệu âm trầm kia, tôi run rẩy một chút, được rồi, lời vừa rồi coi như tôi chưa nói.
Cửa Hỏa táng tràng mở rộng, đèn bên trong tuy rất sáng, nhưng chiếu vào bảng hiệu lại có màu xanh lục, quái dị dọa người, cũng không biết Hồng Ngũ nghĩ như thế nào, toàn bộ bảng hiệu như vậy, là muốn hù chết người sao?
Nhưng ngẫm lại cũng không có vấn đề gì, lò hỏa táng làm gì có người sống, có thể đến phần lớn đều là người chết, có thể dọa được ai?
Nơi này ta đã tới, không thể nói quen thuộc đường xá, nhưng cũng biết đi như thế nào, sau khi đi vào, mấy người câm kia không khiêng thi công, toàn bộ lò hỏa táng im ắng, cảm giác có chút khủng bố.
Ta biết Hồng Ngũ đi như thế nào, cũng không dám nhìn khắp nơi, càng không dám tùy ý đi, thẳng đến gian phòng của Hồng Ngũ.
Nhưng khi ta đi qua lò thiêu thi, đột nhiên trông thấy một tiểu nữ hài tết tóc hai bên, ngồi xổm ở miệng lò đốt thi không ngừng châm củi.
Chuyện này làm cho ta sợ hãi, đó là đồ chơi của tiểu hài tử sao? Không cẩn thận làm bị thương thì làm sao bây giờ? Ta nóng vội không nghĩ quá nhiều, vội vàng tiến lên ngăn cản.
“Này, bạn nhỏ, không nên tới gần nơi đó, ba ba mẹ của con đâu?” Ta lập tức xông lên muốn ôm nàng đi, đứa nhỏ này của ai mà mẹ nó không chịu trách nhiệm, có thể giữ hài tử ở chỗ này, đều là nhân tài gì?
Đó chính là lò đốt xác! Tiểu hài tử đến gần nguy hiểm cỡ nào, lòng cha mẹ cũng thật lớn.
Nhưng khi ta đến gần, cô bé kia đột nhiên xoay người lại, lúc này ta lập tức dừng bước, trên mặt lộ ra biểu lộ cực kỳ hoảng sợ.
Mặt kia của cô bé này, thế mà còn là một cái ót có hai bím tóc!
Nàng... mặt mũi đâu? Hai bên đều là tóc tết sau ót?
Ta sợ đến mức không dám cử động, chân tê dại, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, chuyện này thật quá dọa người.
“Thúc thúc, người muốn chơi với ta sao? Tiến vào a!” Sau khi tiểu nữ hài nói xong, thế mà đâm đầu vào lò thiêu thi, tiếp theo nàng vươn ra một bàn tay màu xám xanh, sau đó kéo ta vào bên trong.
“Chơi cái rắm, cút về cho lão tử, lại náo cho ngươi, đem tro cốt ngươi đè trong ao phân, để ngươi để lại tiếng xấu muôn đời.” Đột nhiên một giọng nói vang dội vang lên sau lưng ta, giọng điệu cực kỳ hung ác.
Lời này vừa ra, bàn tay kia lập tức rụt trở về, đến lúc này lò thiêu thi không còn động tĩnh, cô bé kia cũng không đi ra.
Đăng bởi | lynki96 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |