Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến vào khuôn viên trường học

Phiên bản Dịch · 1523 chữ

Hình như sau sự kiện thi thai, Từ Mộng đối với ta tốt hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn ta cũng không giống lúc trước, trong ánh mắt mang theo nóng bỏng cùng tình cảm nói không rõ, nhưng ta chỉ có thể coi như nhìn không thấy.

Tôi an ủi cô bé không cần lo lắng, quỷ văn của tôi cơ bản chưa từng thất bại, Lý ca kia cũng là người mệnh cứng rắn, hẳn là có thể vượt qua.

Từ Mộng nghe ta nói mới hơi an tâm một chút, ta đưa nàng ra ngoài, nàng nói ngày mai lại đưa cơm tới cho ta, còn chỉ cho ta chỗ ở hiện tại của nàng, ngay tại một tòa lầu cách hẻm nhỏ này không xa.

Sau khi trở lại trong tiệm, Quách Nhất Đạt có chút hung ác, ông ta nói nếu Lý Kỳ dám đến gây sự, ông ta sẽ vặn gãy cổ Lý Kỳ.

Tôi bảo anh ta đừng xúc động, giết người không phải việc chúng ta nên làm, nếu thật sự gây sự thì đuổi đi là được, còn chưa đến mức giết người, nếu thật sự muốn giết người... Tôi nhìn kim xăm trong tay xuất thần.

Âm thuật của ta cũng có thể giết người, chỉ là điều kiện hạn chế quá nhiều, nhưng giết người, là vô thanh vô tức...

Hôm nay cũng chỉ có một đơn làm ăn, đến buổi tối, chúng ta rảnh rỗi xem phát sóng trực tiếp của Từ Mộng, không giống với tưởng tượng của ta, cô ta mặc quần áo đoan trang, một chút cũng không lộ, hát lên ở trước màn ảnh, Từ Mộng trước kia ở trung tâm giải trí chẳng những bồi tửu, ngủ cùng, hơn nữa còn bồi xướng, cô ta hát không thể nói là chuyên nghiệp, nhưng cũng rất êm tai, chỉ tiếc không có bao nhiêu người xem.

Phát sóng trực tiếp đều như vậy, phải từ từ mà làm, tích lũy nhân khí về sau liền nhiều người xem, ta xoát cho nàng một chiếc máy bay, đổi lấy nàng vô số cái đáng yêu.

Nói đến ca hát, tôi đột nhiên nhớ ra, không phải hôm nay Lâm Mộc tham gia giải thi đấu ca sĩ trường học gì đó sao? Cô còn bảo Tô Tình tới mời tôi, tôi thấy thời gian đã hỏng rồi, vội vàng dọn dẹp một chút rồi chạy ra ngoài.

Hai tên lùn Hưng và Quách Nhất Đạt không thể ở lại được nữa, cũng phải đi theo tôi chơi một chút, thật ra chính là muốn đi đại học xem mỹ nữ, tôi không đồng ý, nhưng bọn họ quấn quít không tha, tôi cũng không có cách nào, đành phải mang theo hai người bọn họ cùng đi.

Khi đến cổng trường, tôi nhìn thấy Tô Tình đang lo lắng chờ tôi, vừa nhìn thấy tôi liền trừng mắt hỏi: “Con chuột chết tiệt, vì sao muộn như vậy? Ta chờ ngươi bao lâu rồi.”

Ta nhất thời tìm không thấy cớ, cũng không tiện nói mình quên, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể vứt nồi cho Ải Tử Hưng, nói chân hắn chạy ngắn quá chậm, cái này không thể trách ta!

Ải Tử Hưng: “…………”

Tô Tình còn muốn mắng tôi, nhưng tôi không cho cô cơ hội này, nói đừng lề mề nữa, mau đi vào đi, muộn một chút nên kết thúc, nói xong liền kéo Tô Tình ra cổng trường học.

Tô Tình nói không phải nơi này, chúng tôi không có chứng nhận học sinh, còn muốn đi cửa chính?

Ta nói vậy làm sao bây giờ? Mình có thể ngụy trang học sinh, nói quên mang chứng nhận học sinh, nhưng Ải Tử Hưng và Quách Nhất Đạt ngụy trang thế nào? Có sinh viên đại học như vậy sao?

Tô Tình nói không phải sợ, cô có cách, nói xong dẫn chúng tôi vòng ra phía sau trường học, nơi đó có một cái rãnh lớn, sau khi nhảy qua rãnh, là sân thể dục của trường học, mà sân thể dục này được bao quanh bởi lưới sắt, nhưng có một chỗ bị cắt ra, kích thước không khác lỗ chó lắm.

“Mẹ kiếp, không phải ngươi muốn chúng ta đường đường nam nhi chui lỗ chó chứ?”

“Đúng đấy, nam nhân chúng ta đánh chết cũng sẽ không chui lỗ chó, mất mặt lắm sao? Ngươi coi đàn ông của chúng ta là...”

Tôi và Quách Nhất Đạt một người một câu từ chối, nhưng còn chưa nói hết, Ải Tử Hưng đã qua rồi, hắn vẫy tay với chúng tôi nói: “Ông chủ nhỏ, vừa đến, mau tới đây!”

“Hả? Đàn ông các ngươi là cái gì?” Hai tay Tô Tình ôm ngực, rất hứng thú nhìn chúng tôi.

Ta: “…………”

Quách Nhất Đạt: “…………”

Sau khi đi qua, tôi và Quách Nhất Đạt suýt nữa đập chết tên lùn, còn chưa dứt lời, anh ta đã vả mặt người đàn ông của chúng tôi, còn hại tôi chui lỗ chó kia.

Sau khi đi vào, Tô Tình liền dẫn chúng tôi chính thức tiến vào trường học, tuy rằng đã là buổi tối, nhưng vẫn có rất nhiều học sinh muội xinh đẹp đi lại trong trường học, nhìn từng gương mặt thanh thuần cùng dáng người xinh đẹp, tôi thật hận mình không có đi học đại học.

Không chỉ tôi, Quách Nhất Đạt và Ải Tử Hưng cũng chưa từng học đại học, cửa hàng xăm của chúng tôi đúng là trình độ học vấn trung bình thấp.

Quách Nhất Đạt không vui, nói tuy hắn chưa từng học đại học, nhưng hắn từng học sinh đại học!

Tô Tình lườm chúng tôi một cái, xấu hổ làm bạn với chúng tôi, trốn thật xa, sợ người khác biết cô ta quen biết chúng tôi.

Trường đại học khá lớn, khoảng chừng mười phút sau mới đến một sân khấu rộng lớn, xung quanh đông nghìn nghịt người, chúng tôi đến hơi muộn, không chen vào được nữa, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Tô Tình nói Lâm Mộc bị xếp cuối cùng, cũng không biết với giọng nói hiện tại của cô có thể đoạt giải quán quân hay không, giải thi đấu ca sĩ trong trường học này không nhỏ chút nào, thực lực cũng rất mạnh, cô hy vọng vở diễn Âm Văn Quỷ Xướng của tôi có thể thể hiện thần uy, có thể trợ giúp Lâm Mộc.

Ba người chúng tôi không có hứng thú hát hò, cả đêm đều đi thăm gái, đại học vẫn rất cởi mở, có rất nhiều bạn học nữ mặc rất mát mẻ, ba chúng tôi xem rất đã nghiền, trường học này nổi tiếng là có rất nhiều mỹ nữ.

Khoảng một tiếng sau, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Mộc, nàng vừa ra khỏi cửa chúng tôi đã bắt đầu hò hét trợ uy, cổ vũ cổ vũ.

Lâm Mộc có vẻ hơi căng thẳng, nhưng vẫn ổn định lại được. Quan trọng nhất là giọng nói của nàng vừa cất lên đã khiến toàn trường sững sờ. Cả đời này ta chưa từng nghe thấy tiếng hát nào hay như vậy, quả thực giống như một bình rượu lâu năm, khiến ta say mê.

Nhưng không đúng, giọng nói của nàng căn bản không phải như vậy, hơn nữa ngay cả toàn bộ giọng nói cũng thay đổi, đây là nàng hát sao? Thanh âm của nàng không phải tốt hơn, mà là toàn bộ nàng đều đổi.

Tất cả mọi người đều say mê trong tiếng hát của Lâm Mộc, ngay cả Lâm Mộc cũng không nhận ra có gì không đúng. Chỉ có ta và Tô Tình hai mặt nhìn nhau, càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, nhưng bây giờ chúng ta không thể lên đài ngăn cản nàng.

Hát được một nửa, Lâm Mộc bắt đầu có vấn đề, biểu tình của cô có chút hoảng sợ, thân thể giống như uốn qua uốn lại, tôi không biết cô ta bị làm sao? Muốn làm gì?

Sau khi hát xong bài hát này, ngay cả nhạc đệm âm nhạc cũng ngừng, nhưng Lâm Mộc vẫn không dừng lại, cũng không xuống đài. Nàng vẫn tiếp tục hát, giọng hát càng ngày càng êm tai, nhưng sau lưng tôi lại chợt lạnh, da đầu tê dại. Bởi vì Lâm Mộc không phải đang hát, cô đang hát kịch, giọng hát sắc nhọn lại cao vút.

Tôi để ý thấy Lâm Mộc đang phản kháng, điều này chứng tỏ không phải cô ta đồng ý hát, mà là có thứ gì đó khống chế thân thể của cô ta, nhưng cô ta không thể thoát được.

Xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, người trong sân đều xôn xao. Ta tưởng sẽ xảy ra rối loạn, nhưng ta sai rồi, đột nhiên cả sân đều yên tĩnh lại, đều yên lặng nghe Lâm Mộc hát.

Bạn đang đọc Phong Thuỷ Hình Xăm của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lynki96
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.