"Mỹ nhân như vậy sao nỡ xuống tay." Lúc này, thiếu niên kiêu ngạo nhìn Hoa Giải Ngữ mỉm cười nói: "Ta mới tới thành Thanh Châu chưa quen cuộc sống nơi đây, chi bằng mỹ nhân hãy đi cùng bọn ta, hôm nay ta sẽ buông tha cho học cung Thanh Châu."
Học cung Hắc Diễm nghe được câu nói của thiếu niên kiêu ngạo liền nở nụ cười, có người phụ họa nói: "Sư đệ nói chí phải, có mỹ nhân làm bạn tất nhiên là một chuyện tốt, có thể vẽ nên giai thoại của hai đại học cung."
"Hỗn xược!"
"Đám này đồ vô lễ!" Từng đệ tử học cung Thanh Châu lộ ra vẻ giận dữ. Hoa Giải Ngữ chính là mỹ nhân trong lòng mọi người ở học cung Thanh Châu, bây giờ lại bị lời nói của học cung Hắc Diễm xem thường như vậy.
"Câm miệng, một đám rác rưởi, ai không phục có thể đứng ra nói." Ánh mắt thiếu niên đảo qua, toàn thân không khỏi lộ ra sự kiêu ngạo tột cùng. Đệ tử học cung Thanh Châu cảm thấy vô cùng nhục nhã nhưng tài nghệ bọn họ lại không bằng người.
Biểu cảm của Hoa Giải Ngữ lại rất bình tĩnh, nàng dường như vẫn chưa đi ra ngoài như mong đợi của các trưởng bối học cung Thanh Châu.
Đôi mắt đẹp chậm rãi chuyển qua, ánh mắt Hoa Giải Ngữ rơi vào nơi nào đó, đó chính là vị trí của Diệp Phục Thiên.
Hoa Giải Ngữ đương nhiên thấy Diệp Phục Thiên bên cạnh Phong Tình Tuyết, dung nhan bình tĩnh của nàng dần dần hiện lên một nụ cười về phía Diệp Phục Thiên, nhẹ giọng nói: "Bọn họ đang ức hiếp ta kìa!"
Khi Hoa Giải Ngữ nhìn về phía Diệp Phục Thiên, nhiều đệ tử học cung Thanh Châu cảm thấy có chút không bình thường. Khi giọng nói này vang lên, rất nhiều người phảng phất nghe được âm thanh cõi lòng mình tan nát.
"Bọn họ ức hiếp ta kìa…" Giọng nói ấy dịu dàng như nước chảy. Nữ thần hoàn mỹ trong lòng bọn họ lại đi làm nũng… với Diệp Phục Thiên.
Không sai, đây chẳng phải là giọng làm nũng sao.
Nếu như những lời này là nói với bọn họ, bọn họ cho dù liều mạng cũng muốn lao ra ngoài chiến đấu, đáng tiếc không phải.
"Tim ta đau chết mất…" Rất nhiều người nhìn Phong Tình Tuyết bên cạnh Diệp Phục Thiên. Hắn xem thường Tần Y sư tỷ, bây giờ lại ở cùng với Phong Tình Tuyết, hay cho tên háo sắc vô sỉ, tại sao lại là hắn cơ chứ…
Phong Tình Tuyết nghe được câu nói của Hoa Giải Ngữ cũng hơi sửng sốt. Cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn, nàng hơi cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm góc áo, đây chính là Hoa Giải Ngữ ư.
Cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn, Diệp Phục Thiên xoa xoa chân mày, thực sự là… muốn khiêm tốn cũng khó nữa mà.
Học cung Hắc Diễm cũng nhìn về phía Diệp Phục Thiên, nghĩ thầm tên này chắc có gì đó khác thường nên nữ nhân xinh đẹp giống như Hoa Giải Ngữ mới làm nũng với hắn!
Diệp Phục Thiên đi về phía trước một bước. Học cung Thanh Châu thầm nghĩ, tên này xem ra muốn hả giận cho người đẹp, đổi lại là bọn họ cũng sẽ làm như vậy, tuy khả năng là kết cục sẽ có chút bi thảm.
Thiếu niên kiêu ngạo phía trước nhìn Diệp Phục Thiên đi ra, khóe miệng lộ một nụ cười châm chọc, nói: "Ngươi tốt nhất hãy nghĩ cho kỹ rồi quyết định, muốn hả giận à? Đúng là khuôn sáo cũ rích, cái giá này hy vọng ngươi chịu đựng nổi."
Diệp Phục Thiên cứ như không nghe được lời của hắn vậy, cười nhìn đối phương nói: "Tốt nhất là ngươi nên mọc ra hai cái miệng, khoanh tay nói lời xin lỗi thì may ra ta có thể để ngươi bình yên vô sự đi ra khỏi học cung Thanh Châu."
"Sặc…" Đệ tử học cung Thanh Châu trợn tròn hai mắt, quả thực không thể tin vào tai của mình. Bọn họ nghĩ thầm mặc dù ngươi muốn trút giận nhưng có thể đừng lớn lối như vậy được không? Sau đó bị đối phương ngược, học cung Thanh Châu bọn họ chắc cũng chẳng còn mặt mũi nữa.
Trái tim của mọi người càng đau hơn, người như vậy lại được mỹ nữ ưu ái hết lần này đến lần khác, rốt cuộc thế giới này bị cái gì vậy?
Ngay cả các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu đều có chút nghe không lọt tai. Tên này chém gió ghê quá, tuy hắn có thiên phú nhưng thiếu niên đối diện là pháp sư thiên mệnh.
"Nếu ta nói không thì sao?" Thiếu niên kiêu ngạo nhìn Diệp Phục Thiên như tên ngốc, đầu óc hắn có vấn đề hả ta?
"Đã như vậy thì…" Diệp Phục Thiên bước tới thêm một bước. Vô số ánh mắt nhìn hắn, ngay lúc mọi người tưởng hắn sẽ đánh một trận hả giận cho hồng nhan thì Diệp Phục Thiên hét lớn: "Dư Sinh!"
"Ặc…"
"…"
Từng đôi mắt trợn to nhìn Diệp Phục Thiên, trong lòng có một vạn con ngựa hoang đang gào thét, được đấy, rất cường thế, rất Diệp Phục Thiên…
Hoa Giải Ngữ cũng mở to hai mắt nhìn Diệp Phục Thiên, đây thật là có chút mất mặt…
"Đùng." Tuyết đọng trên mặt đất run rẩy chấn động, hoa tuyết bay lượn cuồng loạn, Dư Sinh khôi ngô bước ra giữa đám người. Hắn vừa ra sân liền cho người ta thấy đầy đủ cảm giác uy hiếp. Bất luận là người thích hay là chán ghét hắn đều không thể không thừa nhận Dư Sinh chính là chiến sĩ trời sinh.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 65 |