Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1030 chữ

Diệp Phục Thiên run run cười, như đang làm chuyện gì xấu vậy, thuyền lướt qua nhau, bên cạnh có âm thanh nói: "Vóc dáng của sư tỷ thật đẹp."

"Ừ." Diệp Phục Thiên theo bản năng gật đầu, sau đó phát hiện không đúng, liền thấy Hoa Giải Ngữ đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

"Nhưng ta thích yêu tinh hơn." Diệp Phục Thiên lập tức nói.

"Hừ." Hoa Giải Ngữ giả vờ tức giận hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước, sau đó, nàng cảm giác được bàn tay đang hướng về phía eo nàng, nhẹ nhàng vòng quanh, thân thể Hoa Giải Ngữ run lên, cũng mặc cho Diệp Phục Thiên, cơ thể hơi nghiêng, đầu dựa vào vai Diệp Phục Thiên.

Giờ khắc này, yên lặng mà tuyệt đẹp, khoảng cách giữa hai trái tim như đang kề sát bên nhau.

Trở lại biệt viện học cung Thanh Châu lúc đêm đã khuya, so với thành Thanh Châu phồn hoa, học cung có vẻ rất vắng vẻ, Hoa Phong Lưu đã đi vào giấc ngủ.

An tĩnh bước vào phòng, Hoa Giải Ngữ phát hiện Diệp Phục Thiên lại cùng mình tiến vào khuê phòng, khuôn mặt nàng không khỏi ửng đỏ.

"Muộn thế này, nàng sẽ không đuổi ta đi chứ, buổi tối không an toàn." Hoa Giải Ngữ còn chưa nói gì, Diệp Phục Thiên đã giành mở miệng trước, thấy Hoa Giải Ngữ nhìn hắn chằm chằm, lại nói:

"Nàng nhẫn tâm sao?"

"Gian phòng của chàng đó." Hoa Giải Ngữ nhìn tên vô sỉ này.

"Ngày mai nàng phải rời đi, ta còn muốn nhìn nàng thêm nữa, nếu không… không biết khi nào mới có thể nhìn thấy nàng." Diệp Phục Thiên dịu dàng nói, mặc dù biết là lời ngon ngọt, nhưng Hoa Giải Ngữ có chút mềm lòng, trừng mắt liếc hắn, hôm nay coi như bồi thường cho hắn.

Nàng đi tới bên giường, cởi áo khoác, lộ ra đường cong hoàn mỹ, mắt Diệp Phục Thiên sáng rực lên vài phần, sau đó thấy Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: "Dáng người đẹp không?"

"Hoàn mỹ." Diệp Phục Thiên cảm thấy hơi nóng.

Hoa Giải Ngữ cười đắc ý, sau đó trực tiếp chui vào trong chăn, đưa lưng về phía hắn, mặt ửng đỏ.

"Tiểu yêu tinh thật là, cứ thích giày vò người ta." Diệp Phục Thiên buồn bực, nữ nhân quả nhiên thù dai…

"Nàng nằm như vậy ta không thấy nàng." Diệp Phục Thiên lại lên tiếng, Hoa Giải Ngữ không để ý tới hắn, nhưng sau một lát, vẫn chậm rãi quay lại đối diện hắn, nói:

"Ở đây, không được phép lại gần nữa."

Nói rồi, nàng chậm rãi nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Diệp Phục Thiên an tĩnh thưởng thức dung nhan hoàn mỹ gần trong gang tấc, cảm giác được sự ấm áp nhẹ nhàng.

Dường như trôi qua thật lâu, lúc Hoa Giải Ngữ mở mắt, phát hiện Diệp Phục Thiên vẫn nhìn nàng, không khỏi nhẹ giọng nói: "Ta không ngủ được."

"Ta đi đánh đàn cho nàng nghe nhé." Diệp Phục Thiên dịu dàng nói rồi ngồi dậy, một lát sau, bên ngoài có tiếng đàn vang lên.

An bình, hòa hợp.

Khúc đàn du dương uyển chuyển, lại tựa như ẩn chứa ái tình mông lung, như có nỗi niềm ly biệt thương cảm.

Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ nhắm lại, dần dần ngủ, nhưng trong lúc vô tình, hai hàng lệ trong suốt từ đôi mắt xinh đẹp chảy xuống, nhưng biểu cảm trên dung nhan hoàn mỹ vẫn ẩn chứa ý cười.

Thì ra, đây chính là tư vị tình yêu sao?

Sự ấm áp của mối tình đầu, sự rung động lúc nắm tay, sự đau lòng lúc ly biệt đánh thẳng vào nội tâm.

Lịch Thần Châu năm thứ một vạn, sáng sớm ngày đầu tiên.

Một con đại bàng đen đáp xuống học cung Thanh Châu, đợi bên ngoài biệt viện của Hoa Phong Lưu. Trong biệt viện, Hoa Giải Ngữ sửa soạn đơn giản, mặc váy dài màu xanh nhạt, như tiên tử hạ phàm, khuôn mặt của nàng luôn mang theo nụ cười, xinh đẹp không thể tả.

Đi tới cửa viện, nàng ngoái đầu nhìn lại cười, chỉ thấy thiếu niên vẫn đang đánh đàn, ánh mắt trong suốt nhìn hình bóng của nàng, hai người nhìn nhau cười, nỗi lòng không thể nói bằng lời.

Không có lời thề, không có hứa hẹn sông cạn đá mòn, chỉ có nụ cười, sau đó thiếu nữ tiêu sái đi đến bên cạnh đại bàng đen, cưỡi gió bay lên, hóa thành điểm đen biến mất nơi chân trời.

Tiếng đàn của thiếu niên vẫn vang vọng, bên cạnh là hình bóng bạch y anh tuấn an tĩnh đứng đó, như một bức tranh

Tiếng đàn sầu muộn hồi lâu mới dừng lại, Diệp Phục Thiên thở dài một tiếng như rất thương cảm, yêu tinh đi rồi, thật sự cảm thấy trống trải.

"Chớ giả bộ, thành Thanh Châu vốn thuộc về phủ Đông Hải, thành Đông Hải lại là phủ thành của phủ Đông Hải, vượt biển là có thể đến, ta không tin con không biết." Hoa Phong Lưu nhìn đệ tử bên cạnh, nói:

"Con vốn nghĩ bước vào Vinh Diệu cảnh mới rời đi, với tốc độ tu hành của con, tối đa mấy tháng mà thôi, đừng nói với ta rằng trong lòng con không có ý nghĩ gì."

"Ủa…" Diệp Phục Thiên chớp mắt, nhìn Hoa Phong Lưu, nói:

"Lão sư, nếu người đã biết, có thể chừa cho con chút mặt mũi không, người vạch trần con như vậy sẽ khiến con có vẻ không thành thật."

"Tối hôm qua đã lừa đến mức nào rồi?" Hoa Phong Lưu như cười như không nhìn Diệp Phục Thiên.

Diệp Phục Thiên sầm mặt, cảm giác áp lực thật lớn, rốt cuộc đã hiểu điểm khác biệt giữa lão sư và "nhạc phụ", tốc độ biến sắc quả thực không nên quá nhanh.

Bạn đang đọc Phục Thiên Thị ( Dịch ) của Tịnh Vô Ngân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.