Nhưng lúc bọn hắn trở lại tâm Diệp Phục Thiên không ngừng chìm xuống dưới, giờ phút này Diệp gia phủ đệ hóa thành một mảnh tường đổ hoang tàn mất trật tự không chịu nổi, liếc nhìn lại không nhìn thấy bóng người.
"Cha, mẹ." Diệp Phục Thiên hướng phía cha mẹ ở phủ đệ chạy đi, phòng ốc sụp xuống toàn bộ đều trống rỗng.
"Nghĩa phụ." Trong thanh âm Diệp Phục Thiên có một cỗ bi thương nhưng như trước không người trả lời.
Dư Sinh cũng bốn phía tìm kiếm, hai mắt đỏ bừng.
Xảy ra chuyện gì, Diệp gia đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Diệp Phục Thiên rất sợ hãi, thời điểm ở Thiên Yêu Sơn nhảy xuống hạp cốc hắn không có sợ hãi như giờ phút này.
"Diệp Phục Thiên." Đúng vào lúc này có người gọi hắn, Diệp Phục Thiên xoay người thì thấy một bóng hình xinh đẹp hướng phía hắn chạy tới, thân hình xinh đẹp vậy mà trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn, ôm hắn thật chặc.
"Ngươi còn sống, ngươi còn sống…" Mắt Thiếu nữ hồng hồng, nước mắt chảy xuôi trên quần áo Diệp Phục Thiên.
"Tình Tuyết người nhà của ta đâu, ngươi biết bọn hắn thế nào không?" Diệp Phục Thiên đem thiếu nữ nâng dậy lau khô nước mắt cho Phong Tình Tuyết, khuôn mặt hơi có chút hồng cúi đầu nói: "Diệp thúc thúc bọn hắn không có việc gì, cha ta để cho ta chuyển cáo với ngươi bọn hắn dọn đi rồi, đã đi ra Thanh Châu Thành cho nên ngươi không cần lo lắng cho bọn hắn."
"Cũng không nói là đi đâu sao?" Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng thở ra, khá tốt là không có gặp chuyện không may.
Phong Tình Tuyết lắc đầu, nói: "Cha ta còn nói không muốn để cho ta tiết lộ tung tích những người khác, Diệp thúc thúc bọn hắn lặng lẽ đi sợ ngươi lo lắng mới kêu ta chuyển cáo ngươi."
Diệp Phục Thiên sửng sốt, lập tức ngửa đầu nhìn lên bầu trời mắng: "Diệp Bách Xuyên ngươi là tên khốn kiếp."
Ánh mắt hắn hồng hồng, thông minh như hắn hôm nay lại không biết thân thế mình có vấn đề như thế nào, trên người hắn, trên người nghĩa phụ đều có bí mật. Hôm nay người một nhà trong bối cảnh thú triều biến mất không người chú ý, nhưng Diệp Phục Thiên biết rõ cái này là vì giấu diếm những bí mật kia.
Về sau Thanh Châu Thành, không có Diệp gia.
Đông Hải biển rộng mênh mông vô biên vô hạn, hắn đi đâu tìm người?
Bọn hắn rõ ràng là có chủ tâm không cho hắn tìm được.
"Tình Tuyết Thanh Châu Thành hiện tại thế nào, những người Đông Hải Phủ kia đã đi chưa?" Diệp Phục Thiên hỏi, nếu như Hạ Phàm vẫn chưa đi hắn cần phải cẩn thận một chút rồi.
"Hạ Phàm bọn hắn đã đi, người Hắc Diễm Thành cũng rút lui khỏi rồi, Thanh Châu Học Cung nguyên khí đại thương, Tần tướng quân cùng với quân đoàn Hắc Kỳ Lân bị Hạ Phàm cùng phủ thành chủ và Mộ Dung thương hội phế bỏ cùng trấn áp, hiện tại thành chủ là Mộ Dung Vân Sơn, những ngày này lục tục có người từ bên ngoàiđến Thanh Châu Thành tìm di tích, nhưng toàn bộ không công mà về." Phong Tình Tuyết nói một hơi.
"Tần tướng quân bị phế?" Trong lòng Diệp Phục Thiên run lên.
"Ừm." Phong Tình Tuyết gật đầu, ánh mắt Diệp Phục Thiên cực lạnh, thủ hộ thần Thanh Châu Thành thống lĩnh quân đoàn Hắc Kỳ Lân một mực chống cự kẻ thù bên ngoài, không nghĩ tới lại bị Thiếu phủ chủ đến từ Đông Hải Phủ phế bỏ.
Những đại nhân vật chưởng khống giả kia quyền lợi cùng lực lượng tuyệt đối, tùy ý đùa bỡn người khác tánh mạng, nếu hắn mạng không lớn thì cũng đã chết ở Thiên Yêu Sơn.
"Ngươi về sau có tính toán gì hay không, bằng không ở nhà của ta?" Thanh âm Phong Tình Tuyết thanh thúy nhìn đôi mắt dễ thương của Diệp Phục Thiên có vài phần chờ mong.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên đánh giá Phong Tình Tuyết, chứng kiến ánh mắt của hắn mặt của cô gái lập tức đỏ lên.
"Không được, ta có thể sẽ ly khai Thanh Châu Thành." Diệp Phục Thiên nói ra làm Phong Tình Tuyết sững sờ, trong lòng xiết chặt hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Đi làm chuyện ta nên làm." Diệp Phục Thiên cười cười nói: "Tình Tuyết ta phải đi, ngươi cũng trở về nhà đi thay ta hướng Phong bá phụ cáo từ, các ngươi về sau phải bảo trọng."
Nói xong, Diệp Phục Thiên đi trở về bên người Hoa Phong Lưu cõng hắn lên, cùng Dư Sinh một chỗ đi ra bên ngoài.
Phong Tình Tuyết còn đứng nguyên chỗ cũ nhìn bóng lưng Diệp Phục Thiên ly khai, đột nhiên la lớn: "Diệp Phục Thiên."
Diệp Phục Thiên quay đầu lại nhìn nàng.
"Ta thích ngươi." Thiếu nữ lấy dũng khí, lớn tiếng nói.
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu nữ, trong đôi mắt tách ra một vòng sáng lạn tươi cười, nói: " Ta đã nói rồi, người giống như như ta làm sao có người có thể thích được, về sau không nên nghĩ tới ta nữa."
Nói xong hắn quay đầu lại đi về phía trước, nước mắt Phong Tình Tuyết chảy xuống sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc.
Diệp Phục Thiên không có dừng lại, hắn sợ mình mền lòng không nỡ đi, dù sao Phong Tình Tuyết nhìn rất đẹp.
"Có phải ta không ở đây ngươi sẽ tiến lên hay không." Hoa Phong Lưu trên lưng Diệp Phục Thiên nói.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 45 |