Tiếng Lóng và Rượu
Thiếu niên ánh lên vẻ hoảng loạn trong mắt, cố gắng vùng vẫy nhưng phát hiện ra tay của Tề Huyền Tố cứng như thép, không thể cử động được, đành thấp giọng nói: “Ý... ý gì đây?”
Tề Huyền Tố thả lỏng tay rồi nhẹ nhàng đẩy thiếu niên, lực đẩy vừa đủ để hắn đứng thẳng mà không loạng choạng, sau đó nói: “Ý gì à? Thái tuế giảm đến lại là một lão vinh, cho dù đạo bào trên người ta có đắt một chút, cũng không nên cứ nhìn chằm chằm một mình ta mà kiếm chuyện chứ? Ta thấy ngươi không toản nhi lượng, là một cái không tử.”
‘Thái tuế giảm trước’ nghĩa là tuổi tác nhỏ, ‘lão vinh’ nghĩa là kẻ trộm, ‘khai ba’ nghĩa là ra tay, ‘toản nhi lượng’ nghĩa là hiểu rõ quy củ giang hồ, ‘không tử’ nghĩa là không hiểu sự lý giang hồ."
Phiên dịch thành bạch thoại, chính là: “Ý gì à? Tiểu tử như ngươi lại là kẻ trộm. Dù chiếc đạo bào của ta có đắt giá chút, cũng không phải lý do để ngươi nhắm vào mỗi mình ta mà ra tay chứ? Ta thấy ngươi chẳng hiểu biết gì về giang hồ cả, chỉ là một tên vô tri thôi.”
Thiếu niên lập tức hiểu rằng mình đã chạm trúng thiết bản, vội vàng nói: “Hợp ngô! Ta mới lên thuyền, nửa mở mắt, lần này lên tuyến ra tay, đã hiểu rõ quy củ, là do ta mắt không mờ, mong rằng bằng hữu trên chữ ‘hợp’ giẫm rộng một chút.”
Ý tứ là: “Đều là người trong giang hồ cả! Ta mới ra nghề, còn chưa thạo việc. Lần này ra tay không đúng nơi đúng chỗ, đã bị phát hiện là do mắt ta không sáng, mong huynh đài rộng lượng bỏ qua.”
Tề Huyền Tố không tỏ thái độ gì, hỏi tiếp: “Tuyến này là hỏa tác?” - Ý tứ là: “Tuyến này là làm ăn lớn à?”
“Thủy tác, hỏa tác nào đến lượt ta.” Thiếu niên nhanh chóng đáp, “Chưa từng có hỏa huyệt đại chuyển, chỉ là chút lông vụn tiểu cầm.”
"‘Hỏa tác’ nghĩa là làm ăn lớn, ‘thủy tác’ là làm ăn nhỏ. ‘Hỏa huyệt đại chuyển’ nghĩa là kiếm được nhiều tiền, ‘linh mao toái cầm’ là không kiếm được nhiều tiền, chỉ là chút tiền nhỏ."
Đại khái là: “Làm ăn nhỏ thôi, làm ăn lớn đâu đến lượt ta. Chưa có vụ nào đáng kể, chỉ là mấy món lặt vặt thôi.”
Tề Huyền Tố lại hỏi: “Ngươi làm việc cho ai?”
Ánh mắt thiếu niên lập tức dao động, lúng túng ấp úng, dường như định nhân cơ hội bỏ chạy.
Tề Huyền Tố không dùng tiếng lóng nữa, trực tiếp nói: “Muốn chạy à? Cứ thử xem.”
Thân thể thiếu niên cứng đờ lại.
Lúc này, hành động của hai người cũng thu hút sự chú ý của những hành khách khác, tất cả đều nhìn về phía này.
Trương Nguyệt Lộc tập trung vào uống rượu, chỉ liếc mắt nhìn qua hai người bằng khóe mắt.
Cuối cùng, Tề Huyền Tố cũng không vạch trần thân phận của thiếu niên, cũng không có ý định giao thiếu niên cho quan phủ địa phương, chỉ nhẹ nhàng điểm một ngón tay vào ngực thiếu niên. Thiếu niên khẽ rên lên, suýt nữa ngã xuống đất, mặt tái mét, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
Tề Huyền Tố nói: “Lần này coi như là bài học cho ngươi. Nếu có nghề khác, tốt nhất hãy đổi nghề.”
Thiếu niên không dám nói gì thêm, ôm ngực lảo đảo rời đi.
Lần này hắn đã nhầm người, còn Tề Huyền Tố thì cũng nương tay. Theo quy tắc giang hồ, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua, không dám quay lại đòi nợ.
Không lâu sau khi thiếu niên rời đi, thuyền bắt đầu khởi hành. Trương Nguyệt Lộc nhẹ giọng hỏi: “Sao huynh không hỏi thiếu niên đó làm việc cho ai?”
Tề Huyền Tố đáp: “Hỏi rồi thì sao? Ta có thể nhổ tận gốc bọn họ được không? Dù ta có thể nhổ tận gốc, cũng sẽ có những băng nhóm tương tự mọc lên thay thế, ta đâu thể mãi canh giữ ở đây. Việc trị trộm cướp không phải dựa vào một hai hiệp khách ra tay nghĩa hiệp, chỉ là trị ngọn mà thôi, điều quan trọng là phải có luật pháp nghiêm minh của triều đình và quan phủ, đó mới là trị tận gốc.”
Trương Nguyệt Lộc ngạc nhiên nói: “Những lời này của huynh quả thật có lý lẽ.”
“Vạn Tượng Đạo Cung có dạy mấy điều này.” Tề Huyền Tố khẽ ho một tiếng, “Ta quên mất, cô chưa từng học ở Vạn Tượng Đạo Cung.”
Trương Nguyệt Lộc liếc nhìn hắn: “Ai nói ta chưa từng học ở Vạn Tượng Đạo Cung? Ta học chính là Thượng Cung, huynh mới là Hạ Cung mà thôi.”
Tề Huyền Tố cười khẽ, không tranh luận.
Vào Thượng Cung nghĩa là đã được thăng lên làm Tứ phẩm Tế Tửu đạo sĩ, trong khi người tốt nghiệp từ Hạ Cung chỉ có thể làm Cửu phẩm đạo sĩ, sự chênh lệch giữa hai bên đúng như biểu tự của hắn, thực sự là khác biệt một trời một vực.
Tề Huyền Tố cũng mong muốn được quay lại Vạn Tượng Đạo Cung, học lại một lần, rồi trở thành một Tứ phẩm Tế Tửu đạo sĩ đàng hoàng. Hắn mong muốn có thể mua nhà và sinh sống ở Ngọc Kinh, kết giao với một số người, được người khác gọi một tiếng “Pháp sư”, và có đủ tự tin để suy nghĩ về việc thành gia lập thất.
Thành gia lập thất, theo như câu nói nổi tiếng, thì “Pháp lữ tài địa”, đạo lữ thế nhưng là điều xếp ở vị trí thứ hai.
Tóm lại, chí hướng của Tề Huyền Tố không nhỏ, nhưng cũng không phải là quá lớn.
Chiếc thuyền lớn từ từ di chuyển.
Túi đeo của Tề Huyền Tố không phải là Tu Di vật, không thể chứa nhiều thứ, nên chiếc bình rượu đương nhiên không lớn, không chứa được nhiều rượu, rất nhanh liền bị Trương Nguyệt Lộc uống hest.
Trương Nguyệt Lộc lại trở về vẻ uể oải, ít nói, chỉ thỉnh thoảng mở miệng chỉ điểm cho Tề Huyền Tố.
Tề Huyền Tố không mấy hứng thú với “Bích Cốc Thuật”, chủ yếu muốn học “Thiền Thoát Thuật”, bởi vì “Thiền Thoát Thuật” là phương pháp phát triển từ “Ứng Kiếp Giả Thân” của Trích Tiên Nhân, nên nhiều khẩu quyết giữa hai cái có sự tương đồng. Nói chính xác hơn, “Thiền Thoát Thuật” là bản rút gọn của một phần khẩu quyết, do đó Trương Nguyệt Lộc, một Trích Tiên Nhân, hoàn toàn có thể chỉ điểm cho Tề Huyền Tố.
Tề Huyền Tố không mong muốn học được ngay lập tức, mà chỉ cố gắng học thuộc lòng các khẩu quyết, trong lúc học thuộc thì cố gắng hiểu, nếu có chỗ không hiểu thì hỏi Trương Nguyệt Lộc.
Thật ra, Trương Nguyệt Lộc không có nhiều kinh nghiệm làm lão sư, chỉ có thể học theo cách mà sư phụ Từ Hàng Chân Nhân đã dạy nàng, tức là tự học trước, chỗ nào không hiểu thì hỏi lại.
Ban đầu, Trương Nguyệt Lộc có chút lo lắng, nàng cũng biết phương pháp dạy này không phù hợp với tất cả mọi người, phải tùy theo năng lực của từng người mà dạy.
Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra rằng Tề Huyền Tố thực sự rất thông minh, hay nói cách khác là có khả năng lĩnh hội tốt. Điểm yếu của Tề Huyền Tố là căn cốt không mạnh. Giống như khi giao đấu với người khác, mắt có thể theo kịp, nhưng tay thì không.
Chính vì vậy, Tề Huyền Tố có thể tự mình học được “Huyết Hống” của võ phu, nhưng chỉ hiểu cách vận dụng kỹ thuật và nguyên lý không đủ, nếu không có đủ khí huyết để sử dụng, thì cũng không thể phát huy được.
Khi Tề Huyền Tố gần như đã học thuộc khẩu quyết, Trương Nguyệt Lộc đột nhiên nói: “Thiên Uyên, huynh dạy ta nói tiếng lóng giang hồ đi.”
“Cô không phải đã biết rồi sao?” Tề Huyền Tố hơi ngạc nhiên.
Trương Nguyệt Lộc nói: “Ta chỉ biết chút ít cơ bản, như ‘kéo hô’, ‘bàn đạo’, ‘chiêu tử’ gì đó, nhiều hơn thì không biết.”
Tề Huyền Tố hỏi: “Cô muốn biết gì?”
Trương Nguyệt Lộc nghĩ một lúc rồi hỏi: “‘Hỏa súng’ gọi là gì?”
“Gọi là ‘phun tử’. Trước đây, hỏa súng đời cũ không có rãnh xoắn, bắn ra đạn sắt, một phát là một mảnh lớn, không giống như bắn ra mà giống như phun ra, từ đó mà có tên gọi như vậy.”
“Uống rượu thì gọi là gì?”
“Gọi là ‘mẫn sơn’.”
“Mua rượu?”
“Gọi là ‘trửu sơn’.”
“Rượu mạnh?”
“Gọi là ‘hỏa sơn’.”
“Uống say?”
“Gọi là ‘xuyến sơn’.”
Tề Huyền Tố không nhịn được cười: “Sao toàn liên quan đến rượu vậy? Cô học tiếng lóng là để tìm người bàn đạo hay để đi uống rượu?”
Trương Nguyệt Lộc phẩy tay: “Ta làm sao có thể đi uống rượu với người nói tiếng lóng?”
“Ta chẳng phải cũng đang dùng tiếng lóng sao?” Tề Huyền Tố nói.
Trương Nguyệt Lộc cứng họng, một lúc sau mới nói: “Lúc đầu ta chưa nhìn rõ bộ mặt thật của huynh, sau này chỉ đành thuận theo mà thôi.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tâm trạng của Tề Huyền Tố thoáng chùng xuống, nhưng sau đó lại nảy sinh chút hy vọng. Nếu có một ngày, Trương Nguyệt Lộc phát hiện ra thân phận thực sự của hắn, hy vọng nàng có thể, như hôm nay đã nói, thuận theo mà bỏ qua.
Sau đó, Tề Huyền Tố nghe Trương Nguyệt Lộc lẩm bẩm: “Ta muốn mẫn sơn, huynh đi trửu sơn, tốt nhất là hỏa sơn, cùng nhau xuyến sơn.”
Tề Huyền Tố nghe mà cảm thấy không biết nói gì.
Trương Nguyệt Lộc tiếp tục nói: “Khi đến nhà ta, chúng ta sẽ dùng tiếng lóng này.”
Tề Huyền Tố mới hiểu rằng Trương Nguyệt Lộc học tiếng lóng là để lừa cha mẹ nàng. Nhưng lúc này Trương Nguyệt Lộc mới có chút dáng vẻ của một tiểu nương tử, cũng có vài phần đáng yêu.
Tề Huyền Tố nói: “Cô mua thêm rượu bỏ vào Tu Di vật là được mà?”
Trương Nguyệt Lộc liếc hắn: “Tu Di vật của ta chứa hành lý của huynh, không còn chỗ trống nữa.”
Đúng lúc đó, ánh mắt của Trương Nguyệt Lộc rơi vào chiếc túi đeo của Tề Huyền Tố, hỏi: “Thiên Uyên, trong túi của huynh có gì?”
Tề Huyền Tố giật mình, nhưng mặt không biểu hiện gì: “Một số vật dụng bình thường thôi.”
Trương Nguyệt Lộc nói: “Huynh đã xem qua Tu Di vật của ta rồi, ta có thể xem túi của huynh không?”
“Đương nhiên là được.” Tề Huyền Tố đưa túi cho Trương Nguyệt Lộc mà không chút do dự.
Ngược lại, Trương Nguyệt Lộc có chút ngập ngừng: “Trong túi của huynh không có thứ gì không thể để người khác thấy chứ? Ví dụ như... xuân... cung đồ gì đó.”
Mặt Tề Huyền Tố đỏ bừng: “Ta là người như vậy sao? Cứ xem đi, xem thoải mái.”
Trương Nguyệt Lộc lúc này mới mở túi của Tề Huyền Tố, lật qua lật lại: “Lục điệp của Thất phẩm đạo sĩ Tề Huyền Tố, thuốc trị thương bôi ngoài da, đan dược uống, bật lửa, dùi sắt, đạn hỏa súng, lệnh bài của Thiên Cương Đường, giấy viết phù rẻ tiền, con dấu, tiền Thái Bình, một xấp giấy ghi nợ nhỏ, vài tờ giấy nợ vừa, một túi tiền đồng nhỏ, vài cái trung viên, kính râm từ chuyến đi Tây Vực lần trước, một túi hành quân hoàn, một gói thịt khô, hai chuỗi lưu châu của yêu nhân, còn có một cái la bàn? Huynh cũng biết xem phong thủy?”
Tề Huyền Tố mặt không đổi sắc nói: “Ta đã đọc qua ‘Thanh Nang Kinh’ và ‘Hãm Long Kinh’, chính như câu nói nổi tiếng ‘Tầm long thiên vạn khán triền sơn, nhất trọng triền thị nhất trọng quan, quan môn nhược hữu thiên trọng tỏa, định hữu vương hầu cư thử gian. Sơn hình tại địa tinh tại thiên, tinh khí hạ cảm họa phúc y. Chân tinh đốn khởi chân hình liễu, chi diệp giai thị phá lộc tùy. Chân tinh tuy vân hữu tam cát, tam cát chi dư hữu phụ bệ. Bất tri tam cát bất thường sinh, bách xứ quan lai vô nhất thực. Tẩu kỳ đà vĩ thị chân hình, nhược xuất tôn tinh hình biến sinh…’”
“Được rồi, được rồi, nói huynh béo là huynh thở thật.” Trương Nguyệt Lộc không vì cái la bàn mà liên tưởng Tề Huyền Tố với Thanh Bình Hội, dù sao la bàn cũng là vật thường thấy của đệ tử Đạo môn, nhưng suy nghĩ của Trương Nguyệt Lộc lại hoàn toàn lệch sang hướng khác.
Nàng đột nhiên hạ thấp giọng: “Thiên Uyên, huynh nói thật đi, huynh có phải từng kiếm sống trên giang hồ bằng nghề trộm mộ không?”
Tề Huyền Tố suýt nghẹn nước bọt: “Nếu ta từng làm nghề trộm mộ, có cần phải chỉ có vài trăm đồng tiền Thái Bình làm tài sản không?”
“Chẳng phải huynh đã dùng hết vào ‘nhân chi thường tình’ rồi sao?” Trương Nguyệt Lộc chế giễu. ( PS: ý xúc xiểng thằng Tề đi đút lót thượng cấp để lên cấp )
Tề Huyền Tố mới thực sự thấm thía cái khó của việc nói dối, chỉ biết thề thốt: “Thái Thượng Đạo Tổ trên cao, Huyền Thánh trên cao, các vị Tổ Sư trên cao, nếu ta từng làm nghề trộm mộ, cả đời này không thể thăng lên Tứ phẩm Tế Tửu đạo sĩ.”
Trương Nguyệt Lộc cười nói: “Thật ra gần đây ta đọc được một cuốn sách về trộm mộ, khá thú vị, nếu huynh chưa từng làm thì thôi vậy.” ( PS: con tác lại PR Đạo mộ bút ký à )
Tề Huyền Tố thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đăng bởi | yy11230876 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |