U Ngục
Thượng Lâm Thiên Cung, u ngục.
Tạ Khán Hoa dựa người vào vách tường, hơi lim dim mắt, nhẹ nhàng hát một khúc dân ca.
“Vị huynh đệ này, ta ở u ngục đã nhiều năm như vậy. Nhưng ngươi là phạm nhân có tâm tình tốt nhất mà ta từng thấy, mỗi ngày đều ca hát, luyện công, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Trong bóng tối, có một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên vang lên.
Tạ Khán Hoa đột nhiên mở mắt, đứng dậy đi tới cạnh cửa lao, nhìn nơi sâu trong u ngục: “Ta tới đây lâu như vậy rồi, nhưng bây giờ mới biết trong u ngục còn có người khác. Tiền bối ngươi là ai?”
“Lúc hỏi tên người khác, có phải nên báo danh tính của mình trước không?” Người nọ cười lạnh nói.
“Tạ Khán Hoa!” Tạ Khán Hoa sảng khoái, chắp tay nói.
“Ồ, cái tên này có vài phần ý thơ.” Ngữ khí của người nọ vẫn rất bình đạm.
Tạ Khán Hoa nhướng mày: “Tiền bối không biết ta à?”
“Sao? Ngươi rất nổi tiếng à?” Trọng giọng nói người nọ rốt cuộc cũng có vài phần tò mò.
“Tiền bối ở trong u ngục này đã bao lâu rồi?” Tạ Khán Hoa hỏi.
Người nọ thở dài: “Mười năm? Mười lăm năm? Ta không nhớ rõ. Ta chỉ nhớ năm ấy ta vào đây, là năm Thiên Nguyên thứ mười một.”
“Năm Thiên Nguyên thứ mười một?” Tạ Khán Hoa sửng sốt.
“Thế nào?” Người nọ nghe thấy trong giọng nói của Tạ Khán Hoa có vẻ kinh ngạc.
“Thiên Nguyên đã là lịch cũ, bây giờ đã là năm Long Thế thứ mười hai. Cách năm Thiên Nguyên thứ mười một tới 27 năm!” Tạ Khán Hoa cảm khái nói, “Tiền bối đã bị nhốt ở đây từ lúc Thượng Lâm Thiên Cung còn chưa nhập thế.”
“27 năm à……” Người nọ trầm mặc hồi lâu, “Đã lâu như vậy a.”
“Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?” Tạ Khán Hoa có vài phần tò mò với người này.
Người nọ không trả lời hắn, chỉ hỏi ngược: “Tô Hạc Vũ bây giờ thế nào rồi?”
Tạ Khán Hoa khẽ nhíu mày, Tô Hạc Vũ chính là phụ thân của Tô Hàn, lúc hắn gặp Tô Hàn, thì Tô Hạc Vũ cũng đã không còn trên nhân thế, hắn nghĩ một lúc, trả lời: “Tô lão tiền bối từ năm Thiên Nguyên thứ mười tám, đã mắc trọng bệnh, bất hạnh qua đời rồi.”
“Đã chết hai mươi năm.” Người nọ lẩm bẩm nói, cuối cùng chỉ nghe thấy xiềng xích rơi trên mặt đất, hồi lâu sau cũng không thấy ai nói gì nữa. Tạ Khán Hoa cũng khoanh chân ngồi xuống, sau một hồi trầm mặc, lại thử thăm dò, gọi một tiếng: “Tiền bối?”
Không ai đáp lại.
“Tiền bối?” Tạ Khán Hoa lại hô một tiếng.
“Chuyện gì?” Người nọ rốt cuộc cũng trả lời hắn một câu, “Đã qua 27 năm rồi, vậy thì có lẽ trên giang hồ đã sớm đã quên mất ta, tên của ta có nói hay không cũng thế.”
“Không phải vậy, tiền bối. Ta đang muốn hỏi ngươi, có muốn ăn gà nướng không?” Tạ Khán Hoa cười hỏi.
“Gà nướng?” Người nọ cười gượng mấy tiếng, “Ta ở trong u ngục nhiều năm như vậy, một miếng thịt cũng chưa từng nhìn thấy, chỗ nào có gà nướng?”
“Có, có.” Tạ Khán Hoa liếm môi, “Ta đoán mấy ngày nay sẽ có. Ngươi đoán xem mấy ngày nay vì sao ta lại vui vẻ như vậy, bởi vì ta nhớ hương vị mấy miếng gà nướng.”
Vừa dứt lời, cửa u ngục đã mở ra. U ngục chính là tầng chót nhất của nhà tù trong Thượng Lâm Thiên Cung, giam giữ những phạm nhân quan trọng nhất, đệ tử bình thường căn bản không có cách nào vào được, ngay cả thủ tọa của tứ viện nếu không có thủ lệnh của Ninh Thanh Thành cũng không thể tự tiện vào, nhưng người đi vào u ngục lúc này, lại là một trong số ít người có thể làm lơ những quy củ đó.
“Hách Liên, rốt cuộc ngươi cũng tới a.” Tạ Khán Hoa cảm khái nói.
Lâu chủ Xuân Phong Lâu Hách Liên Tập Nguyệt đứng ở cửa u ngục, thủ vệ u ngục sắc mặt có chút khó coi, nhưng Hách Liên Tập Nguyệt ở Thượng Lâm Thiên Cung thân phận rất tôn quý, chỉ sau Ninh Thanh Thành và Bạch Cực Nhạc, mà hắn lại không thuộc bất cứ phe phái nào ở Thượng Lâm Thiên Cung, là đối tượng mà tất cả mọi người đều muốn mượn sức.
“Ta muốn vào.” Hách Liên Tập Nguyệt nói rất đơn giản.
“Xin đừng làm tiểu nhân quá mức khó xử.” Thủ vệ cúi đầu, khẩn cầu.
“Đương nhiên.” Hách Liên Tập Nguyệt bước vào u ngục, đi về phía khoang tù của Tạ Khán Hoa, trong tay xách theo một cái rổ.
“Sao hôm nay ngươi mới đến! Ngươi có biết thức ăn trong u ngục này khó ăn thế nào không. Một ngày ba bữa đều là bánh bột bắp với đồ ăn nghèo hèn, đến nước cũng ôi thiu. Ta đường đường là lâu chủ Vụ Vũ Lâu Tạ Khán Hoa, năm đó còn là mỹ nam tử phong lưu trên giang hồ, cho dù ngươi không quan tâm ta, thì cũng nên quan tâm đến việc ta và ngươi cùng tề danh chứ đúng không?” Tạ Khán Hoa luôn mồm oán giận nói.
“Ăn đi.” Hách Liên Tập Nguyệt đặt rổ xuống.
“Để ta xem ngươi mang đến cái gì? Có mang gà nướng cho ta không? Nói thật với ngươi, mấy năm nay rời khỏi Thượng Lâm Thiên Cung, ta chẳng nhớ nhung cái gì ở nơi đây cả, chỉ nhớ gà nướng của Thiên Cung, đây mới thật sự là thiên hạ đệ nhất! Oa, quả nhiên có gà nướng.” Tạ Khán Hoa liếm môi, đưa tay đem gà nướng xé thành hai nửa, sau đó cầm một nửa tay trái, nửa còn lại đặt xuống mâm, tay nhẹ nhàng đẩy mâm đến nơi sâu trong u ngục, một lúc sau liền truyền đến tiếng mâm đụng vào song sắt, “Tiền bối, ta không lừa ngươi chứ.”
“Nếu về sau ta có thể ra khỏi nơi này, ta sẽ giúp ngươi giết một người.” Người nọ trả lời.
“Người nào cũng có thể à?” Tạ Khán Hoa cắn một miếng đùi gà.
“Bất cứ kẻ nào cũng được.” Người nọ vừa nhai thịt gà vừa nói.
Hách Liên Tập Nguyệt khẽ nhíu mày, xoay người nhìn nơi sâu trong u ngục.
“Ngươi cũng không biết trong u ngục còn có người à?” Tạ Khán Hoa nghi hoặc nói.
Hách Liên Tập Nguyệt đi tới phía trước ba bước.
“Đừng tới đây.” Người nọ đem mâm đẩy trở lại dưới chân Hách Liên Tập Nguyệt, mâm đã rỗng tuếch, vậy là người nọ nuốt luôn cả xương.
Hách Liên Tập Nguyệt còn muốn đi tới phía trước, nhưng một luồng chân khí từ sâu trong u ngục đẩy đến, đánh thẳng về phía hắn, hắn vận lên Xuân Phong Đắc Ý Công, nhẹ nhàng vung tay áo, muốn đánh tan luồng chân khí kia, nhưng luồng chân khí kia lại cuồn cuộn hơn xa so với tưởng tượng của hắn, trực tiếp bức cho hắn lui về ba bước. Hách Liên Tập Nguyệt đứng vững, hắn quay sang nhìn Tạ Khán Hoa, Tạ Khán Hoa cũng nhìn hắn.
“Công phu không tồi.” Lâu chủ Xuân Phong Lâu của Thượng Lâm Thiên Cung, qua miệng người này, thì chỉ được hai chữ “Không tồi”.
“Đạo chân khí này của tiền bối, đáng giá một bầu rượu!” Tạ Khán Hoa cười nói, lại đem bầu rượu trong rổ ném qua.
“Không nghĩ rằng cuộc đời này còn có thể uống rượu. Có bầu rượu này, ta có thể giúp ngươi giết mười người.” Giọng nói người nọ khàn khàn thế nhưng lại mang theo vài phần ý cười.
“Tiền bối, trên giang hồ ta được đánh giá rất cao, không phải ma đầu thích giết người. Như vậy đi, ước định của chúng ta sẽ đổi thành ngươi giúp ta cứu người, có được không, như vậy ngươi thiếu ta mười một người. Về sau có thêm rượu thịt, chúng ta lại tính việc khác, thế nào?” Tạ Khán Hoa nói.
“Trừ người họ Tô, ngươi bảo ta cứu ai cũng không thành vấn đề.” Người nọ sảng khoái trả lời.
Tạ Khán Hoa gãi đầu: “Ngươi nói đúng là trùng hợp, người mà ta muốn ngươi cứu nhất, chính là một tên tiểu tử họ Tô. Thôi không nói mấy chuyện này nữa, tiền bối, ngươi uống rượu của ngươi, ta muốn tâm sự với vị bằng hữu này vài câu.”
Hách Liên Tập Nguyệt nhàn nhạt nói: “Bạch Cực Nhạc, xuống núi rồi.”
Tạ Khán Hoa mỉm cười: “Việc này ta cũng đã sớm có chuẩn bị. Ta rất muốn biết tên đồ đệ của ta bây giờ ra sao rồi? Rất nhiều người cho rằng hắn chẳng qua chỉ là tên thư sinh có chút ngốc, nhưng chỉ có ta biết, thật ra hắn a, có một bụng đầy ý nghĩ xấu!”
Hách Liên Tập Nguyệt cười: “Giống ngươi.”
Đăng bởi | Gaiajx003 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 352 |