Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Tự bế (2)

Tiểu thuyết gốc · 1533 chữ

Trong ba người được trọng điểm chú ý thì Lan là người lựa chọn cuối cùng, không phải nàng sợ hay gì mà đó xuất phát từ thói quen. Mỗi khi bắt đầu, nàng luôn phân tích rõ ràng và có nhiều phương án. Cuối cùng, Lan bước vào Phó bản 1: Thí luyện Sĩ phu, nơi mà nhiều người né tránh nhất.

Một khung chữ xuất hiện:

[Thất trảm sớ: Năm 1357, khi Thái Thượng Hoàng Trần Minh Tông mất, Hoàng đế Dụ Tông còn nhỏ, không có người quản, thích tửu sắc hát xướng. Cận thần nhiều người bất tài, lo bế vua để lộng hành. Dân tình đói khổ. Nhiều trung thần nghĩa sĩ bị làm hại. Các quan ngự sử vốn chuyên lo việc can ngăn vua nhưng cũng không làm theo. Chu Văn An vốn là thầy dậy của Hoàng Đế, tính tình thẳng thắn ngạch trực, có uy tín cao trong triều, đã dũng cảm dâng sớ xin chém bảy nịnh thần. Nhưng cuối cùng bị bắt giam]

Đọc xong, Lan vui mừng, bởi đây là sự kiện nổi tiếng trong lịch sử, hầu hết ai ai cũng biết, nàng trầm tư:

“Theo đúng sử, thì sớ không thành, nhưng thầy Chu Văn An vẫn về Chí Linh ẩn cư. Có lẽ thông quan là chịu đau đớn, giữ vững lập trường.”

Và có lẽ khí vận nàng khá tốt như việc nàng được chọn vào đây, cả ba kỹ năng tuyển chọn đều màu Lam, sau khi đắn đo 1 hồi, Lan tuyển [Ý chí sắt đá: Ngươi có sức chịu đựng hơn người thường.]

Khung cảnh biến đổi, lúc này trước mắt một màn đen kịt, mùi ẩm mốc từ bốn phía xộc thẳng vào mũi. Nàng cố căng mắt quan sát, muốn kêu lên, nhưng cỗ thân thể này chịu đủ mọi tra tấn, nê toàn thân đau nhức, râm ran như ngàn con kiến đang chậm rãi cắn xé. Lúc nàng đang hoang mang, một giọng nói kèm tia sáng vang lên:

“Chu văn an a…Chu Văn An…”

Nàng gian khó mở mắt thì thấy bên ngoài khung cửa, một người mặc quan phục, râu tóc bạc phơ, nước mắt như mưa, nói:

“Việc này sao đến nông nỗi này..Chậm chút có phải ổn không…”

Bởi nàng không rõ quá nhiều nhân vật này, cùng ký ức đang còn chắp vá, chưa nhận ra đó là ai. Người trước mặt nhìn Chu Văn An trầm tư, tay run run đưa một vật đỏ au, tiếp:

“Vật ấy có thể giúp ngươi giảm đau, cẩn thận dùng, đừng để cai ngục biết. Ta đi trước, hy vọng ngươi có thể kiên trì tới khi bệ hạ về.”

Nói xong cũng vội vã rời đi. Dù không biết vật đó là gì, nàng vẫn rớm đau cho vào trong miệng. Mùi tanh nồng xộc lên, kèm theo cỗ thân thể bớt đau nhức.

Mà chính vì sự đầu nhập này, nàng đã bị ánh mắt cú vọ của một tên lính bắt gặp, hắn không hề kiêng nể mà lao vào cướp lấy, kèm thêm trận đòn roi. Nàng tươi sống bị đánh chết.

Trở lại điểm ban đầu, nàng thầm thì:

“Lịch sử đúng là khốc liệt hơn.”

Dứt lời không chần chừ tiếp tục. Lần này, do cẩn thận, nàng không bị bắt gặp. Vốn sự việc tới đây, nhưng bữa tối, một tên lính bưng đến bát cơm vàng ạch, rau cũng hơi bốc mùi, nàng vốn ngậm vật kia đã đủ khó chịu, nhìn đồ ăn thua cả đồ ăn cho chó, nhất quyết bỏ qua. Tên lính cũng chẳng quan tâm, sau 1 giờ quay lại lấy, ném vào thùng rác. Cứ vậy sau mấy ngày nhịn đói, nàng cơ hồ tươi sống chết.

Những lần sau, nàng dù cố thử, nhưng việc ăn cơm này, quá sức chịu đựng, đến ngày thứ 5, nàng buông tay, chấp nhận chết đói. Khi nhìn tinh linh, nàng nức nở:

“Những điều này thực sự xảy ra trong lịch sử ư?”

Tinh linh mỉm cười:

“Tất nhiên, có đôi khi còn kinh khủng hơn. Mỗi một con người muốn thành danh nhân, đều phải trải qua những thứ mà người khác không tưởng.”

Nghe xong, nàng lâm vào trầm tư, tự hỏi nhân sinh.

*

Phó bản 4: Thí Luyện Đế Vương, có lẽ do cái tên hấp dẫn, nên trong số hơn 100 người thì có tới hơn nửa lựa chọn. Màn sáng xuất hiện:

[Nhất Thống Giang Sơn. Sau khi Ngô Vương mất, đất nước chia làm 12 sứ quân, ngươi hoá thân Đinh Bộ Lĩnh, thực hiện nhiệm vụ. Lịch sử thành công, nên có thể án theo.]

Do có rất nhiều bộ tiểu thuyết viết về thời kỳ này, có nhiều người đọc qua lên vô cùng phất khích, hét lớn:

“Haha. Ta sẽ thông quan, chờ đi.”

Và khi màn sáng bao phủ, cả đám thuận lợi hoá thân thành Đinh Bộ Lĩnh, đang nằm vất vưởng trên lưng trâu hưởng thụ ánh nắng chói chang. Nhiều người sống ở thành thị, nhanh chóng bị cảnh sắc thôn quên hấp dẫn, ánh mắt đảo xung quanh thưởng thức. Nhưng không lâu, Đinh Điền chạy lại:

“ Thủ lĩnh, thủ lĩnh có đám chiếm bãi cỏ lau, không cho chúng ta chăn trâu.”

Người chơi A ngồi dậy, nhẹ giọng:

“ Tập hợp mọi người theo ta.”

Rất nhanh đám người có đủ, cả đám cưỡi trâu hùng hổ tiến tới bãi cờ lau. Trước mặt là đám thanh niên to lớn, khí tràng cũng không phải hạng xoàng, người chơi A nói:

“ Thưa các anh, đây là bãi chăn trâu của chúng tôi từ bao lâu nay. Các anh không thể đuổi chúng tôi đi được.”

Nguyễn Bặc khịt mũi:

“Hừ. Đám con nít ranh, tỉm chỗ khác, nơi là trưởng làng đã phân cho chúng ta để luyện tập, phòng bị có kẻ xâm lấn. Ruộng không còn, chăn trâu có tích sự gì.”

Người chơi A đáp:

“ Ý chí các anh, chúng tôi khâm phục. Nhưng chăn trâu không ảnh hưởng. Mặt khác, các anh có thể cho tôi tham gia cùng.”

Nguyễn Bặc lạnh giọng:

“Không là không. Đánh trận thật không phải là đánh trận giả như các ngươi đâu. Cút.”

Thế là đám người lao lên so tài, nhưng như thế đã đi vào nước cờ cụt, bởi dù Đinh Bộ Lĩnh sau này có danh xưng Vạn Thắng Vương, nhưng bây giờ còn nhỏ, sao có thể là đối thủ của Nguyễn Bặc. Vài người may mắn xoát được kỹ năng [Võ nghệ tinh thông] hay [Sức khoẻ hơn người] số phận cũng không khác là bao. Cả đám bị đánh cho tự bế

*

Thế là có cảnh, sau 7 ngày, cả đám được truyền tống ra, đều khuôn mặt mộng bức. Phải đến khi Nguyệt Nguyệt thông báo thời gian trở về còn hơn 1 tiếng, cả đám mới bừng tỉnh, bắt đầu trò chuyện:

*Khu Thí luyện 1:

“ Mẹ nó, ta ngồi tù còn chưa hiểu đầu cua tai nheo đã bệnh chết. Đây là muốn chơi sao.”

“ Thật khâm phục cụ Chu Văn An. Đúng là Thầy muôn đời của VN. Trong sách nghi câu ‘hai chân cứng như gỗ’, trải nghiệm mới rõ nó kinh khủng sao. Tới giờ ta vẫn thấy choáng."

“ Haha. Bên trên kém thế, chọn kỹ năng [Ý chí sắt đá] mới sống lâu được.”

“Trò này độ khó quá lớn. NPC có thể giảm đi không.”

*Khu Thí luyện 2:

“Trời ơi là trời. Ta tả đột hữu xung ở tiền tuyến, phía sau Tướng quân mang thân vệ bỏ trốn. Đánh sao.”

“Tình thế đó, cho ta 2000 quân cũng có thể đánh vào Thăng Long, cần gì Chế Bồng Nga. Hào khí Đông A còn đâu.”

“Ta muốn khuyên hai câu, đã bị phán định trái lệnh, bị xử trảm.”

“ Mẹ kiếp, ra ngoài ai còn tẩy trắng Hồ Quý Ly thì tao sẵn sàng cho viên gạch.”

*Khu thí luyện 3:

“Ai nói kẻ thù của kẻ thù là bạn. Ta còn chưa bắt đầu đã bị bán đứng. Tươi sống đánh chết.”

“Huhu. Ta nghĩ đưa tiền chuộc thân ra ngoài. Không ngờ chết còn thảm hơn.”

“Ta giờ mới thấm bài thơ Ngắm Trăng - Nhật Ký Trong Tù của Bác. Giờ trở lại thời cấp ba, ta chắc chắn phân tích max điểm.”

“Haha. Tham gia trò chơi mà giống như cảm nhận nhân sinh.”

*Khu thí luyện 4:

“Ta thì sắm vai Đại Thắng Vương, dùng đủ mọi cách từ đối trực diện, khuyên nhủ cũng không thể chiếm được bãi cỏ lau.”

“ Nguyễn Bặc là đệ nhất Trung thần dưới tay Đinh Bộ Lĩnh. Ta thử tìm kiếm sách sử mà không có đâu nghi đoạn thu phục. Đúng là sử VN sơ sài, chuyển mẹ cốt chuyện sang sử TQ còn lắm tài liệu.”

“Ta thì dùng cách độc chết Nguyễn Bặc, nhưng cuối cùng bị chính Đinh Điền, Lưu Cơ giết. Đám người xưa, thật khó hiểu.”

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.