Loạn (1)
Bạch phu nhân thấy Mẫu Đơn vui sướng hớn hở, mặt mày chờ mong, nhịn không được nói: "Nàng rất thích yến hội này?"
Mẫu Đơn vội vàng thu lại vẻ vui mừng trên mặt, giải thích: "Từ nhỏ thân thể ta không tốt, ốm đau liên miên, bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp. Năm ngoái mùa thu bệnh nặng một hồi, suýt nữa mất mạng, từ đó về sau, ta đã nghĩ thông suốt, nhân sinh đắc ý tu tận hoan, dù sao cũng phải sống, tại sao phải cả ngày ủ rũ chứ? Đừng nói người ta nhìn phiền, chính mình soi gương cũng khó coi."
Bạch phu nhân nói: "Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, là đạo lý này, lúc trước ta đã xem thường nàng rồi."
Mẫu Đơn cười ha ha, đưa ánh mắt nhìn lên trên.
Phan Dung và Tưởng Trường Dương đứng song song, Phan Dung để mặc thị nữ thắt cho mình chiếc tạp dề bằng lụa tinh xảo, còn Tưởng Trường Dương chỉ xắn tay áo lên.
Lưu Sướng gõ đũa vào chén rượu, hai người liền bày ra tư thế, chuyên chú động tác, lột da rút xương, cắt lát, động tác của hai người đều gọn gàng, tay nâng đao hạ xuống, tiết tấu rất mạnh, thay vì nói bọn họ đang thái cá, không bằng nói càng giống biểu diễn đao kỹ hoa lệ, trong ánh đao lấp lánh, tơ cá trong mâm rất nhanh đã chất thành núi nhỏ.
Bọn thị nữ không ngừng lấy một nửa sợi tơ cá hai người cắt ra để vào trong đĩa sứ nhỏ rải lá tía tô mới, lại phối thêm một đĩa nhỏ tỏi, gừng, cam, bạch mai, hạt dẻ chín, cơm tẻ, muối, tương tám loại gia vị chế thành, rót một ly gạo xào vàng cùng trà xanh làm thành trà gạo rang, cá nối tiếp đưa đến trước bàn khách.
Bạch phu nhân thấp giọng giải thích với Mẫu Đơn: "Số lượng cá trên thớt mỗi người là cố định, hai người bọn họ so với ai nhanh hơn, cá ai cắt mỏng càng mỏng hơn. Nàng xem, chênh lệch đã có rồi?" Bà ta dùng đũa lật xem mẫu đơn trong mâm, nhìn thoáng qua, không nhìn ra cái gì, mãi đến khi cầm đũa lên, Mẫu Đơn mới phát hiện độ dày mỏng tinh tế hoàn toàn khác nhau.
Tưởng Trường Dương cắt, vừa mỏng vừa mịn, Bạch phu nhân thổi nhẹ một cái, vậy mà bay lên, còn Phan Dung cắt, thì không còn mỏng như vậy, rõ ràng là dày gấp hai lần Tưởng Trường Dương cắt.
Bạch phu nhân đem phần cá Phan Dung cắt gạt qua một bên, hơi khinh thường nói: "Tay nghề này của hắn cũng không khác đầu bếp nhà chúng ta là mấy, cũng không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang trước mặt mọi người." Gắp một đũa chấm vào bát gia vị, đặt vào trong đĩa Mẫu Đơn, thở dài: "Thứ này lạnh lẽo, thân thể nàng yếu ớt, ăn ít một chút."
Dường như để nghiệm chứng lời Bạch phu nhân nói không sai, "Keng" một tiếng vang nhỏ, Tưởng Trường Dương cắt xong con cá cuối cùng trên thớt của hắn, đặt đao lên thớt, cười nhạt vái chào mọi người, xoay người đứng ở một bên, cầm canh gừng thị nữ đưa tới rửa tay khử mùi, vén áo choàng ngồi trở lại bàn. Mà lúc này, trên thớt Phan Dung còn nằm hai ba con cá.
Lưu Sướng cười to nói: "A Dung, ngươi thua rồi! Còn cắt nữa không?"
Phan Dung cũng cảm thấy không có ý tứ, "Ba" một tiếng đặt đao xuống, duỗi hai cánh tay tùy ý thị nữ đi lên rửa tay cho hắn, lau tay, sửa sang lại bào phục, lười biếng nói: "Thành Phong, ta khổ luyện hai năm, vẫn là không bằng ngươi. Thôi được, lời ta nói nhất định sẽ giữ lời."
Lưu Sướng cười nói: "Ngươi tự nhiên là không sánh bằng hắn nhiều năm cầm đao, ngươi nên tâm phục khẩu phục mới phải."
Thanh Hoa quận chúa cười nói: "Các ngươi đánh cược cái gì?"
Phan Dung cười bỡn cợt: "Bí mật." Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Mẫu Đơn một cái, thấy Mẫu Đơn nhìn lại, liền liếc mắt đưa tình với Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân làm như không thấy, chỉ hỏi Mẫu Đơn: "Ngươi có từng gặp qua gốc hoa này hôm nay không? Ngươi cảm thấy như thế nào? Ta đi một vòng ngắm nhìn nửa ngày, lại không nhìn ra rốt cuộc là chủng loại gì."
Mẫu Đơn cười nói: "Hoa này vừa vặn cùng họ với phu nhân. Phong thái cũng không tệ, so với mấy chậu hoa của ta, xem như mỗi cây mỗi vẻ."
Ngọc Bản Bạch, màu trắng như ngọc, cánh cứng, nhị đực đôi khi hóa cánh, hình hoa sen, hoa hướng lên trên, ưu điểm là có lượng hoa cao, kỳ hoa sớm. Cây của Lưu Sướng này, chẳng qua là chiếm cái việc nở muộn, cùng gốc sinh ra mấy đóa hoa có trình độ cánh hoa từ nhị đực hóa thành cao, lại là loại mẫu đơn không có trong hồi môn của mình, cho nên bị hắn coi là vật hiếm, cố ý lấy ra khoe khoang mà thôi.
Trên thực tế, Mẫu Đơn âm thầm cho rằng, theo ánh mắt thưởng thức của mọi người lúc này, Ngọc Bản Bạch so với Ngọc Lâu Điểm Thúy, Dao Đài Ngọc Lộ cùng hệ màu trắng, nhất định sẽ cho rằng Ngọc Lâu Điểm Thúy hình đài các cùng Dao Đài Ngọc Lộ hình tú cầu càng xinh đẹp trân quý hơn. Chỉ là quan hệ hai người vi diệu, ngay trước mặt Bạch phu nhân, nàng cũng không tiện bình luận.
Bạch phu nhân cười, chỉ chỉ Phan Dung đang quấn quít lấy Tưởng Trường Dương nói đùa: "Có người muốn tính kế hoa của ngươi, ngươi cẩn thận."
Mẫu Đơn sững sờ, thì ra Phan Dung lúc trước giúp mình chính là vì mục đích này, có phải hắn cũng sợ gốc Ngụy Tử kia bị Thanh Hoa quận chúa lấy đi hay không? Nàng giương mắt nghiêm túc nhìn Bạch phu nhân, thấp giọng nói: "Mặc kệ phu nhân xuất phát từ đồng tình hay là xuất phát từ nguyên nhân gì, ta đều vô cùng cảm ơn phu nhân đã nhắc nhở ta. Mấy chậu hoa kia, bất luận như thế nào ta cũng sẽ không cho người, cũng sẽ không bán."
Đó là tiền vốn để nàng sau này sống yên phận, không phải vạn bất đắc dĩ, nàng như thế nào cũng sẽ không vứt bỏ chúng nó.
"Nếu như thế, ta sẽ hết sức khuyên hắn bỏ đi ý nghĩ này." Bạch phu nhân bình tĩnh nhìn Mẫu Đơn một chút, lắc lắc quạt hoa lan thêu trong tay, thở dài một tiếng không thể nghe thấy.
Mẫu Đơn đột nhiên mất hết hứng thú. Nàng bất an điều chỉnh đôi chân tê dại vì không quen ngồi trên chiếu, rũ mắt nhìn đồ ăn tinh xảo và đồ ăn uống tinh xảo trước mặt, thầm nghĩ, đợi đến ngày đó, cuộc sống của nàng có lẽ sẽ không trôi qua hào hoa xa xỉ như bây giờ, nhưng nàng nhất định sẽ không sống nơm nớp lo sợ giống như bây giờ.
Không bao lâu, mọi người cơm nước no nê, tiến vào khâu ngắm hoa, Lưu Sướng cười nói: "Chư vị đang ngồi đây đều biết, hàn xá trồng vài cây hoa, may mắn miễn cưỡng lọt vào mắt, đầu xuân đầu hạ hàng năm, luôn có thể thêm một chút niềm vui thú cho chư vị lúc nhàn hạ. Năm nay lại khác với năm xưa, tại hạ mới có được một cây Ngọc Bản Bạch, sinh ra khác thường, chẳng những so với Ngọc Bản Bạch bình thường nở muộn hơn rất nhiều, còn có một cây cùng nở hai loại hình hoa."
Sau khi nói xong, hắn cũng không vội vã mở lụa xanh ra, mà mỉm cười nhìn qua mọi người, nghe mọi người nói một tràng lời chúc mừng, mới đứng dậy chuẩn bị tự mình đi vạch lụa xanh ra. Bất quá vừa đứng lên, Thanh Hoa quận chúa liền dùng cây quạt ngăn trở hắn, cười duyên nói: "Tử Thư, để ta xem trước thế nào?"
Đây cũng là ý tứ của người vén lụa. Mẫu Đơn nghĩ thầm, chẳng qua giống như người hiện đại cắt băng khánh thành, thích mời minh tinh lãnh đạo đi chấp tiễn, hướng về phía Thanh Hoa quận chúa duy ngã độc tôn, loại hành vi này cũng không tính là cái gì. Lưu gia tiểu nhi nếu muốn nâng đỡ nàng, liền nên nghe theo là được.
Ai ngờ Lưu Sướng cười ha hả đẩy qua: "Người tới đều là khách, nếu ta để quận chúa thấy trước thì vui mừng, chẳng phải cố ý làm chậm trễ các vị khách khác? Lần sau không ai tới chơi nữa." Không ngờ lại tháo tấm lụa xanh ra.
Thanh Hoa quận chúa cười duyên nói: "Ngươi cái người này nha, cuồng ngạo như vậy, trong lòng luôn không có ai." Nói xong quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Mẫu Đơn một cái, trừng Mẫu Đơn không hiểu thấu, chỉ cho là nàng điên rồi không bình thường.
Mọi người nhao nhao đứng dậy đi xem Ngọc Bản Bạch kia, lại đi nhìn mẫu đơn viện tử nâng ra kia mấy bồn hoa. Mẫu Đơn cũng đi theo Bạch phu nhân lên trước ngắm hoa, nhân lúc rảnh rỗi nháy mắt với Vũ Hà, Vũ Hà hiểu ý, đứng dậy rời đi.
Không bao lâu, mọi người bắt đầu bình luận thơ, Mẫu Đơn không biết, cũng không muốn đạo văn câu thơ của ai thành tựu danh tiếng tài nữ của mình. Bởi vì thấy Lý Hạnh đã một mình đi vòng ra khỏi nơi yến hội, liền thừa dịp mọi người ngưng thần tự hỏi, không ai chú ý mình, liền mang theo Lâm ma ma và Vũ Hà đi theo ra ngoài.
Thanh Hoa quận chúa vẫn luôn không buông tha chú ý tới Mẫu Đơn, thấy thế bất động thanh sắc hất cằm với một tỳ nữ của mình, tỳ nữ kia gật gật đầu, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Phan Dung cũng kéo Tưởng Trường Dương ra ngoài, ý bảo hắn đi theo mình. Tưởng Trường Dương nhàn nhạt liếc nhìn đám người Minh Tư khổ tưởng một cái, xoay người đi theo sau lưng Phan Dung, ra khỏi nơi tổ chức yến hội.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |