di chứng
Scharf không có phát giác được ánh mắt của Arges biến hoá, lại chỉ vào một vị tín đồ ‘mặt trăng nguyên thuỷ’ đang bị “hoả táng” nói:
“cây gậy của tên kia cũng là lấy từ nơi ta, nó tên là ‘hải chi ngôn’, có thể phóng ra tia sét khi nhắm chuẩn vào mục tiêu. Khi vung vẩy đập nện sẽ được tăng thêm lưỡi đao gió. trừ những điều này, nó còn có thể chế tạo ra nước mưa có tính ăn mòn và quả cầu nước cỡ lớn, khiến cho người nắm giữ không còn e ngại áp lực của biển sâu, có thể tự do hấp thu dưỡng khí từ trong nước. đồng thời, nó còn có thể làm ma trượng, dẫn người khác bay.
ảnh hưởng tiêu cực có ba cái. Một là nó thích Ca hát, cách mỗi 6 giờ, sẽ hát vang một khúc, ảnh hưởng sinh ra không phân địch ta, tuỳ vào phong cách Ca khúc mà ảnh hưởng cũng khác nhau, có lúc khiến cho người ta trầm mê thất thần, có lúc là rung động tâm linh, có lúc là làm cho bộc phát sự bực bội giảm xuống lý trí. Đương nhiên, dù cho không tới sáu giờ, chỉ cần ngài hi vọng, nó cũng rất sẵn lòng Ca hát.
Hai là, từ những điều mà ta vừa nói là có thể suy ra. nó có đặc tính sống nhất định, hơn nữa thuộc về loại có tính cách tương đối xấu, thích nhân dịp người sở hữu không chú ý, khiến người này bị vấp, bị quật, lôi kéo ngã bậc thang.
Ba là, nó sẽ khiến cho người nắm giữ bị sét đánh. Cho nên, trong lúc thời tiết giông tố, hoặc là không bước chân ra ngoài, hoặc là đừng mang theo nó.”
Đây là vật phong ấn mà Gehrman Sparrow sử dụng đặc tính phi phàm ‘hải dương ca giả’ để nhờ làm. nếu như vị này biết được, ngươi sớm đã làm xong, lại để tín đồ ‘mặt trăng nguyên thuỷ’ tự do lấy đi, vậy ngươi khẳng định sẽ bị bán cho người có nhu cầu, dưới hình thức đặc tính phi phàm… Arges nhìn hướng vị trí gần bàn ăn, nhìn thấy một cây gậy màu đen sẫm nạm kim loại trắng bạc.
Theo quan điểm của Arges, bất luận là ảnh hưởng tiêu cực của vật phẩm thần kỳ có phải là nghiêm trọng hay không, vô luận là có đặc tính sống hay không thì đều là vật phong ấn, bởi vì bản thân điều này liền mang ý nghĩa khó mà dự liệu được nguy hiểm.
Nhìn thấy ‘tinh chi thượng tướng’ Caitlin cùng đồng bọn của nàng chưa nói có thể kết thúc, Scharf đành chưng ra vẻ mặt đau khổ, tiếp tục móc ra vật phẩm thần kỳ.
“thanh đao ngắn này có tên là ‘kịch độc chi nhận’, nghe tên liền biết hiệu quả, không cần ta miêu tả thêm nhỉ?
Haiz, nó có thể mỗi lần gây tổn thương mà tăng thêm tuỳ loại kịch độc, về phần là cái gì, chỉ đơn giản là trông chờ vào vận may.
ảnh hưởng tiêu cực của nó không lớn, chỉ là sẽ dẫn đến việc chữa bệnh mất đi hiệu lực, tích luỹ cảm giác say rượu.”
Scharf lại liên tục giới thiệu thêm vài món vật phẩm thần kỳ nữa, cuối cùng cũng nghe ‘tinh chi thượng tướng’ Caitlin mở miệng nói:
“được rồi, còn lại liền để cho ngài vậy.”
Phù… coi như không tồi, để lại cho ta ba vật… Scharf không những không có oán hận mà ngược lại, lại cảm thấy từ đáy lòng ‘tinh chi thượng tướng’ thật sự là một người tốt, giống như là bị một loại bệnh tật nào đó về phương diện tâm lý.
Caitlin ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía ‘người treo ngược’ nói:
“ngài chọn trước.”
Nàng biết có vật phẩm thần kỳ mà Gehrman Sparrow nhờ ‘công tượng’ nơi đây chế tác, cho nên để ‘người treo ngược’ trước chọn đi ra vật phẩm của nhà thám hiểm điên cuồng kia.
Arges nhẹ gật đầu, cầm vào tay cây gậy ‘hải chi ngôn’ cùng ‘kính mắt thạch tượng quỷ’, sau đó ra hiệu, còn lại đều là chiến lợi phẩm.
Caitlin suy nghĩ một chút nói:
“ngài lại chọn một vật, còn lại thuộc về ta.”
Nàng đều không cảm thấy quá hứng thú với những vật phẩm thần kỳ còn lại, bởi vì trước đó bản thân nàng liền có hai vật phẩm khá mạnh đủ để xứng đôi, sau này lại được thêm ‘khuy cài quan toà’ cùng ‘cán cân may mắn’. mọi mặt đều không còn tồn tại nhược điểm, dưới loại tình huống này, sẽ suy tính đến tình huống những ảnh hưởng tiêu cực cộng hưởng với nhau, không phải loại vật phẩm vô cùng hữu dụng, vô cùng đặc thù, thì nàng cũng sẽ không nhìn nhiều hoặc là thay đổi.
Đương nhiên, là một vị tướng quân hải tặc, nàng như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không lo ngại vật phẩm thần kỳ quá nhiều, dù sao phải nộp một phần cho ‘Morse khổ tu hội’, một phần thì thưởng cho những thuyền viên cấp dưới.
Arges trầm mặc một lát, xuất phát từ năng lực phi phàm của bản thân và những vật phẩm đã sở hữu mà nghĩ, hắn chọn thanh ‘kịch độc chi nhận’ kia.
‘tinh chi thượng tướng’ Caitlin ngay sau đó sai bảo ‘vô huyết giả’ Heath Doyle, để vị phó nhì tàu tương lai này chuyển toàn bộ vật phẩm thần kỳ mà ‘công tượng’ Scharf vừa ném ra mặt đất cùng mấy vị tín đồ ‘mặt trăng nguyên thuỷ’ ra khỏi căn phòng.
Sau đó, nàng lại một lần nữa nhìn hướng vị ‘công tượng’ kia, trên con ngươi nhuộm màu tím đậm phản chiếu bóng dáng đối phương:
“tín đồ ‘mặt trăng nguyên thuỷ’ vì sao lại muốn khống chế ngài?”
Ánh mắt Scharf loé lên một cái nói:
“đây không phải là một vấn đề rất đơn giản, rất rõ ràng sao? để cho ta chế tác vật phẩm giúp chúng…”
Lời nói của vị này còn chưa dứt, đột nhiên đôi mắt màu tín đang hờ hững xem chính hắn khiến hắn giật thót ở trong lòng, vội vàng bổ sung:
“bọn chúng tựa hồ có kế hoạch nào đó cần ‘công tượng’ giúp đỡ, cụ thể là gì, bởi vì còn chưa bắt đầu, ta cũng không rõ ràng.”
Caitlin tựa hồ trong suy tư thu hồi ánh mắt, trao đổi ánh nhìn với ‘người treo ngược’, đồng thời gật đầu.
Bọn họ quyết định hôm này không đem vị ‘công tượng’ này đi, để hắn ta ở lại nơi này, xem sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Nói cách khác, bọn họ thông qua việc giám sát ‘công tượng’, để làm rõ những tín đồ ‘mặt trăng nguyên thuỷ’ kia rốt cuộc có kế hoạch gì.
Kỳ thực, đối với ‘ẩn giả’ cùng ‘người treo ngược’ mà nói, bọn họ không quá quan tâm tín đồ của ‘mặt trăng nguyên thuỷ’ đang mưu đồ cái gì. Chỉ là một người thì có thể nhờ vào đó giao lưu cùng ‘nữ vương thần bí’, vì vị nữ vương này đưa ra một số ý kiến tham khảo đối với một số quyết sách tại thế giới siêu phàm. còn đối với người kia thì có thể đem chuyện này mang cho giáo hội để đổi lấy cống hiến. cho nên mới trong nháy mắt hai người đạt được thống nhất ý kiến, chuẩn bị xâm nhập điều tra.
Đương nhiên, ‘người treo ngược’ Arges luôn luôn tuân thủ một lý niệm:
Nắm giữ được càng nhiều tin tức, thì có thể giành được càng nhiều chỗ tốt trong các sự kiện!
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, âm điệu của Caitlin không có gì thay đổi nói với ‘công tượng’ Scharf:
“nếu ngài đã là tín đồ của ‘mặt trăng nguyên thuỷ’, thì ngài không có bất cứ một lợi ích nào đối với ta.”
Scharf liên tục gật đầu, biểu thị ngài nói rất đúng.
Caitlin dừng lại một chút, chuyển lời nói:
“tuy nhiên, ta hi vọng có thể thành lập quan hệ hợp tác lâu dài cùng với ngài. Cho nên, ta cần mấy giọt máu của ngài, điều này có thể giúp ta mọi lúc có thể tìm ra ngài.”
Khuôn mặt Scharf lập tức tràn ngập thống khổ, miệng mấp máy mấy lần lại không thốt ra được lời từ chối.
Phù… vị này thở hắt ra nói:
“được.”
Nói xong, hắn ta cầm lên chiếc dao dọc giấy bên cạnh, cắt một đường vết thương trên lòng bàn tay, mấy giọt máu liền thấm ra.
Ngay sau đó Caitlin liền nâng cánh tay phải lên, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên trên một chút, khiến cho mấy giọt máu kia lơ lửng bay lên, chủ động bay về phía nàng.
Quan sát vài giọt máu trong lòng bàn tay, vị tướng quân hải tặc này đột nhiên lại mở miệng nói:
“họ của ngài là gì?”
“June.” Scharf như phản xạ có điều kiện đáp.
Caitlin không nói gì, xoay người qua, đi ra cổng. ‘người treo ngược’ Arges thì theo sát phía sau.
Bên trong căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, ‘công tượng’ Scharf tìm ghế sofa ngồi xuống, hồi lâu không có động tĩnh, tựa hồ vẫn còn đắm chìm bên trong chuyện vừa rồi, khó mà hoàn hồn.
Gần mười phút trôi qua, hắn bỗng nhiên ngồi thẳng, từ trong túi áo lấy ra một pho tượng hình người cỡ nhỏ.
Chỉnh thể của pho tượng kia hiện lên màu đồng thau, bộ mặt một mảnh trống rỗng, có vết máu từ bên trong chậm rãi chảy ra, sót lại tại bên ngoài.
Scharf vội vàng dùng khăn lau sạch sẽ gương mặt của pho tượng, sau đó thở phào một hơi, nhếch miệng, im lặng thì thầm:
“may mà ta có ‘con rối vận mệnh’ này…
Hừ, ta ngược lại muốn nhìn xem, các người làm sao thông qua mấy giọt máu kia để tìm tới ta? Cũng đừng nghĩ tới chuyện nguyền rủa ta!”
…
Baiam, khu dân nghèo, trên một con phố không có đèn đường.
Arges đeo mặt nạ đội mũ trùm nhìn ‘ẩn giả’ bên cạnh, giọng nói trầm khàn:
“sau khi Scharf chạy khỏi giáo hội hơi nước, thì vẫn luôn rất an ổn sống đến nay. Điều này nói rõ rằng đối phương không phải là một tên ngu xuẩn. tên này có thể đem máu của hắn ta cho quý cô một cách rất đơn giản thoải mái, mà không có một chút phản kháng, hẳn là đối phương có biện pháp lẩn tránh cùng nguỵ trang tương ứng.
Hơn nữa, đối phương cũng không nhắc tới nguyên nhân vì sao tín đồ ‘mặt trăng nguyên thuỷ’ tìm tới.”
Bình thường mà nói, những tín đồ kia khẳng định sẽ đảo ngược truy tìm được ra khởi nguồn đặc tính phi phàm ‘người sói’, nhưng lần trước ‘công tượng’ Scharf cũng không có nhắc nhở Arges.
Caitlin rút ra bộ kính mắt nặng nề, rồi đặt nó lên bên trên sống mũi, giọng điệu không có chút thay đổi nói:
“cái này không phải dùng để định vị.”
Arges suy tư nhẹ gật đầu, cháo tạm biệt, rẽ vào một hẻm nhỏ hắc ám ở hướng khác.
Arges một đường lượn quanh mấy vòng, tìm cơ hội bỏ đi lớp nguỵ trang, sau đó rời khỏi Baiam, đi đến cảng riêng của quân kháng chiến, leo lên ‘tàu kẻ báo thù u lam’.
Các thuỷ thủ của Arges đã tiêu xài hết tinh lực cùng tiền tài tích luỹ từ nhiều ngày trước, lúc này đang thành thành thật thật đợi ở trên thuyền, chờ ra biển.
Trông thấy Arges trở về, một vị thuỷ thủ trong đó vội vàng đứng lên, cười hỏi:
“thuyền trưởng, đã dùng bữa tối rồi sao?”
“còn chưa có, chuẩn bị cho ta một bữa đơn giản.” Arges vì thực hiện hành động, đều còn chưa kịp lấp đầy bụng.
Thuỷ thủ kiêm chức danh đầu bếp kia lập tức đáp lại:
“tốt, hôm nay chúng ta ở trong rừng hái được một mẻ nấm, ta sẽ dùng mỡ bò chiên cho ngài một chút, thế nào?”
… da mặt Arges nhẹ giật một cái, biểu cảm bình thường lắc đầu:
“rán một khối beefsteak là được rồi, năm phần, ừm, bảy phần chín.”
…
Đông Balam, biên giới rừng rậm.
Klein mang theo hai con rối không có vội vàng đi ra, tiến vào thành thị, mà tính toán trước chế ra một chút thuốc nhuộm, để nguỵ trạng cho mặt nạ của ‘địa ngục thượng tướng’ Ludwell.
Mà trước đó, hắn còn có một ít chuyện khác muốn làm.
Đó chính là tìm kiếm người giúp đỡ đi thăm dò vòng ngoài của thành Calderon!
Klein xưa này không phải là một người theo chủ nghĩa độc lang (hành động một mình), nhất là khi đối mặt với nguy hiểm. cho nên, trừ phi không có cách nào, nếu không hắn khẳng định sẽ thông qua phương thức trả giá cao để chia sẻ vị trí, mời cường giả hỗ trợ, mà không một mình một người lỗ mãng tiến vào.
Với hắn mà nói, còn có thể sống mà cầm vào tay vật liệu mới là quan trọng nhất!
Nếu như không phải khẳng định không có khả năng thực hiện, ta đều nghĩ tới việc, đợi thêm 1 đến 2 tuần nữa, ôm theo một đứa bé hoặc là đẩy một chiếc xe nôi đi đến thành Calderon… Klein âm thầm thở dài, cầm ra kèn harmonica nhà mạo hiểm của chính mình, thổi một cái.
Trong vô thanh vô tức, tiểu thư đưa tin Rennet Tinecol xách bốn cái đầu từ trong hư không hiện ra.
Klein sắp xếp lại ngôn ngữ, mở miệng nói:
“sắp tới ta muốn đến thành Calderon để thăm dò một lần, ừm, đã có được toạ độ linh giới của nó, không biết có thể thuê ngài giúp đỡ được không? Cái giá là gì?”
“không được… ta… không thể… tiến vào.”
Đăng bởi | janatz26 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 126 |